Chung Cực Truyền Thừa

Chương 505


trướctiếp

Tất cả mọi người của Thư gia đều lộ ra biểu lộ kinh hãi. Lập tức vội vàng nói:



- Đến tột cùng thế nào?



Lâm Dịch hít sâu một hơi, nhìn về phía Thư Bác nói:



- Khi ta cứu Tạp phiến và Trương Dịch, sinh cơ của hai người cũng chưa đoạn tuyệt. Có sinh cơ bản thân làm vật dẫn, sinh khí ta lưu lại trong cơ thể bọn hắn mới có thể bị lợi dụng, chữa trị thân thể của bọn hắn. Nhưng mà...



Nói đến đây, Lâm Dịch hơi dừng lại một chút, mới khẽ thở dài:

- Sinh cơ của Đại trưởng lão, từ lúc ta lưu lại sinh khí trong cơ thể hắn cũng đã đoạn tuyệt. Mới đầu ta còn tưởng rằng có thể kéo dài sinh cơ của hắn, nhưng hiện giờ xem ra ta sai rồi...Linh hồn của Đại trưởng lão tuy rằng bởi vì thân thể vẫn còn sinh khí mà lưu lại trong cơ thế, nhưng đã mất đi sinh cơ, nói cách khác tương đương với đã mất đi liên hệ với thân thể. Dù sinh khí ta lưu lại trong thân thể hắn có hoàn toàn chữa trị thân thể, chỉ sợ Đại trưởng lão cũng không có cách nào tỉnh lại được.



- Cái này...



Nghe được lời của Lâm Dịch, tất cả mọi người Thư gia trầm mặc, lộ ra vẻ bi thương.

Thư Bác lẳng lặng nhìn thân thể nằm thẳng của Thư Nhiên, sau đó mới chậm rãi nói:



- Bất kể nói thế nào...Cám ơn ngươi Lâm Dịch. Nếu không phải có ngươi, hôm nay Thư gia chỉ sợ đã không còn tồn tại nữa. Đại trưởng lão...ít nhất vẫn còn chưa chết, chắc chắn sẽ có biện pháp thôi.



Lâm Dịch lắc đầu nói:



- Tộc trưởng không cần khách khí, chỉ riêng vì Mộng nhi, Lâm Dịch cũng không thể ngồi yên không lý đến.



Nói xong, hắn liền thời ánh mắt sang phía Thư Mộng đang vì lời nói của mình mà đỏ ửng cả mặt.

Đã đến lúc này, Lâm Dịch đã quyết tâm không lo trước lo sau nữa. Tuy rằng chỉ có một năm, nhưng Lâm Dịch hôm nay lại lần nữa bạo tăng, đã có tự tin ít nhất sẽ không chết ở Cổ Năng. Tấm chân tình vừa rồi của Thư Mộng, mang đến trùng kích rất lớn cho tâm lý Lâm Dịch. Hắn đột nhiên nhớ tới phụ thân và mẫu thân mình, lập tức lại phát hiện, cùng so sánh với phụ thân, mình tựa hồ không thể nào sánh bằng được.

Vì nhìn thấy mẫu thân, phụ thân thậm chí không tiếc là địch với toàn bộ ba tổ chức cường đại nhất đại lục. Đó là khí khái anh hùng bực nào? Hơn nữa lúc ấy, phụ thân thậm chí chỉ có trình độ Trung tinh vị thượng giai thôi.

Khách quan mà nói, mình bây giờ chỉ vì một Cổ Năng nho nhỏ, thậm chí một lần tổn thương trái tim Thư Mộng, như vậy thì mình còn tư cách gì mà dùng danh nghĩa con trai Lâm Cường? Còn có tư cách gì khiến Thư Mộng yêu mình như thế chứ?

Lâm Dịch nghĩ thông suốt tất cả, về mặt tâm tính không khỏi có chút biến hóa nhỏ, ít nhất về mặt tình cảm, Lâm Dịch sẽ không lựa chọn trốn tránh nữa.

Lại nhìn Đại trưởng lão một chút, sau đó Lâm Dịch đột nhiên nói:



- Có lẽ...Có một người có thể khiến Đại trưởng lão tỉnh lại.



- Cái gì?



Mọi người Thư gia lập tức tập trung ánh mắt về phía Lâm Dịch, trong mắt tràn đầy kinh hỉ.



- Ai?



Thư Bác cũng vội vàng hỏi.

Lâm Dịch nói ra:



- Đương nhiên, đây chỉ là ta nghĩ thôi. Về phần hắn có thể cứu được Đại trưởng lão hay không, kỳ thật ta cũng không dám xác định. Bất quá nghĩ thử một chút, chung quy cũng không sai.



Thư Bác lập tức gật đầu nói:



- Chỉ cần có một tia cơ hội, đều phải thử một lần. Người nọ là ai?



- Bạch Ngạn Thanh.



Lâm Dịch nói:



- Người nọ tên là Bạch Ngạn Thanh. Là người của hoàng tộc đế quốc. Hắn là quang hệ dị năng, đối với chữa thương tương đối có hiệu quả, lúc trước có lần bản thân ta bị trọng thương, là hắn đã cứu ta.



- Bạch Ngạn Thanh? Y chi thánh thủ Bạch Ngạn Thanh?



Thư Bác sau khi sửng sốt liền hỏi.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu:



- n, chính là hắn.



Thư Bác nghe vậy nhẹ gật đầu. Quay đầu nói với một gã Thư gia trưởng lão ở sau lưng:



- Thư Lâm trưởng lão, hiện giờ cửa không gian truyền tống đã có thể sử dụng, phiền ngươi giờ đi đế đô một chuyến, mời Bạch Ngạn Thanh đại nhân tới đây một chút. Đã làm phiền ngươi rồi.



Thư Lâm kia nghe vậy lập tức gật đầu nói:



- Tốt, ta liền xuất phát đây.



Nói xong liền xoay người, rời đi. Mà Lâm Dịch lại có chút sững sờ, hắn thật sự thật không ngờ, Thư Bác rõ ràng nói làm liền làm. Bất quá làm dứt khoát như vậy, cũng không mất đi khí độ tộc trưởng.

Thư Bác nhìn nhìn chung quanh sau đó nói:



- Tốt rồi, hôm nay mọi người cũng đều mệt mỏi rồi. Đều tản ra đi nghỉ ngơi một chút đi, tiệc chúc mừng vào buổi tối, ta sẽ phái ngươi đi thông tri mọi người địa điểm.



Chư vị trưởng lão nghe vậy cũng đều nhẹ gật đầu. Nói đến thì thời gian chiến đấu cũng không dài, nhưng trong đó lại trải qua mấy lần sinh tử, tử có hi vọng đến tuyệt vọng, lại từ tuyệt vọng đến hi vọng, lại đến thắng lợi cuối cùng nhất. Áp lực tâm lý mà mọi người phải thừa nhận có thể nghĩ được. Tuy rằng đều là tinh vị cảnh cường giả, nhưng dù sao vẫn là người bình thường

trướctiếp