Nam Chính Thiết Lập Nhân Vật Của Ngài Băng Rồi
"Sư tôn, ta đến rồi." Lăng Dạ đẩy cửa bước vào dục trì phòng, hơi nước
tràn ngập linh khí quanh quẩn bên trong giúp tâm thần con người đều cảm
thấy dễ chịu.
Một nam nhân mặc trên người bộ trường sam màu trắng đứng bên dục trì, mái tóc cùng một màu trắng bị hơi nước huân có chút
ẩm ướt, làn da bạch nhuận cũng hơi hơi ửng hồng, nói không nên lời mị
hoặc.
Không biết có phải do ảnh hưởng hơi nóng của ôn tuyền hay không mà Lăng Dạ cũng cảm thấy bản thân có chút khô nóng.
Tuy đều là nam nhân, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận Thừa Thanh
rất đẹp mắt. So với kiếp trước cao cao tại thượng kỳ thực giả dối, kiếp
này người này lại mang theo một cỗ khí chất cự nhân ngàn dặm, lạnh lùng
thanh cao từ trong ra ngoài, nhưng cũng không khiến cho hắn chán ghét.
Đối với sự thay đổi của Thừa Thanh, Lăng Dạ không phải là không có nghi
ngờ. Ban đầu khi hắn mới trọng sinh vốn là định tạm thời tiếp tục làm đệ tử của Thừa Thanh, sau đó nhân cơ hội cướp đoạt Hỏa thiên tinh phách
lại đem Thừa Thanh giết chết. Nhưng ấn tượng của Thừa Thanh gây ra cho
hắn ở kiếp này có sự thay đổi thật lớn. Chẳng những không đợi chưởng môn Nhạc Hồng muốn nhận hắn làm đệ tử ký danh mới nhảy ra tranh đoạt đã
trước tiên chọn hắn, còn quyết định nhận hắn làm đệ tử quan môn. Lại còn tự thân nấu cơm cho hắn nữa.
Lăng Dạ cũng hoài nghi người này là trọng sinh trở lại, nhưng theo như tính cách độc ác và kết cục kiếp
trước của hắn, một khi trọng sinh trở lại nhất định sẽ đem hắn diệt trừ, sao còn tốn công muốn giả vờ tốt với hắn chứ? Lăng Dạ không cho rằng
Thừa Thanh có thể đối với người đã từng lăng trì cắt thịt, chặt bỏ tay
chân, đem hắn ném vào động xà, lại dùng thiên hỏa luyện hóa linh hồn hắn mà còn có thể bình tĩnh như vậy.
Hơn nữa hôm qua Thừa Thanh dám
cùng hắn ngủ cùng một giường mà không hề phòng bị, không sợ hắn ra tay
sát hại hay sao? Hành động như thế hoàn toàn không giống với 'sư tôn' mà hắn biết.
Rốt cuộc trong hồ lô của ngươi đang định bán thuốc gì đây, Thừa Thanh?
"Ừ. Ngươi cởi quần áo ra, nhảy vào dục trì đi." Thừa Thanh thấy Lăng Dạ
đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, nhíu nhíu mày mở miệng nói.
"Vâng."
Lăng Dạ ngoan ngoãn đem quần áo cởi ra, nhảy vào trong ôn tuyền. Mặc kệ Thừa Thanh có ý đồ gì, Lăng Dạ hắn cũng không sợ, coi như là chơi đùa một
hồi đi. Dù sao từ khi làm Ma Quân hắn cũng rất là nhàm chán.
Thừa Thanh đương nhiên là sẽ không biết những suy nghĩ trong đầu của Lăng
Dạ, sau khi chuẩn bị đan dược tốt liền đem chúng ném vào trong ao tắm.
Lập tức Lăng Dạ ở bên trong liền cảm thấy một cỗ linh khí ôn hòa ấm áp
lan tràn khắp tứ chi bách hải, đả thông và củng cố độ vững chắc của kinh mạch.
Mặc dù Lăng Dạ biết này đối với hắn là vô dụng, vì huyết
thống người và yêu trong hắn cho nên tẩy tủy bình thường không hề tác
dụng. Chỉ có dùng tinh phách của 5 loại nguyên tố bồi dưỡng căn nguyên
mới có thể để cho huyết mạch của hắn thức tỉnh.
Nhưng nhìn Thừa
Thanh không ngừng đem vô số linh đan diệu dược quý hiếm ném vào trong hồ như không cần tiền, trong lòng Lăng Dạ vẫn không khỏi kinh ngạc một
chút. Đối với Thừa Thanh người này lại càng phát ra tò mò hơn."Cố gắng
chịu đựng một chút." Sau khi đem tất cả đan dược ném vào trong hồ, Thừa
Thanh cúi người đem tay đặt lên trên lưng của đứa trẻ.
