Khương Tiểu Soái cảm thấy bản thân là phạm nhân trước khi tử hình, Ngô Sở Úy
chính là người cầm súng đó, Trì Sính là viên đạn không biết lúc nào sẽ
bắn ra, toàn chỉ trông vào lực khống chế của tay Ngô Sở Úy.
Mà có thể giữ vững cánh tay này hay không, thì phải xem màn vật lộn cuối cùng hôm nay.
Lại là một đêm mất ngủ, tim Ngô Sở Úy như thủy tinh, vỡ thành từng miếng từng miếng.
Khương Tiểu Soái thấy Ngô Sở Úy, bất giác sợ hãi, sắc mặt xám vàng, khóe mắt
đen thui, đôi môi tái nhợt, con ngươi tối tăm, tóm lại không có một chỗ
nào màu sắc bình thường. Thấy Ngô Sở Úy thê thảm như thế, trong lòng
Khương Tiểu Soái lại có mấy phần trộm vui, xem ra chuyến đi hôm nay có
hy vọng rồi.
"Đại Úy à, mấy hôm nay bị sao vậy hả?" Vỗ mạnh lên vai Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy suýt nữa bị một vỗ này làm ngã xuống, vất vả đứng vững, một kích
chí mạng của Khương Tiểu Soái lại chọi ngay vào tiểu tâm can suy yếu của y, "Ngày tốt lành sắp đến gần, tối nay chúng ta ra ngoài làm một bữa
đi!"
Thật ra, cái "ngày tốt lành" mà Khương Tiểu Soái nói, đối với hai người họ, đều không phải ngày tốt.
Sắc mặt Ngô Sở Úy biến đổi, cố rặn ra một nụ cười.
"Được đó, phải đi chúc mừng."
Ngô Sở Úy càng cố gắng cười vui vẻ, không chút khí thế, Khương Tiểu Soái
càng tràn đầy hy vọng, vô cùng gắng sức. Hai người mang tâm tư khác nhau ngồi cạnh nhau, ngoài mặt hi hi ha ha, không chút để tâm, thật ra dây
cung trong lòng ai cũng căng chặt cứng.
"Mấy hôm nay Trì Sính không quấy rối anh đúng không?" Ngô Sở Úy thăm dò.
Khương Tiểu Soái rất nhẹ nhõm nói: "Không có!"
Ngô Sở Úy thực sự cười không nổi, chỉ có thể miễn cưỡng trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt.
"Vậy tốt lắm."
"Ha ha ha..." Khương Tiểu Soái cười rất sảng khoái: "Vốn tôi còn lo lắng
Trì Sính sẽ thay đổi giữa chừng, sau đó tôi nói chuyện với Quách Thành
Vũ xong, lại phát hiện nỗi lo này quá dư thừa."
"Hai người nói chuyện gì?"
Hỏi xong, Ngô Sở Úy âm thầm vả cho mình một bạt tai, cái miệng tiện của mày đó!
"Còn có thể nói chuyện gì? Nói chút chuyện của ba người họ đó! Tôi phát hiện tôi càng lúc càng có hứng thú với thằng nhóc Uông Thạc kia rồi, trước
kia biết anh ta rất đẹp trai, cao cơ. Hiện tại mới biết, hàng này quả
thật chính là một kẻ vạn nhân mê!"
Nói xong ghé vào trước mặt Ngô Sở Úy, hưng phấn bừng bừng khen lấy khen để: "Cậu biết không? Anh ta
đặc biệt có tài, trừ nuôi rắn ra, nhạc khí trung tây, cái nào cũng rành. Lúc trung học có mở nhóm nhạc, còn viết mấy bài hát cho Trì Sính."
Lời này quả thật chính là đâm vào sống lưng Ngô Sở Úy, với trình độ nghe
nhạc có thể ngủ của y, từng xem Diêu Minh là thần tượng ca sĩ, đừng nói
viết bài hát, ngay cả hát những bản tình ca vừa xưa vừa sến, cũng hát
lạc điệu.
"Hơn nữa thân thể anh ta cũng rất tốt, lúc học trung học chính là vận động
viên cấp một quốc gia, làm gì cũng đặc biệt giỏi! Chậc chậc... chỉ nghe
Quách Thành Vũ hình dung, tôi đã chảy nước miếng rồi. Nghe nói hễ là
người từng làm tình với anh ta, bất kể lên giường với ai, mắt vừa nhắm
lại, trong đầu chỉ còn bóng dáng anh ta, vĩnh viễn không thể xua đi
được."
Ánh mắt Ngô Sở Úy đen hấp háy, không thể che giấu được khinh bỉ.
"Có gì phải khoa trương như thế?"
