Trì Sính đạp mở cửa, phòng ngầm như lồng hấp lan tràn mùi vị hóc môn phái mạnh.
Di động vang lên, bị Ngô Sở Úy giật ra rồi ném mạnh xuống đất.
Y dùng ngực đụng vào Trì Sính, đè Trì Sính lên khung cửa, bá đạo hôn hắn, lần đầu tiên chủ động như thế, ngay cả Ngô Sở Úy cũng không hiểu nguyên do tại sao mình lại mất khống chế như thế. Mồ hôi xâu thành sợi điên
cuồng đổ xuống, Ngô Sở Úy cũng không tính lau đi, giống như một đứa trẻ
đói không kén ăn, không theo một cách thức nào mân mê trong môi Trì
Sính.
Trì Sính nhìn ra được, Ngô Sở Úy lần này thật sự nôn nóng.
Ngừng lại một chút, Trì Sính đưa tay bóp mặt Ngô Sở Úy, trêu chọc: "Cậu là đồ lừa con."
Cái loại đánh một roi mới bước một bước, chỉ cần không đánh không mắng, thì cứ phơi mông sưởi nắng.
"Tôi là lừa?" Ngô Sở Úy cười gằn một tiếng, "Không dám cướp danh hiệu của anh."
Trì Sính híp mắt, "Vậy cậu nói thử xem tại sao tôi là lừa?"
"Đại điểu của anh giống như pín lừa." Thằng bé rất thành thật.
Trì Sính cười không chút phúc hậu, pín lừa... nghiềm ngẫm hai chữ này, lại
kéo tay Ngô Sở Úy qua ấn lên giữa đáy quần, ánh mắt cường hãn thiêu đốt
gương mặt Ngô Sở Úy.
"Cậu còn nói bậy, có tin tôi lấy cái pín này quất mông cậu không?"
Ngô Sở Úy tránh né vấn đề nhạy cảm này: "Tôi đói rồi."
Trì Sính nhìn đồng hồ, quả thật đã đến giờ cơm, bất luận làm gì cũng phải
lắp bụng trước cái đã, đây là nhiệm vụ hàng đầu. Thế là hắn vỗ vai Ngô
Sở Úy, nói: "Cậu ở đây đợi, tôi xuống dưới mua đồ ăn." Yên tâm giao Túi
Dấm Nhỏ cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy để Túi Dấm Nhỏ lên cổ, đi dạo quanh căn phòng.
Phải nói Trì Sính này nuôi rắn cũng rất vất vả, vì khiến vật cưng được thoải mái, thà rằng ủy khuất bản thân sống ở nơi ẩm ướt nóng nực này. Xem ra
có tiền có địa vị cũng không nhất định được hưởng thụ nhiều, mỗi người
đều có cách giày vò bản thân, ai cũng không ngoại lệ.
Tuy đã đến
đây lần thứ hai, nhưng Ngô Sở Úy vẫn rất xa lạ với căn phòng này, hai
chiếc giường, một bức tường, đơn giản như thế. Y muốn thử tìm dấu vết
của Nhạc Duyệt, nhưng cái gì cũng không thấy, khắp căn phòng đều là khí
tức của động vật máu lạnh. Nhưng so với lần đầu tới đây, nơi này đã có
thêm một cái tủ đông, chắc là để đông lạnh nước uống giải khát.
Ngô Sở Úy mở tủ đông ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến y giật mình.
Trong tủ đông không có nước lạnh, không có kem, chỉ có một cái hộp gỗ nhỏ,
bên trên cắm đầy kẹo đường, có cái là Ngô Sở Úy tặng, có cái là Trì Sính tự lấy. Đại khái là sợ nhiệt độ trong phòng làm đường chảy ra, Trì Sính mới nghĩ ra cách này, cất toàn bộ kẹo đường vào trong tủ đông.
Thì ra hắn không tặng kẹo đường cho Nhạc Duyệt.
Rắn hổ mang còn, cục đại tiện còn, hoa cúc cũng còn...
Toàn bộ sống động trước mắt, ngửa đầu nhìn Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy đếm tới đếm lui, không thiếu cái nào.
Trong lòng nổi lên cảm xúc kỳ lạ, bất giác tràn ra khóe môi.
Trì Sính đang đứng bên cửa, nhìn Ngô Sở Úy cẩn thận từng chút đếm số kẹo
đường, khi đếm đến cuối phát hiện không thiếu cây nào, hiểu ý mỉm cười.
Sau đó lại quay đầu về, đếm lại lần nữa, khi phát hiện quả thật không
thiếu cây nào, thần sắc cùng hành động kia rất mê người. Từ trước đến
nay Trì Sính chưa từng biết, tại nơi của hắn, không nhờ xe không nhờ
nhà, không nhờ tiền không nhờ jj, chỉ nhờ vào mấy cây kẹo đường không
được tặng đã có thể khiến một người trở nên đẹp đến thế.
Liếc thấy bóng dáng Trì Sính, Ngô Sở Úy lập tức thu lại nụ cười, giả vờ bình tĩnh như thường.
"Mua đồ ăn về rồi sao?"
So với bữa xiên que hầm của Ngô Sở Úy, đãi ngộ Trì Sính dành cho y thật sự là khác biệt trời đất. Trì Sính ra ngoài một chuyến, chỉ kém chưa dọn
nguyên cái siêu thị về. Đủ loại thực phẩm chín, đồ ăn vặt, trái cây, đồ
uống... lại đến tiệm cơm, mua đủ các món chiêu bài, chỉ mỗi món chín đã
đặt vài kiểu, sợ Ngô Sở Úy kén ăn.
Ngô Sở Úy thấy yết hầu căng chặt, lòng nóng lên, có cảm giác khó thể hạ thủ.
"Năm nay tôi đã vào siêu thị ba lần, một lần là thấy người nào đó mặc quần
bông có lỗ, một lần là đến nhà cậu, còn lần thứ ba chính là vừa rồi."
Trì Sính nói không hề khoa trương, cơm áo nhà cửa của hắn đều có người
lo, rất ít khi tự tiêu tiền mua thứ gì.
Tôi không nghe thấy gì hết, không nghe thấy gì hết... Ngô Sở Úy tự thôi miên bản thân, cúi đầu lùa cơm.