Dứt lời
Lăng Dạ liền cảm thấy một dòng chân khí tinh thuần chui vào cơ thể, dẫn
đường linh khí giúp hắn mở rộng kinh mạch. Theo bản năng Lăng Dạ liền tụ tập yêu khí lại, chỉ cần Thừa Thanh có bất cứ cử động gì khác thường
liền khiến hắn phản phệ. Từ lúc trọng sinh trở lại Lăng Dạ đã bắt đầu tu luyện yêu tu, mặc dù chưa thức tỉnh huyết mạch nhưng tự bảo vệ là không thành vấn đề. Chỉ cần Lăng Dạ để yêu khí bám vào chân khí của Thừa
Thanh, vậy thì hậu quả có thể nghĩ.
"Đừng lo lắng, nhẫn nại một
chút là tốt rồi." Bởi vì Thừa Thanh ngồi ở phía sau Lăng Dạ cho nên
không nhìn thấy được biểu tình của hắn, thấy cơ thể hắn căng cứng chỉ
cho là hắn khẩn trương, suy nghĩ một chút liền mở miệng an ủi.
"Đồ nhi biết." Lăng Dạ nhỏ giọng trả lời, thanh âm mềm nhu nhu.
Nghe vậy Thừa Thanh liền an tâm, lấy hai viên đá màu đỏ và xanh lam từ trong nhẫn không gian ra nắm ở trong lòng bàn tay, nhét vào trong miệng Lăng
Dạ.
Bất thình lình bị Thừa Thanh đắc thủ, Lăng Dạ ánh mắt trở nên tím đậm, đang muốn nhổ ra thì cằm bị nắm, Thừa Thanh hơi dùng lực nâng
lên khiến Lăng Dạ buộc phải nuốt hai viên đá vào trong bụng.
Theo đồ vật trôi xuống, Lăng Dạ liền cảm thấy hai cỗ nguyên khí hỏa và nước
giống như cuồng phong thổi quét tới toàn bộ kinh mạch, khiến kinh mạch
hắn vỡ nát.
Lăng Dạ đau đến co mình lại trong nước, cảm giác mạch máu toàn thân phá rồi lại tạo lại một lần lại một lần, lần sau còn đau
đớn hơn lần trước bội lần không phải ai cũng có thể chịu được. Thế nhưng Lăng Dạ lại cứng rắn không phát ra một thanh âm nào, ngược lại chịu
đựng cảm giác không khỏe, bắt đầu chuyên tâm dùng niệm lực trải vuốt
kinh mạch.
Hắn không còn cảm thấy lo lắng nữa, bởi vì cảm giác
này Lăng Dạ biết rõ: đó là khi luyện hóa hỏa thiên tinh phách và Thủy
tinh phách gây ra.Nam nhân này vậy mà lại không nói một lời đem Hỏa
thiên tinh phách và Thủy thiên tinh phách cho hắn! Một mình Hỏa thiên
tinh phách cũng đã là thế gian khó cầu, không ngờ Thừa Thanh lại còn có
thể có cả Thủy thiên tinh phách. Lăng Dạ còn nhớ Thủy Thiên tinh phách ở trong Vô Hồi bí cảnh, muốn từ trong đó lấy ra tinh phách rất là nguy
hiểm. Hắn chỉ là vô ý đánh bậy đánh bạ mà trúng, vẫn là Thừa Thanh cố ý?
Đang lúc bị Lăng Dạ hai cỗ nguyên khí dày vò, một cỗ dòng khí ôn hòa từ sau
lưng tiếp tục truyền đến, khiến đau đớn hơi chút giảm bớt. Thì ra Thừa
Thanh không tiếc tự hy sinh tu vi của mình để giúp Lăng Dạ giảm đau đớn
và đề cao thiên phú.
Vốn là Nguyên Anh hậu kỳ, chờ giúp Lăng Dạ
tẩy tủy xong liền giảm xuống còn Nguyên Anh trung kỳ (Cái này còn phải
quy công một phần cho tiểu Dạ nham hiểm nhà ta, thấy có người độ chân
khí cho mình liền không khách khí hấp thụ).
Đổi lại là một người
tu chân bình thường, đừng nói là vì người khác mà giảm tu vi, không hấp
thụ chân khí của người khác chiếm làm mình có đã là quân tử rồi! Phải
biết từ Nguyên Anh trung kỳ tu luyện đến hậu kỳ, mất cả trăm năm tu
luyện cũng là chuyện bình thường a!