Khương Tiểu Soái lại bắt đầu nói bừa: "Quách tử chỉ ngủ với anh ta một lần, đã hồi tưởng suốt sáu năm, cậu nghĩ xem, Trì Sính ngủ với anh ta ba năm,
có thể không hồi tưởng cả đời sao? Ai có thể cắt bỏ mục ung thư đã mọc
sâu như thế chứ? Cậu có thể không? Cậu chắc chắn không thể, chỉ với cái
thân hình của cậu, vừa nhìn đã thấy không được."
Ngô Sở Úy tức tối: "Ông đây cũng không thèm!"
Khương Tiểu Soái thấy tên này sắp dựng lông, liền chuyển sang đâm chỗ mềm của y.
"Hơn nữa lá gan người đó rất lớn, nghe nói từ nhỏ đã nuôi rắn, bị cắn bảy
tám lần, có hai lần suýt nữa đi luôn, nhưng người ta không để ý! Vẫn cứ
nuôi! Tôi bội phục anh ta điểm này, cái gì cũng không sợ! Cậu thấy Trì
Sính đủ dữ không? Uông Thạc ở sau lưng anh ta làm bậy với người đàn ông
khác. Cậu dám không? Cậu chắc chắn không dám, ngay cả ở bên anh ta cậu
cũng không dám, đừng nói đến chuyện phản bội."
Mặt Ngô Sở Úy tím đi, "Đó là do ông đây không ưa anh ta!"
"Phải phải phải, cậu không ưa anh ta." Khương Tiểu Soái chép môi, "Tôi không phải chỉ đang đùa thôi sao? Cậu gấp cái gì chứ?"
"Ai gấp hả?" Ngô Sở Úy đỏ mặt gân cổ nói: "Anh từ chỗ nào nhìn ra tôi gấp hả?"
Khương Tiểu Soái thầm nói, tôi từ chỗ nào cũng nhìn ra cậu đang gấp? Cậu đó
chỉ cần lửa giận hừng thêm tí nữa, không cần rưới dầu, cũng có thể tự
cháy thành đuốc luôn.
"Cậu xem đi, một vấn đề rất tốt, sao nói
một hồi lại mất hứng vậy?" Khương Tiểu Soái giả vờ rầu rĩ, "Đại Úy à,
tôi thấy trạng thái của cậu không đúng lắm! Sao vậy? Trong lòng có
chuyện hả?"
Khương Tiểu Soái lại cân nhắc một hồi, biết đã nói cho cái mặt của Ngô Sở Úy
đen như đáy nồi, mới đút hai tay vào túi áo, mặt mày hớn hở, soái khí
hiên ngang bước ra ngoài.
...
Tối hơn tám giờ, Ngô Sở Úy
kéo thân thể sắp rã xương lên giường, vì thuận lợi vượt qua đêm nay,
trước đó y đã uống bốn viên thuốc ngủ. Lên giường nằm không bao lâu đã
ngủ, còn nằm mơ.
Mơ thấy y và Trì Sính ngủ trên chiếc giường nhỏ ở phòng khám, Trì Sính nói với y: "Tôi đã đáp ứng cậu, tất nhiên sẽ làm được."
Nghe xong câu này, Ngô Sở Úy liền tỉnh, trời vẫn còn tối, kim đồng hồ chỉ mười một giờ.
Ngô Sở Úy gần như muốn tan vỡ.
Tại sao không thể tỉnh muộn một tiếng nữa?
Đột nhiên nhớ ra cái đêm Trì Sính dốc bầu tâm sự với y, thời gian cũng trôi qua từng chút từng chút như vậy, lúc đó không cảm thấy, sau đó nhìn
đồng hồ đã qua 0 giờ, trong lòng đột nhiên bình lặng. Hôm đó là sinh
nhật của Uông Thạc, Trì Sính vì anh ta mà tự chuốc say bản thân, nói
những lời đó, Ngô Sở Úy đến giờ vẫn còn nhớ rõ.
Một tiếng, dưới
tình trạng không kẹt xe, đến căn nhà xa nhất của Trì Sính, mất nửa tiếng đồng hồ, vậy y chỉ cần chịu đựng thêm nửa tiếng nữa, thì có thể không
ôm bất cứ mong nhớ gì nữa.
Làm sao chịu?
Sách, điện ảnh,
phim truyền ảnh chắc chắn không xem vào, thu dọn phòng thì không có sức, ngẩn người thì cảm thấy phiền lòng... nghĩ đến nghĩ đi, chỉ có đút tay
vào đũng quần là con đường cuối cùng. Nếu may mắn, có thể lên hai lần,
sẽ vượt qua được nửa tiếng. Nhưng nhìn tình thế hôm nay, có thể thuận
lợi lên được đã không tồi rồi.
