Trương Dịch hét to một tiếng, lóe ra ngân mang, kịch liệt đánh tới
hướng Á Lực Khắc. Hắn phải giết chết đối phương trong thời
gian ngắn nhất, bằng không đợi viện quân đối phương đến, muốn
ngăn cản, chỉ sợ cũng không phải dễ dàng như vậy.
Nghe
được đối phương hét to, thấy ngân mang đại thịnh trên thân thể
đối phương, Á Lực Khắc cũng lập tức kinh hãi. Cơ hồ không cho
phép hắn suy nghĩ nhiều, trên người hắn cũng lập tức bộc phát ra một hồi hôi sắc quang mang, cùng lúc đó quát lớn một
tiếng:
- Cức xà chiến văn, hiển lộ!
Hai đạo hào quang một ngân một hôi từ hai thân thể tản ra, lập tức ầm ầm va chạm với nhau!
Bồng!
Một tiếng thật lớn vang lên, không gian lập tức bị kích động, một
lớp gợn sóng không gian cường đại bừa bãi tán ra chung quanh.
Mà Trương Tạp lơ lửng bên người Lâm Dịch cắn chặt hàm răng, ngân mang cũng lập tức bắt đầu lập lòe trên người, đứng ở bên
người Lâm Dịch. Oanh một tiếng, không gian gợn sóng kia lập tức
đánh trúng Trương Tạp. Nhưng Trương Tạp liều mạng lơ lửng y
nguyên tại chỗ, miễn cưỡng ngăn cản được gợn sóng không gian
trùng kích về hướng Lâm Dịch. Trong khoảng cách chừng một
kilomet, dùng lực lượng Trương Tạp, tuy rằng có thể miễn cưỡng
ngăn cản, nhưng hắn vẫn nhịn không được phun ra một ngụm máu
tươi, thần sắc uể oải.
Sau pha va chạm, thân thể Á Lực
Khắc bị quẳng ra ngoài, lực lượng hắn và Trương Dịch vốn tương đương, Nhưng Trương Dịch phát động công kích trước hắn, hơn nữa
gia trì chiến văn trước hắn, mà hắn lại vội vàng nghênh địch,
tuy rằng cũng lập tức sử dụng chiến văn, nhưng dù sao thì lực
lượng cũng không phải rất đầy đủ, lập tức bị quẳng ra ngoài.
Chỉ thấy hôi mang biến mất, Á Lực Khắc phun ra mấy ngụm máu
tươi, vảy rắn dày đặc trên người sớm đã vỡ tan nhiều chỗ.
Mà lúc này, thân hình Trương Dịch cũng hiện ra trong nháy mắt.
Thân thể của hắn cao lớn, thon dài thêm vài phần, vạt áo bị nứt
vỡ, một tầng da lông màu bạc bao trùm bên ngoài thân thể hắn.
Trên hai gò má bóng loáng, đồng dạng cũng sinh ra mấy phần lông nhung màu bạc, hai con ngươi biến thành màu xanh lá âm u.
Á Lực Khắc miễn cưỡng ngẩng đầu, nhưng trong lúc nhất thời, thân thể căn bản không có chút lực lượng nào. Đôi đồng tử lập tức phóng đại, kinh hãi nhìn ngân mang kiếm quang.
Oanh!
Kiếm quang hiện lên, hung hăng đánh lên người Á Lực Khắc. Trong nháy mắt, đã xuyên thấu trái tim hắn!
Phốc!
Á Lực Khắc lại phun ra một ngụm máu tươi lần nữa, trong đôi mắt
vẫn mang theo kinh hãi cùng không cam lòng. Thân thể từ không
trung rơi xuống mặt đất, không nhúc nhích.
- Á Lực Khắc!
Lúc này, ba gã cường giả Trung tinh vị thượng giai gia tộc khác đã chạy tới. Nhưng đã chậm một bước.
Lúc này, thân hình Trương Dịch hiển lộ ra. U lục đồng tử tản ra
hào quang nguy hiểm, im im lặng lặng lơ lửng trên không trung,
nhìn vẻ kinh hãi của ba gã cường giả Trung tinh vị thượng giai
ba gia tộc khác.
Ba gã cường giả Trung tinh vị thượng giai kia cũng chỉ ngốc trệ trong chốc lát, liền hồi phục thần
trí. Thân thể lập tức tản ra quang mang đặc biệt.
- Lâm Dịch không chết?
Một thanh âm từ không trung truyền đến, sắc mặt Trương Dịch lập tức đại biến, ngẩng đầu nhìn lại, đúng là Tạp Lạc Tháp. Mà
phía sau hắn, chính là Thư Nhiên đang cắn chặt hàm răng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thân hình Tạp Lạc Tháp mang theo khí thế vô cùng cuồng bạo từ không trung
rơi xuống, sau khi dừng thân hình lại ngang hàng với Trương Dịch, một
đôi mắt ưng sáng quắc nhìn Lâm Dịch tản ra lục sắc quang mang ở sau lưng Trương Tạp, lóe ra hào quang nguy hiểm.
Mà sau khi Tạp Lạc Tháp
ổn định thân hình, Thư Nhiên cũng soát một tiếng đi đến bên người Trương Dịch, sóng vai mà đứng với Trương Dịch, khóe miệng của hắn mang theo
một tia máu tươi, biểu lộ có chút run rẩy, hiển nhiên thương thế càng
ngày càng nặng đã khiến hắn càng khó chống cự. Nhưng hắn vẫn nhìn chằm
chằm vào Tạp Lạc Tháp, không chút né tránh.
Bọn họ là sau khi
nghe tiếng gầm gừ của Á Lực Khắc mà chạy đến, mà hỗn chiến trên không
trung vẫn đang tiếp tục. Tiếng oanh minh của năng lượng, lập tức biến
thành cấp độ cảm giác vốn có.
Tạp Lạc Tháp nhìn Lâm Dịch bị lục
sắc quang mang bao trùmd, đột nhiên trong đôi mắt hiện lên một vòng kinh ngạc, chợt lại nở nụ cười:
- Xem ra trên người hẳn hẳn có chí bảo gì rồi. Sinh khí kinh người như thế, chỉ sợ ít nhất cũng là thứ thần khí a?
Đang khi nói chuyện, trong hai mắt lại hiện lên một tia tham lam.
Loại cường giả đạt tới Đại tinh vị trung giai như Tạp Lạc Tháp, đã không còn vật gì khiến bọn hắn sinh ra tham niệm nữa. Mà bảo vật ngoài thứ thần
khí, tuyệt đối là một trong số đó.
Thư Nhiên nghe vậy cũng nheo
mắt, liếc về hướng sau lưng. Ở nơi cách hắn chừng 1km, thân thể Lâm Dịch đang lơ lửng trên không trung, liên tục xoay tròn không hề dừng lại
chút nào. Một cổ sinh khí kinh người từ trên người Lâm Dịch tràn ngập
ra.