Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, lục sắc quang mang trên người Lâm
Dịch là biểu lộ duy nhất chứng minh hắn còn sống. Chỉ cần
mình di chuyển thân thể Lâm Dịch vào rừng cây một bên, có cây
cối yểm hộ, lục sắc quang mang hoàn toàn có thể bị che chắn.
Cho dù phát hiện được thân thể Lâm Dịch đã không còn trong hố,
nhưng muốn tìm hắn cũng mất một thời gian nhất định. Đương
nhiên, chuyện sau đó cũng không phải Trương Tạp có thể khống
chế, chỉ có thể nhìn vận khí hắn. Nhưng trước đó, Trương Tạp
vẫn có năng lực khiến Lâm Dịch an toàn được một thời gian.
Dư âm ảnh hưởng từ công kích của Thư Nhiên và Tạp Lạc Tháp vẫn y nguyên không ngừng rơi xuống mặt đất. Dư âm của hai gã cường
giả Đại tinh vị chiến đấu, đối với một gã Hạ tinh vị hạ giai mà nói, cũng là trí mạng. Cũng may không có người điều
khiển, hơn nữa lại là dư âm. Trương Tạp cẩn thận từng ly từng
tí, sau khi trải qua nhiều hung hiểm, cuối cùng thành công mang
Lâm Dịch vào trong rừng cây.
Biên giới rừng cây, chính là
phạm vi dư âm của hai vị cường giả Đại tinh vị ảnh hưởng lớn
nhất rồi. Sau khi tiến vào rừng cây, Trương Tạp mới thở dài
một hơi, cúi đầu nhìn thân thể Lâm Dịch đã hoàn toàn bị lục
sắc quang mang bao phủ, hít sâu một hơi, triển khai toàn bộ tốc
độ, tháo chạy vào trong rừng sâu.
Trương Tạp không thể
xác định những người khác có thể phát hiện ra Lâm Dịch hay
không, cho nên hắn chỉ có thể tận lực mang Lâm Dịch đi thật xa.
Bởi như vậy, tại lúc người khác phát hiện không thấy thân thể
Lâm Dịch, muốn tìm kiếm, ít nhất cũng kéo dài được một thời
gian.
- Dịch tử, ngươi nhất định phải nhanh tỉnh lại a.
Trương Tạp thầm nghĩ trong lòng, nhìn Lâm Dịch, thân thể hắn lại cực tốc chạy trốn trong rừng cây. Hắn không thể phi hành, nếu
không, rất dễ dàng bị phát hiện.
Thư Bác lại nhìn
thoáng qua, thấy thân hình Trương Tạp và Lâm Dịch đã biến mất,
trong lòng mới thở dài một hơi. Trên mặt không tự chủ được lộ
ra dáng tươi cười, ánh mắt lại không khỏi nhìn về hướng những
người Tứ đại gia tộc khác.
Nhưng mà sau khi xem xét, dáng tươi cười lập tức cứng ngắc lại. Con mắt Á Lực Khắc, đã
nhìn về phía Lâm Dịch ngã xuống, hơn nữa, trên mặt lại lộ ra
biểu lộ kinh ngạc.
- Bị phát hiện rồi!
Thư Bác lập tức nhảy dựng trong lòng.
Chỉ thấy sắc mặt Á Lực Khắc có chút khẩn trương, dò xét bốn
phía mặt đất, nhưng lại không phát hiện thân hình Lâm Dịch. Hắn lập tức trở nên khẩn trương.
Lực lượng Lâm Dịch kia cường đại như thế nào, vẫn còn mới mẻ trong ký ức của hắn.
Nhìn một vòng không tìm được, Á Lực Khắc không khỏi quăng ánh mắt
về hướng Thư gia. Thư Bác thấy thế, trong lòng giật mình, lập
tức di động ánh mắt về cuộc chiến giữa Thư Nhiên và Tạp Lạc
Tháp. Hai người y nguyên đánh đến khó lòng hòa giải, không gian
gợn sóng cường đại, từ mỗi một kích bọn hắn giao thủ tràn
ra.
Sắc mặt Á Lực Khắc khẩn trương, nhìn chằm chằm Thư
Bác và người Thư gia, đầu tiên hắn phải xác định, Lâm Dịch là
tự mình rời đi hay là bị người khác mang đi.
Ánh mắt hắn quét mấy vòng, Á Lực Khắc lập tức phát hiện Thư gia thiếu đi một người!
Á Lực Khắc rất tin tưởng trí nhớ của mình. Lúc trước người Thư gia tới, Á Lực Khắc từng chú ý qua, lúc ấy bên người Thư Bác còn có một thanh niên lạ mắt, nhưng lúc này đã không thấy
thanh niên kia rồi.
- Chẳng lẽ thanh niên kia đã mang thi thể Lâm Dịch đi?
Á Lực Khắc không khỏi nhíu mày nghĩ đến, vừa rồi Thư Nhiên và
Đại trưởng lão Tạp Lạc Tháp đối thoái, hắn nghe rất rõ ràng, tự nhiên cũng minh bạch người ngay từ đầu chiến đấu với Đại
Trưởng lão Tạp Lạc Tháp, chính là Lâm Dịch. Ngoài kinh hãi,
hắn còn thực sự khắc ghi trong lòng.
