Doãn Lạc Hàn đi được
chưa đầy mười phút, Chỉ Dao đã gọi điện đến giục cô đi. Cô đi xuống hầm, khởi động chiếc xe màu bạc, đi đến địa điểm đã hẹn với Chỉ Dao.
Vừa xuống xe, Chỉ Dao đã thân mật khoác tay cô. Đi lòng vòng quanh trung
tâm thương mại chưa được nửa giờ, hai tay Chỉ Dao đã xách đầy túi to túi nhỏ, đa phần đều là hàng hiệu Gucci.
Khi hai người đang ở trong
một shop quần áo, Chỉ Dao dường như nhìn ra điều gì, sấn lại gần nhỏ
giọng hỏi “Mân Mân, cậu có tâm sự gì phải không?”
Mân Mân đang
ngắm nghía một chiếc váy thì dừng lại, quay đầu đáp lời “Chỉ Dao, cậu
biết đó, mình vẫn luôn muốn sinh thêm một bé gái. Hôm nay mình lại đề
cập chuyện đó với Hàn, nhưng anh ấy vẫn không đồng ý.”
“Mân Mân,
cậu vẫn còn ý định đó sao?” Chỉ Dao trợn tròn hai mắt, không đồng ý lắc
đầu “Nếu Lạc ca ca đã nói không muốn thì cậu cũng nên từ bỏ thôi. Cậu
thích con gái, nhà mình có hai đứa đây này, cậu muốn đến thăm chúng nó
lúc nào cũng được mà.”
Mân Huyên treo lại chiếc váy về vị trí cũ, cúi đầu thở dài “Thật ra mình cũng nghĩ rồi, nhà cậu có hai bé gái,
tương lai một trong hai đứa sẽ trở thành con dâu của mình, cũng chẳng
khác gì con gái mình….”
Chỉ Dao cười hì hì “Đúng đó! Cậu nghĩ
được như vậy là tốt rồi. Chẳng biết cậu thế nào chứ mình thấy, Lạc ca ca đúng là chỉ còn thiếu đường buộc chặt cậu vào người anh ấy. Anh ấy đúng là bình giấm chua loại cực lớn, đến ông xã nhà mình anh ấy còn ghen
được…”
Chỉ Dao cau mũi thản nhiên nói, còn Mân Huyên ngược lại
lại há hốc miệng, ngạc nhiên hỏi “Sao… sao cậu biết Hàn ghen với Chính
Vũ?”
“Mình có mù đâu! Mỗi lần bốn người gặp nhau, mặt anh ấy lại giống như mất sổ gạo vậy… Hừ… nhất là với ông xã của mình……”
Chỉ Dao phồng mồm, vẻ mặt tức giận, khiến Mân Huyên bật cười ra tiếng “Chỉ
Dao, cậu thay đổi rồi nha… Bảo vệ Chính Vũ như vậy, không khác nào những cô gái khác, tôn sùng chồng mình làm trung tâm thế giới…”
Chỉ
Dao tự hào khẳng định “Đương nhiên rồi, anh ấy là ông xã của mình mà!
Nên là cậu cũng phải vậy đi… Lạc ca ca đã nói không muốn sinh, thì thôi
cậu cũng đừng ham làm gì. Dù gì sinh con cũng đau chết đi được, trải qua một lần rồi mà cậu còn không biết sợ sao?”
“Được rồi, được rồi,
cậu không cần nói giúp cho anh ấy nữa. Mình biết rồi, từ giờ trừ khi là
anh ấy chủ động đề nghị, còn không mình sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện này nữa.” Mân Huyên giật tay một cái, tạo thế quyết tâm.
“Vậy là tốt rồi.” Chỉ Dao rốt cục đã yên lòng mỉm cười, sau đó như nghĩ ra
chuyện gì, lại thở dài một cái “Haizz, Mân Mân, có lẽ mấy ngày nữa, gia
đình nhỏ bốn người của mình sẽ bay sang Hàn Quốc, sau đó định cư ở đó
luôn.”
Mân Huyên bất ngờ, liên tục hỏi “Vì sao? Sao đột nhiên lại quyết định như vậy? Nếu bọn cậu sang Hàn Quốc, bọn mình sẽ rất khó có
thể gặp nhau…”
Chỉ Dao chu môi, biểu cảm bất đắc dĩ “Chịu thôi…
Bố Chính Vũ nói ông lớn tuổi rồi, chuyện kinh doanh sẽ giao toàn bộ lại
cho Chính Vũ. Hơn nữa, bố mẹ chồng mình bên đó cũng suốt ngày giục bọn
mình về Hàn Quốc định cư, nói là nhớ hai đứa cháu gái, ngày nào cũng
mong mỏi, muốn được bế hai đứa nó….”
