Đó là một người đàn
ông cực kỳ đẹp trai, khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, ngũ quan lập thể như đao gọt, khắc sâu lại có một cảm giác tuấn tú. Sợi tóc dày đen nhánh, đầu
đinh gọn gàng, lộ ra cái trán rộng bóng loáng, tăng thêm một phần vẻ đẹp tăm tối. Dưới sống mũi thẳng tắp tuyệt đẹp, là đôi môi mỏng mà khêu
gợi. Trên người cao to, âu phục màu đen, có vẻ vô cùng tao nhã.
Khoảnh khắc khi mở cửa xe đó, đập vào tầm mắt Lâm Hi chính là một người đàn
ông cực kỳ đẹp trai. Có một chốc lát, cô rất kinh ngạc.
Con mẹ nó, đây coi như oan gia ngõ hẹp sao?
Đây không phải là Quyền Hạo bị cô trộm ngọc bội sao?! Bây giờ sống lại, đối tượng cô định ăn xin đầu tiên lại là anh. May mà cô trùng sinh, bằng
không, cô sẽ hoài nghi mình chết thật nhiều lần rồi.
“Anh, em đói rồi, có thể đưa tiền em mua cơm ăn không?” Lâm Hi cố gắng làm ra vẻ nụ
cười của một cô bé nên có, ngoài mặt cười híp mắt, thật ra thì trong
lòng đã sớm mắng cha Lâm, mẹ Lâm vô số lần, đây là cha mẹ như thế nào,
thế mà dạy con gái mình đi ăn xin.
Lông mi xinh đẹp dày như chiếc quạt tôn lên tròng mắt màu đen, long lanh, không có bất kỳ tạp chất gì, giống như thủy tinh, có vẻ cực kỳ vô tội. Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chưa
đầy bàn tay hơi vàng vọt, vẫn cười đến ngọt ngào làm cho người ta yêu
mến. Dưới ánh mặt trời soi rọi, tóc dài hơi khô vàng của cô có vẻ khô
vàng hơn rồi, cũng chiếu đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vàng vọt hơn.
Nhịp tim đột nhiên rối loạn, môi mỏng khẽ hé mở, đầu óc của anh trống rỗng, cặp mắt nhìn bé gái trước mặt tươi cười, lòng anh lấy được thỏa mãn cực lớn.
Những cảm giác này trong hai mươi hai năm qua anh chưa bao giờ trải qua.
Lâm Hi vẫn giơ cao chén cơm, thấy Quyền Hạo chậm chạp không có phản ứng gì, chớp mắt, rất ảo não.
Khi thấy là Quyền Hạo, cô phải rời đi mới đúng, kiểu người đứng trên chóp
đỉnh kim tự tháp như Quyền Hạo, tại sao có thể có dư thừa lòng đồng
tình, sao lại đưa tiền cho cô chứ?
“Anh trai, túi anh không có tiền à?” Giọng con nít mềm mại hơi không nhịn được, Lâm Hi chuẩn bị thu chén cơm lại.
Giọng của cô khiến tầm mắt của anh rơi lên chén cơm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
có vẻ hơi tức giận, khuôn mặt lạnh như băng của Quyền Hạo trong khoảnh
khắc tản đi tất cả rét lạnh, thoáng hiện lên nụ cười nhẹ, khóe môi khẽ
cong lên một đường cong.
Quyền Hạo lấy ví tiền của mình ra, lấy tất cả tiền mặt ra, đều đặt vào trong chén cơm của cô.
“Còn cần không?” Giọng nói lạnh lùng theo thói quen hóa thành ấm áp dịu dàng như gió xuân, tất cả trong mắt đều là khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của
cô.
Cúi đầu nhìn trong chén cơm mình có đầy tràn tờ màu hồng
phấn, Lâm Hi rất giật mình, không dám tin nhìn chăm chú vào Quyền Hạo,
“Không cần, cám ơn anh!” Một xấp tiền này dù thế nào cũng có chừng năm
ngàn đi.
Tiếng nói vừa dứt, Lâm Hi đã cầm chén cơm chạy như bay đi mất.
Cô đây là sợ Quyền Hạo hối hận, thay vì nói như vậy, thật ra thì nhiều
hơn, cô còn sợ chọc phải phiền toái, người lăn lộn ở đế đô đều biết,
người nhà họ Quyền không chọc được.
Khi thấy trên mặt thiếu gia
nhà mình lộ ra nụ cười nhẹ thì Trần Tiêu hoài nghi có phải mình hoa mắt
không, còn có khi thiếu gia lấy tiền từ trong ví tiền ra đưa cho tên ăn
xin nhỏ này thì anh dụi dụi cặp mắt, nghe được giọng nói không những
không lạnh lùng mà thậm chí hơi dịu dàng của thiếu gia thì cằm của anh
cũng sắp rớt mất.
Chuyện này.... Chuyện này... Là như thế nào...?
Nhìn bóng người nhỏ bé quen mắt biến mất ở nơi xa, sắc mặt của hai nhân viên đón khách hơi không tốt, trong lòng cũng hơi run rẩy. Hôm nay là ngày
thiếu gia tới thị sát, bọn họ chuẩn bị làm tốt công việc của mình, nhưng hôm nay, tên ăn xin nhỏ Lâm Hi lại tới, lại tiến hành giành công việc
là chén cơm của bọn họ. Hai người bọn họ vốn chuẩn bị
di3n~d@n`l3q21y'd0n đi tới mở cửa xe cho thiếu gia, nhưng lại bị tên ăn
xin nhỏ Lâm Hi kia vượt lên trước một bước, bọn họ chờ thiếu gia dùng
ánh mắt như mũi tên nhọn giết chết hai người bọn họ, có thể khiến người
ta giật mình chính là, khi thiếu gia đối mặt với tên ăn xin nhỏ kia thì
không tức giận, lại còn cho tiền tên ăn xin nhỏ.