Lúc này, không nhìn thấy thi thể Lâm Dịch rồi, lập tức không khỏi suy đoán, nói.
Kỳ thật cái này cũng rất là bình thường, người sau khi chết,
hảo hữu mang thi thể đi, cũng là lẽ thường tình. Nhưng không
biết có chuyện gì xảy ra, Á Lực Khắc vẫn có một tia bất an
ẩn ẩn trong lòng.
Hắn có chút nhíu mày, cuối cùng cũng cân nhắc, đột nhiên quay đầu nói ra với một người bên cạnh:
- Ngươi mang theo mấy người, tìm trong rừng cây chung quanh thoáng
một chaút, xem có người đã mang thi thể tiểu tử kia đi hay không. Nếu như tìm được, giết hắn!
Người nọ có chút sửng sốt, chợt khom người nói:
- Vâng, đại nhân.
Sau đó hắn quay đầu lại, hướng về sau lưng hô hào vài tiếng, lập
tức mang theo năm người, từ không trung hạ xuống, bay vào rừng
cây.
- Mọi người tách ra tìm, sau khi tìm được kêu gào để truyền tin tức.
Lúc người nọ hạ xuống cách mặt đất khoảng một trăm mét, mở
miệng nói ra. Mọi người lĩnh mệnh, lập tức bay về hướng rừng
cây.
Thư Bác thấy thế lập tức khẩn trương, trong nội tâm
lại lộ vẻ do dự. Nếu là làm bộ như không nhìn thấy, Lâm Dịch
và Trương Tạp tất nhiên sẽ lâm vào nguy hiểm. Dù sao thì Trương
Tạp cũng chỉ là võ giả Hạ tinh vị hạ giai, đối phương rõ
ràng mạnh hơn hắn. Cường giả như vậy truy tìm, hắn không có
khả năng có thể chạy thoát. Bởi như vậy, hắn và Lâm Dịch đều
gặp nguy hiểm.
Nhưng nếu lúc này phái người tiến đến
ngăn trở, chỉ sợ song phương sẽ lập tức bắt đầu chiến đấu. Mà phe mình rõ ràng lâm vào hoàn cảnh xấu, nếu quả thực bắt
đầu chiến đấu, chỉ sợ sẽ có tổn thương rất lớn.
Nhưng
lúc này cũng không có thời gian để hắn do dự, hắn nhìn thấy
rõ ràng, đã có một người đuổi theo về hướng Trương Tạp rời
đi. Chỉ sợ không lâu sau sẽ phát hiện được Trương Tạp.
- Làm sao bây giờ?
Thư Bác khẩn trương trong nội tâm, nhưng lập tức cắn răng một cái, chợt quát lên:
- Á Lực Khắc, ngươi thật hèn hạ! Chẳng lẽ ngươi muốn phái người đi giết đệ tử bình thường Thư gia chúng ta sao?
Mục quang tất cả mọi người lập tức tập trung lên người hắn. Mà
bọn người Trương Dịch và đệ tử Thư gia phía sau hắn cũng tự
nhiên nhìn thấy được cường giả Tinh vị của tứ đại gia tộc bay
về hướng rừng cây.
- Thật hèn hạ!
Đệ tử Thư gia lập tức cả giận nói. Chợt, đuổi theo hướng những cường
giả tinh vị kia. Mà những cường giả tinh vị đang đuổi theo
Trương Tạp kia, phát giác có người đến đây, cũng lập tức ngẩng đầu. Sắc mặt biến hóa, sau đó lập tức chuẩn bị chiến đấu.
Sắc mặt Á Lực Khắc cũng là hơi đổi, chợt hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Vốn không có ý định để người Thư gia sống sót. Sát!
Chỉ một thoáng, rốt cuộc hỗn chiến đã bắt đầu!
Thư Nhiên và Tạp Lạc Tháp đang kịch đấu cũng lập tức phát hiện
đội ngũ song phương đã bắt đầu lao vào nhau, Thư Nhiên cả kinh
trong nội tâm, hắn rất rõ ràng Thư gia hôm nay đã lâm vào khốn
cảnh, mà Tạp Lạc Tháp lại vui vẻ trong lòng, dù sao thì bọn
hắn cũng chiếm ưu thế.
Sau khi va chạm một cái, thanh âm Tạp Lạc Tháp lại vang lên trong đầu Thư Nhiên:
- Vừa mới tấn giai mà có thể sử dụng cỗ lực lượng này thuần
thục như thế, quả không hổ là đối thủ vừa ý của ta. Bất quá, đáng tiếc a, Lâm Dịch đã mất đi, mà dưới sự liên thủ của tứ
đại gia tộc chúng ta, Thư gia ngươi y nguyên vẫn quá yếu. Ngươi
nói chờ đến lúc ngươi chiến bại, có thể còn mấy người Thư gia còn sống?
Tuy rằng là thần thức truyền âm, nhưng Tạp
Lạc Tháp hạ thủ vẫn không chậm chút nào, hai người ầm ầm va
chạm nhau.
Thư Nhiên không khỏi buồn bực hừ một tiếng.
Ngực đau đớn, hôm nay đã ẩn ẩn khiến hắn khó lòng duy trì.
Mỗi một lần va chạm đều dùng phương thức cứng đối cứng mạnh
như thế, Thư Nhiên có thương tích trên người, tự nhiên không phải
đối thủ Tạp Lạc Tháp.