Tiền Viện Thanh cũng không mở miệng đuổi người, chỉ cúi đầu xem cô như không khí.
Lô Nhân xấu hổ đứng một lát, cảm thấy mình nên mở miệng nói chuyện: "Bác đang làm gì vậy ạ?"
Không có người trả lời.
Lô Nhân lè lưỡi: "Là may giày ạ?"
Cũng không nghe được đáp án.
Lần đầu tiên da mặt cô dày như thế, trong lòng tiếp tục mắng Lục Cường. Đứng một lát, bàn chân đau nhức, cô dịch người lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vừa mới bắt đầu cô còn chú ý đến Tiền Viện Thanh, sau đó cô bắt đầu mệt mỏi, mí mắt nặng trịch.
không biết qua bao lâu bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: "Còn không mau vào phòng ngủ, chờ tôi mời à?"
Lô Nhân nháy mắt thanh tỉnh.
Tiền Viện Thanh như cũ cúi đầu: "Ngủ bên kia, tự lấy chăn."
Lô Nhân vội vàng đáp: "Vâng ạ."
Cô theo sự chỉ bảo của Tiền Viện Thanh tùy tiện rút chăn trải lên giường. Ở nông thôn dù sao cũng không có đồ sinh hoạt, cô không rửa mặt, cũng không thay đồ ngủ.