Ngô Sở Úy nhắm mắt lại, bắt đầu ảo tưởng đủ loại mông phụ nữ lắc tới lắc lui trước mặt.
Gái đẹp, gái đẹp... Ngô Sở Úy thầm nghĩ, nhưng cái thứ trong tay không có
chút động tĩnh, trong lòng phiền nhiễu, động tác càng lúc càng thô lỗ,
không chỉ không cảm thấy thoải mái còn khiến mình càng thêm khó chịu.
... Ráng nhịn thêm một lát, Ngô Sở Úy buông thỏng hai vai, cam chịu nghĩ:
Dung túng bản thân thêm một lần đi, dù sao qua tối hôm nay, y và Trì
Sính đã không còn quan hệ gì nữa.
Nghĩ thế, liền cưỡng ép kéo ra bóng dáng Trì Sính trong đầu, tiểu Úy trong tay lập tức sống động.
Chậm rãi, từ tốn, nhớ đến những khoảnh khắc thân mật, chìm đắm trụy lạc trong hồi ức nhu tình.
"Hễ là người từng làm tình với anh ta, bất kể lên giường với ai, hễ nhắm
mắt lại, trong đầu đều là bóng dáng anh ta, vĩnh viễn không thể xua đi
được."
"Ai có thể cắt bỏ mục ung thư đã mọc sâu như thế chứ? Cậu có thể không? Cậu chắc chắn không thể."
Hai câu nói đột nhiên hiện lên triệt để làm loạn tiết tấu của Ngô Sở Úy, y
muốn đánh tan những tạp niệm đó, nhưng chuyện không như ý nguyện.
"Nếu anh ta dám xuất hiện trước mặt ông lúc này, ông lập tức gian anh ta, thao đến khi không còn sức thì thôi!"
Trong đầu bắt đầu diễn tình cảnh Trì Sính và Uông Thạc lăn trên giường, giống như thật sự nhìn thấy, ánh mắt trầm mê sâu thẳm của Trì Sính, tiếng thở dốc thư sướng lâm li, từng tiếng gọi tên Uông Thạc, vang vọng rõ ràng
bên tai.
Thứ trong tay Ngô Sở Úy, thoáng chốc ủ rũ.
Giống
như những nguyên tắc, tín điều mà y vẫn luôn tin tưởng, dưới sự giày vò
tinh thần lớn mạnh, ủ rũ đến không còn ra hình. Ủy khuất, khó chịu,
không cam, lo âu... tất cả cảm xúc mặt trái đều trào lên, càng tích càng nhiều trong lồng ngực bị thương, càng lúc càng khó chịu.
Cuối cùng, bùng nổ.
Mười một giờ rưỡi, Ngô Sở Úy cắn răng ngồi dậy, hai mắt lóe sáng, khí thế
bừng bừng xông ra cửa. Trong lòng điên cuồng gào thét: Tôi bất kể anh có biết viết bài hát hay không, bất kể lá gan anh lớn cỡ nào, bất kể anh
thao sướng bao nhiêu! Anh ta chính là của tôi, là của Ngô gia gia tôi,
anh cút xa thật xa cho tôi!
Giật mạnh cửa ra, bước chân cứng lại trong thoáng chốc.
Một thân hình uy vũ cường thế đứng chắn trước cửa, gương mặt như được điêu
khắc, hai chân mày bá khí lẫm liệt, cười không mang dấu tích.
"Tôi cho rằng phải đến 11:59 cậu mới xông ra, xem ra tôi đã đánh giá cao định lực của cậu rồi."
Ngô Sở Úy ngẩn người trong một thoáng, đột nhiên gầm lên tức giận, nhào
mạnh lên người Trì Sính, hung ác cắn gân cổ hắn. Mùi máu tanh xông lên
mũi, hàm răng bị nhiễm đỏ cũng không chịu buông ra.
Trì Sính cứ ôm Ngô Sở Úy như thế mặc y cắn.
Qua rất lâu, Ngô Sở Úy nghẹn ngào không cắn nổi nữa, hai giọt lệ nóng hổi chảy vào cổ áo Trì Sính.
Lúc này, Trì Sính đột nhiên thấy hổ thẹn.
Tại sao phải dùng thủ đoạn cứng rắn này bức y vào khuôn khổ? Y chẳng qua
chỉ thiếu tâm nhãn một chút, cứng đầu một chút, chậm chạp một chút, chỉ
cần thêm một chút kiên nhẫn, tiếp tục mài mòn, tiếp tục dụ dỗ, nói không chừng có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng y. Tại sao phải cứng rắn cắt
xẻo y, cả máu lẫn thịt, y có thể không đau sao?