Vào giờ này, cộng thêm mưa lớn như thế, cho dù có thể bắt xe, cũng phải
đưa thêm tiền. Ngô Kỳ Khung sợ lãnh đạo nôn nóng, nên chạy thẳng ra
đường cái, mưa vỗ lên mặt, dù bung ra cũng uổng công.
Một ông bác lái xe theo Ngô Kỳ Khung một đoạn, thấy thế nổi lòng tội nghiệp, liền
gọi Ngô Kỳ Khung: "Chàng trai, lên xe đi, tôi không lấy tiền đâu, cậu
muốn đi đâu?"
Vào lúc này có thể nghe được câu nói như thế, Ngô Kỳ Khung thấy rất cảm động.
"Dạ thôi, quẹo cua ở trước là đến rồi." Nói xong, y lấy 37 tệ còn lại trong túi đưa cho ông bác đó: "Bác, số tiền này bác cầm đi, đừng ở ngoài làm
việc nữa, về nhà đi. Bác lớn tuổi rồi, không thể so với người trẻ tuổi
bọn cháu."
Ông bác muốn nhét tiền lại cho y, nhưng Ngô Kỳ Khung
đã quay người đi, đợi ông thắng xe đuổi theo, đã không thấy bóng dáng
Ngô Kỳ Khung đâu nữa.
Ngô Kỳ Khung chạy hơn mười phút nữa thì đến công ty.
Lãnh đạo uống khá nhiều, một mình trong phòng làm việc bừa bãi lộn xộn, Ngô Kỳ Khung vừa mở cửa đã bị lãnh đạo chửi phủ đầu.
"Tự cậu nhìn đi, đm mấy giờ rồi hả? Bình thường giả vờ giả vịt, đến lúc
thật sự cần đến mấy cậu, toàn bộ đều mặc kệ ra đó! Ngày ngày đòi tăng
lương, cũng không xét lại coi mình có đáng được tăng hay không! Cậu nhìn tôi làm gì? Tôi bảo cậu đến sửa máy, không phải bảo cậu đến nhìn
tôi..."
Ngô Kỳ Khung không nói hai lời, khom người bắt đầu kiểm
tra máy móc, không ai giúp đỡ y, y chỉ có thể tự ngậm đèn pin, hai tay
nối dây. Xẹt một tiếng, Ngô Kỳ Khung bị điện giật run rẩy, lãnh đạo ở
một bên chỉ đứng nhìn. Lại xẹt một tiếng, lông Ngô Kỳ Khung đều dựng hết lên.
...
Bận rộn mãi đến sáng, Ngô Kỳ Khung mới tìm được vấn đề nằm ở đâu, lãnh đạo cũng đã tỉnh ngủ rồi.
"Linh kiện ở trên bị hư rồi, phải đổi cái mới."
Lãnh đạo vừa nghe phải đổi linh kiện, lập tức nhíu mày: "Đổi linh kiện cũng được, cậu bỏ tiền."
Nghe bảo mình phải tự bỏ tiền, Ngô Kỳ Khung liền gấp lên. Mấy trăm tệ không
tính là gì, nhưng dựa vào cái gì bắt y phải bỏ ra? Phân ưu chia sẻ với
lãnh đạo thì y chấp nhận không nề hà, nhưng chuyện công phải bỏ túi
riêng thì y tuyệt đối không làm!
"Linh kiện này đã hư trước khi tôi sửa, không phải là trách nhiệm của tôi."
Sắc mặt lãnh đạo không tốt lắm: "Ngô Kỳ Khung, con người cậu đúng là thiển
cận, giúp tôi sửa máy cho tốt, thì còn cần phải so đo chuyện mấy trăm tệ sao?"
"Sao không tính được?" Ngô Kỳ Khung tranh luận: "Một tháng lương của tôi mới hơn hai ngàn."
"Cậu đang chê chế độ công ty không tốt sao?" Lãnh đạo đột nhiên gầm lên:
"Chê công ty không tốt thì có thể không làm, bên ngoài có nhiều công ty
tư nhân chế độ tốt, cậu thích đi đâu thì đi, đừng đứng ở cái nhà cầu này mà không thải!"