“Như vậy cũng tốt, chứng tỏ
hai bác rất thích hai bé. Thế ý của Chính Vũ thế nào?” Chỉ Dao và Chính
Vũ phải về Hàn Quốc định cư, tuy cô rất buồn và tiếc nuối, nhưng nếu
việc đó có thể đem lại hạnh phúc cho bọn họ, cô cũng sẽ vui vẻ.
“Tối hôm qua anh ấy bảo mình, có lẽ cuối tuần sau bọn mình sẽ đi. Dù anh ấy
có quyết định thế nào, mình và các con cũng sẽ nghe theo.”
“Ừm…
Chính Vũ ở cùng bố mẹ từ nhỏ mà… Trở về hiếu thuận với bố mẹ như vậy
cũng là đúng…” Mân Huyên gật gật đầu, đột nhiên lại nhớ ra một chuyện
quan trọng khác “Mà nếu bọn cậu về Hàn Quốc thì chuyện đính hôn của bọn
nhỏ phải làm sao?”
“Đừng lo, Mân Mân, mình đã tính cả rồi!” Chỉ
Dao đắc ý gật gật đầu “Giờ mấy đứa còn nhỏ nên không sao đâu, sau này
hàng năm chúng mình sẽ gặp nhau vài lần, để cho bọn nhỏ vun đắp tình
cảm. Tầm mười lăm năm nữa, để Tiểu Lạc Lạc chọn một trong hai đứa nhà
mình, sau đó tổ chức đính hôn chính thức, chờ bao giờ bọn nó trưởng
thành sẽ làm lễ kết hôn, cậu thấy được không?”
Mân Huyên nhướn
mày, không ngờ Chỉ Dao đã tính xa như vậy. Cô nuốt nước miếng, gật nhẹ
đầu “Cũng được đó, để về mình nói cho Hàn nghe xem ý anh ấy thế nào.”
“Được, vậy cậu về “vấn an” Lạc ca ca rồi có gì gọi điện cho mình nhé.” Chỉ Dao vỗ tay nở nụ cười, sau đó lại cúi đầu “Mân Mân, thật chẳng muốn xa cậu
chút nào… Cậu là người bạn tốt duy nhất của tớ, đến Hàn Quốc rồi, tớ sẽ
chẳng có người bạn nào tốt như cậu nữa….”
Mân Huyên cũng rất
buồn, nhưng vẫn phải cố tỏ ra phấn chấn để an ủi bạn “Chỉ Dao, không sao đâu, không phải đã nói hàng năm bọn mình sẽ gặp nhau mấy lần sao? Lúc
nào rảnh cậu bay về đây thăm bố mẹ, anh trai và mình, lúc nào mình tiện
cũng sẽ qua Hàn Quốc với cậu, thỉnh thoảng gặp nhau như vậy, cũng giống
như bây giờ thôi mà…”
“Dù gì… mình cũng thật không nỡ… Đây là nơi mình sinh ra và đã lớn lên hơn hai mươi năm nay….”
Mân Huyên vỗ nhẹ vai bạn tốt, kiên nhẫn động viên “Chỉ Dao, ở Hàn Quốc cậu
còn có Chính Vũ và hai đứa bé sinh đôi nữa mà… Họ chẳng phải là những
người thân thiết nhất của cậu hay sao?”
Câu này của cô đã đánh
trúng vào tâm lý của Chỉ Dao, khiến Chỉ Dao phấn chấn lên rất nhiều “Ừm… cũng đúng! Hiện giờ họ chính là những người quan trọng nhất đối với
mình. Mình đã đồng ý cùng về Hàn Quốc với Chính Vũ rồi, nhất định phải
toàn tâm toàn ý hiếu thuận với bố mẹ anh ấy, phải làm một người vợ hiền, một người mẹ tốt nữa!”
“Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi.” Mân
Huyên gật gật đầu. An ủi Chỉ Dao thì thế, nhưng lòng cô lúc này lại vô
cùng nặng nề. Nói thế nào thì… chia tay, làm sao tránh được cảm giác
buồn bã, nhớ thương, tiếc nuối?
Chỉ Dao luôn như vậy, có tâm sự
gì đều viết hết lên mặt. Giờ được Mân Huyên động viên như vậy, cô đã vui vẻ lên không ít, cuống quýt kéo tay Mân Huyên “Đúng rồi, anh mình nói
sẽ tổ chức một bữa tiệc chia tay trước khi mình và Chính Vũ đi, đến lúc
đó nhất định cậu và Lạc ca ca cũng phải đến đó. Mình sẽ cho cậu xem mặt
chị dâu tương lai của mình!”
“Là thư kí Ôn chứ gì?” Mân Huyên cười, tưởng tượng ra gương mặt xinh đẹp thanh nhã của Ôn Nhược Nhàn.
Ai ngờ Chỉ Dao lại lắc đầu “Không phải, không phải cô ấy! Là người đã đính hôn với anh mình từ trước cơ, nhưng mình chẳng thích cô ta chút nào!”