Từ trên xe bước
xuống, lạnh lùng quét nhìn chung quanh một vòng, sau đó Quyền Hạo dừng
tầm mắt trên bóng người nhỏ bé gầy yếu đang đi xa, một đôi mắt lạnh như
băng lần đầu tiên lóe ra ánh sáng dịu dàng.
Khép cái miệng giật
mình của mình lại, Trần Tiêu nhìn theo ánh mắt sững sờ nhìn bóng dáng
tên ăn xin nhỏ rời đi của thiếu gia nhà mình, cử động này của thiếu gia
nhà mình hù chết anh không đền mạng, trong đầu anh thoáng qua vô số suy
đoán, cuối cùng, bốn chữ người trong số mệnh thoáng qua trong đầu anh,
giờ phút này, anh hình như đã hiểu ra cái gì.
“Trần Tiêu.” Nhìn
thấy cô tuổi còn nhỏ và một đôi vợ chồng trẻ tuổi rời đi trong tầm mắt
anh, Quyền Hạo chậm rãi lạnh lùng nói, “Tôi muốn tất cả tài liệu về cô
ấy.”
“Vâng, thiếu gia.” Trần Tiêu qua ngơ ngác cung kính nói.
Nhìn ánh sáng trong mắt thiếu gia nhà mình, Trần Tiêu giống như lo lắng
lại giống như vui vẻ chớp chớp cặp mắt.
Màn đêm buông xuống, đế
đô phồn hoa đèn đuốc rực rỡ, mà so sánh với đường phố náo nhiệt, nhà
chính họ Quyền có vẻ vắng ngắt, không hề có chút khí người, phòng xa hoa giống như không có người ở.
Trong thư phòng, Trần Tiêu cầm một phần tài liệu trên tay đứng trước mặt Quyền Hạo.
“Thiếu gia, đây là tất cả tài liệu về tiểu thư.” “Tiểu thư” trong miệng anh dĩ nhiên là xưng hô tôn quý.
Quyền Hạo một mực xem sách khi nghe thấy là tài liệu về cô thì vui mừng đè
nén buổi chiều lập tức một lần nữa cuốn lấy toàn thân, nụ cười xán lạn
hiện ra trên mặt vẫn tính là nụ cười ấm áp chưa từng có, lông mi vừa dài vừa rậm chớp chớp, mí mắt nâng lên, tròng mắt thâm thúy nhìn chăm chú
vào Trần Tiêu, môi khẽ mở, “Ngày mai tôi muốn nhìn thấy cô ấy.”
Giọng nói rõ ràng rất lạnh nhạt, nhưng Trần Tiêu vẫn có thể nghe ra được vui
sướng đè nén từ trong giọng của thiếu gia nhà mình, trong lòng nhanh
chóng suy nghĩ một chút, anh cho rằng như vậy rất không thích hợp, nhìn
khuôn mặt có phần giảm bớt lạnh lẽo của thiếu gia, anh khẽ cắn răng,
quyết định nói suy nghĩ trong đáy lòng mình ra, “Thiếu gia, tuổi tiểu
thư còn nhỏ, để cho cô ấy rời khỏi bên cạnh cha mẹ, điều này sợ rằng
không tốt lắm đâu.”
Gương mặt Quyền Hạo có biến hóa nho nhỏ, dẫn
tới thay đổi độ cong của môi, lúc này anh mím môi, trong mắt bị rét lạnh bao vây, “Mệnh lệnh của tôi cậu chỉ cần thi hành.” Trái tim được ấm áp
vui sướng vây quanh, khuôn mặt nho nhỏ cười thuần khiết giống như thiên
sứ, bắt đầu từ xế chiều vẫn luôn vòng quanh trong đầu anh, vừa nghĩ tới ngày mai có thể nhìn thấy cô, tế bào toàn thân anh giống như đều đang
giải phóng phân tử vui vẻ.
Không dám cãi lời, cũng không muốn đi cãi lời, Trần Tiêu suy nghĩ một lúc nói: “Bên phía cha mẹ của tiểu thư?”
Để quyển sách trên tay xuống, cầm tài liệu trên bàn lên, mí mắt Quyền Hạo
cũng không nhếch không buông xuống, “Nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.”
Sớm biết sẽ là kết quả này, Trần Tiêu không chút ngoài ý muốn, “Vâng, thiếu gia.”
Lực chú ý của Quyền Hạo ở trên tài liệu, Trần Tiêu giống như không khí trong suốt không tồn tại với anh.
Kiểu chữ nho nhỏ, ở trong mắt Quyền Hạo, cũng làm ấm áp trái tim anh.
Thì ra cô tên Lâm Hi, thì ra năm nay cô mười hai tuổi rồi, nhỏ hơn anh mười tuổi.
Nhưng vì sao dáng vẻ bên ngoài của cô giống như cô bé mới chín tuổi vậy?
...
Nhìn Quyền thiếu của mình hoàn toàn đắm trong tư tưởng của bản thân, Trần
Tiêu đẩy đẩy mắt kính, trong lòng thật bất đắc dĩ. Xem ra nhà họ Quyền
sẽ lại trải qua một biến cố kinh thiên động địa rồi, người trong số mệnh vĩnh viễn cướp người nhà họ Quyền.
Đây chẳng lẽ chính là người trong số mệnh của nhà họ Quyền sao?