Ngô Kỳ Khung giống như cây cột bị đóng tại đó, hai mắt vô thần, sắc mặt tái mét.
"Cậu còn dám đưa điều kiện với tôi? Cậu cũng không tự xem lại mình, cả ngày
đều ngồi ngu ở đó, nếu không phải tôi cho cậu bữa cơm, thì cậu đã sớm đi uống gió tây bắc rồi! Ba người còn lại trong phòng làm việc không chỉ
đến cáo trạng với tôi một lần, bảo tôi điều cậu đến bộ phận khác, người
ta đã ngứa mắt cậu từ lâu rồi..."
Ngô Kỳ Khung nghĩ lại suốt ba
năm làm việc ở đây, đã giúp đồng nghiệp làm không ít việc, y cảm thấy
mình rất nhiệt tình, cảm thấy người ta đều sẽ nhớ đến chỗ tốt của mình.
Nhưng thật ra trong mắt người khác, y chính là kẻ thích chơi trội, muốn
biểu hiện cái tôi trước mặt lãnh đạo, muốn dẫm lên vai ba người họ để
trèo lên.
"Ngô Kỳ Khung, máy này là do cậu sửa, cậu không sửa tốt thì chính là trách nhiệm của cậu. Hôm nay cậu vui vẻ giao tiền thì
chúng ta không có chuyện gì, nếu cậu cứ gay gắt như thế, tôi cho cậu
không ăn nổi cơm ở đây!"
Người ta đều đã tê liệt rồi, mà Ngô Kỳ
Khung chỉ mới vừa ý thức được, đây là một lĩnh vực đen tối. Bạn làm vô
số chuyện tốt, nhưng không ai nhớ đến chỗ tốt của bạn, bạn chỉ làm một
chuyện sứt sẹo, người khác sẽ ghi lại cả đời bạn.
"Tôi không làm nữa." Ngô Kỳ Khung đột nhiên mở miệng: "Tôi quyết định từ chức."
Lãnh đạo tựa hồ vừa ý thức được người muốn đi là Ngô Kỳ Khung, y đi rồi, những chuyện linh tinh này ai sẽ làm?
"Tôi cho cậu biết, Ngô Kỳ Khung, cậu đừng có mà quên gốc, kỹ thuật của cậu
là do công ty bồi dưỡng ra. Nếu cậu muốn đi thật, tôi sẽ không làm giấy
giữ chức vụ tạm thời cho cậu, tiền bảo hiểm ba năm nay của cậu cũng mất
trắng."
Bảo hiểm? Bảo hiểm gì chứ? Bạn gái của y không còn rồi, nó bảo hiểm được gì cho y?
Ngô Kỳ Khung quay người đi ra ngoài.
Lãnh đạo la hét theo sau: "Tôi cho cậu biết, thời gian vừa qua cậu vô cớ
nghỉ việc một tuần lễ, tiền phạt gấp ba lương tính theo ngày! Lại thêm
linh kiện hôm nay, cậu không trả đủ thì đừng nghĩ đi được!!"
Ngô Kỳ Khung phản bác hùng hồn: "Tôi không nghỉ việc vô cớ, tôi nghỉ vì bị thương!"
Lãnh đạo kéo cổ áo Ngô Kỳ Khung, há miệng mắng: "Đm cậu tính là thứ gì hả?
Còn dám cãi tôi!! Cái đầu dưa hấu của cậu ba ngày hai lượt bị thương, hễ máy móc nào cậu từng chạm vào, có vấn đề gì toàn nhờ vào cậu!"
Ngô Kỳ Khung bị kéo đỏ cả mặt, y gạt mạnh tay lãnh đạo ra, nhưng lại bị
lãnh đạo đạp té vào góc tường, băng trên đầu cũng bị tuột.
"Còn dám cào tay tôi? Ngốc bức! Đồ con của điếm! Mau cút đi!"
Ngô Kỳ Khung vịnh tay vào khung của bảng ghi chú, hai mắt xung huyết nhìn
chằm chằm một bức ảnh trong đó, ba chữ "Trương Bảo Quý" dưới bức ảnh
được y khắc sâu vào lòng.