[Hệ thống, độ tồn tại bây giờ là bao nhiêu?] Bởi vì quá độ dùng chân khí cho nên sắc mặt Thừa Thanh
tái nhợt, trông có vẻ tùy thời sẽ ngất đi. Nhưng hắn còn gắng gượng liên lạc với hệ thống. Hắn thành ra thế này đều là do đề nghị ngu ngốc của
tiểu hệ thống, nếu mà làm đến mức này còn không thể xoát độ tồn tại với
nam chủ được, hắn nhất định phải cho hệ thống một cước!
[ Kỳ quái, kỳ quái thật, theo tính toán của hệ thống thì không có khả năng là như thế a.]
Tiểu hệ thống không trực tiếp trả lời mà ở trong đầu của Thừa Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thoáng cảm thấy điều không ổn, Thừa Thanh co rút khóe miệng hỏi lại một lần
nữa, [Cái gì không ổn? Rốt cuộc là độ tồn tại của ta là bao nhiêu?]
[Yeah~ tồn tại 25, hảo cảm 15 áaaaaaaaaaa~~~~~~~~~~] Tiểu hệ thống đem chữ
áaaaaaa kéo dài, còn giá trị tồn tại và hảo cảm nói được vô cùng nhỏ,
gần như cả câu chỉ nghe được mỗi từ á động kinh của hệ thống.
Thế nhưng thật không may cho nó, thính lực của Nguyên Anh trung kỳ rất tốt, Thừa Thanh vẫn có thể từ trong đống ma âm của tiểu hệ thống bắt ra
trọng điểm: 25 và 15.
Mẹ nó! Ngươi đùa với ta đấy à? Nếu
không phải bây giờ Thừa Thanh rất đau đớn và mệt mỏi, nhất định có thể ở trong đầu rống to khiến tiểu hệ thống phải choáng váng đầu óc.
[Nhân gia đâu có biết đâu. Theo lý thường nếu có một người đem hết thứ tốt
còn không tiếc dùng nguyên khí độ cho mình, nam chủ nhất định phải cực
kỳ ấn tượng với ký chủ mới phải a.]
Thừa Thanh lười cùng nó nói nhảm, hai mắt vừa nhắm, trực tiếp từ trên bờ ngã vào trong hồ. Thật sự là mệt chết hắn.
Vì Thừa Thanh rơi vào trong trạng thái vô ý thức, liên lụy đến tiểu hệ thống cũng cùng rơi vào trạng thái ngừng hoạt động.
Lăng Dạ vừa đả thông lại kinh mạch, lập tức từ luyện khí tầng 1 nhảy lên
Luyện Khí tầng 7. Lần này nhờ có linh đan diệu dược trợ giúp, Hỏa thiên
tinh phách và Thủy thiên tinh phách, cộng thêm chân khí của Thừa Thanh
và kinh nghiệm đời trước khiến tu vi của Lăng Dạ tăng mạnh.
Đang
muốn xoay người thì Lăng Dạ bỗng cảm thấy bóng ma bao trùm trên đầu, hắn vừa né tránh xong thì bùm một tiếng bóng đen đã rơi vào trong hồ. Định
thần nhìn kỹ lại, Lăng Dạ mới phát hiện Thừa Thanh chẳng biết lúc nào đã ngất đi.
Nam nhân khuôn mặt tái nhợt khiến người thương tiếc,
lông mi dài khép lại, chân mày hơi nhíu lại vì khó chịu, ngân phát bị
nước làm ướt xõa tung trên mặt ao, lóe ra ánh sáng lóng lánh. Quần áo
trắng bị ướt thiếp vào bên người khiến làn da bên dưới như ẩn như hiện,
bao lấy thân hình thon dài xinh đẹp của nam nhân...
Lăng Dạ vội
vã đỡ lấy hắn, mặc dù hiện giờ thân thể hắn chỉ có 10 tuổi, vóc dáng của nam nhân so với hắn còn phải lớn gấp đôi, thế nhưng Lăng Dạ vẫn không
nhịn được nuốt một chút nước bọt. Trước giờ hắn chưa bao giờ có cảm giác này. Hắn luôn chán ghét người khác chạm vào nên từ trước đến giờ chưa
từng gần gũi da thịt với ai bao giờ. Nhưng khi bàn tay nắm chặt lấy cái
eo thon nhỏ của nam nhân, Lăng Dạ chẳng hiểu sao lại có chút xúc động
muốn cúi đầu ngậm lấy đôi môi mỏng màu bạc kia...
Tác giả: Chương này dừng tại đây, chương sau chúng ta tiếp tục.
*Lẩm bẩm*: Lăng Dạ à Lăng Dạ, nương làm sao có thể cho ngươi dễ dàng liền
đem cực cưng của nương ăn vào trong bụng chứ, nhịn hỏa đi thôi