Đạo Thần Chân Giới cũng vậy, mười người thừa
kế thì cũng chỉ có mười người được gọi là Điện Hạ. Kiếp
chủ tương lai của Đạo Thần Chân Giới cũng được lựa chọn ra từ
mười người này. Trong thời gian lựa chọn hay có thể nói là
khảo hạch, mười người bọn họ sẽ được cung cấp rất nhiều tư
chất nguyên, khiến tu vi bọn họ đột nhiên tăng mạnh, cuối cùng
khi lựa chọn thì sẽ tiến hành truyền thừa. Truyền thừa chẳng
những là tu vi và cảm ngộ, còn có cả Đạo Thần Chân Giới.
Bất kỳ người nào trong Chân Giới được gọi là Điện Hạ thì
đều là hạng người thanh danh hiển hách, đa số Chân Giới đều
biết. Mà nam tử này mặc dù hàng năm đều bế quan nhưng cứ cách trăm năm thì lại có chuyên gia đưa ngọc giản tới báo những
chuyện xảy ra của Tứ Đại Chân Giới trong trăm năm. Điều này
khiến mặc dù hàng năm hắn ở đây nhưng không gì không biết về
ngoại giới.
Nhưng trong mười Điện Hạ của Thần Đạo Chân Giới có một người
tên là Đạo Không thì nam tử trung niên lại không biết. Chuyện
này chỉ có một lý do, đây là chuyện xảy ra trong gần trăm năm
nên hắn chưa kịp nhìn ngọc giản.
Thậm chí những
người khác cũng không biết chút nào, chỉ sợ thời gian không
hẳn là mấy chục năm mà là mới đây nên ngoại giới mới không
biết được.
Càng khiến nội tâm hắn chấn động là các
đại năng của Đạo Thần Chân Giới không can thiệp gì về hành
động của Đạo Không, trơ mắt nhìn tu sĩ trấn thủ Âm Thánh Chân
Giới tử vong, dường như còn rất cung kính với Đạo Không.
Tình huống không tầm thường này khiến nam tử trung niên thần sắc biến hóa.
Tô Minh bước ra một bước, lập tức đụng thẳng vào đại năng Sinh Cảnh và nam tử trung niên trong không trung. Uỳnh
một tiếng, thân thể nam tử trung niên kia cũng bị cuốn kia, phải liên tục lùi lại hơn mười trượng, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Toàn lực xuất thủ! Cho dù hắn có Đệ Ngũ Hỏa Lò nhưng một
kích toàn lực của bọn ta cũng có thể rung chuyển được!
Đại năng Duyên
Cảnh còn khá hơn một chút, có thể thao túng bản thân du tẩu
trong biển lửa. Biển lửa bốn phía quay cuồng bên cạnh bọn hắn
đều bị Duyên pháp đẩy ra, chỉ là uy áp đến từ Đệ Ngũ Hỏa Lò khiến bọn họ rối loạn khí tức thôi.
Về phần mấy
đại năng Chưởng Cảnh là khó chịu nhất trong biển lửa, tuy miễn cưỡng dừng lại nhưng cũng không dám dừng lại quá lâu. Bỗng
nhiên trong mắt mọi người lộ ra vẻ quyết đoán, từng trận nổ
vang và ngũ quang thập sắc tỏa ra. Bọn họ đều lần lượt lấy ra pháp bảo mạnh nhất của bản thân.
Bọn họ ngừng lại, ngay sau đó trên mỗi người đều bộc phát ra tu vi lực lượng
mạnh mẽ. Trong phút chốc, tổng cộng mười người cùng nhau xông
thẳng về phía Tô Minh. Mười đạo cầu vồng như muốn phá vỡ biển lửa này mà xông tới hắn. Trong tích tắc tới gần, khóe miệng
Tô Minh chợt lộ ra nụ cười thị huyết.
- Lấy pháp bảo trong Hỏa Lò của ta để xuất thủ đối phó ta sao?
Tô Minh giơ tay phải lên bấm ấn quyết rồi điểm một cái ra
ngoài thứ có hình dáng hỏa lò kia. Lập tức có tiếng nổ vang
chợt truyền ra từ trong Đệ Ngũ Hỏa Lò, rầm rầm vang vọng. Nhất thời, trong mười người đang xông về phía Tô Minh thì rõ ràng
chí bảo trong tay sáu người đều cùng nhau run lên. Dưới thần
sắc biến hóa của mọi người, nó chợt rời khỏi tay, trực tiếp
mất liên lạc với sáu người rồi ngay lập tức xuất hiện bên
cạnh Tô Minh, vờn quanh hắn. Từng trận vù vù truyền ra, như đang cúng bái Tô Minh. Theo sự chuyển động của bọn chúng, những tia sáng lưu chuyển xung quanh Tô Minh khiến giờ phút này, Tô Minh vô cùng uy nghiêm vô thượng.
Sáu người mất đi chí bảo,
thần sắc lập tức biển đổi. Có ba người cuốn đi, lập tức lựa
chọn lui về phía sau, ba người còn lại lộ ra vẻ quyết đoán,
không chút do dự xông về phía Tô Minh.
Tô Minh cười
lạnh, tay phải nhấc lên. Nhất thời Uổng Sinh Thương hiện ra rồi
bị hắn cầm chặt trong tay, cũng không thèm nhìn tới những đại
năng đang ở xung quanh. Hắn không thèm để ý tới những cường giả mà nếu ở bên ngoài sẽ được vô số tu sĩ cung kính cúng bái cuồng
nhiệt chút nào. , bước chân giơ lên, tùy ý để những người này
đánh tới. Hắn đi về phía ba người đang lui lại.
Lực lượng công kích đi mạnh bao nhiêu thì lực lượng phản chấn
về mạnh bấy nhiêu. Theo tiếng nổ vang, bảy người xung quanh Tô
Minh cùng phun máu tươi, toàn bộ rút lui về phía sau. Cho dù là đại năng Sinh Cảnh, tu vi sâu không lường được nhưng một kích
vừa rồi cũng đã dùng tu vi lực lượng mạnh nhất, lực phản
chấn lại khiến hắn khó có thể thừa nhận được.
Trong tích tắc bảy người quay ngược lại, cước bộ của Tô Minh đã rơi xuống. Chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã xuất hiện bên cạnh
một trong ba người vừa lui về sau lúc nãy.
Uổng Sinh
Thương hóa thành một mảnh hàn quang đâm thẳng vào mi tâm người
này. Đại năng Chưởng Cảnh chợt biến sắc, đột nhiên há mồm phun một cái. Nhất thời một đám sương mù phun ra từ trong miệng rồi
tạo thành một tấm chắn trước mặt hắn. Tấm chắn đụng thẳng
vào thanh trường thương đang đi tới. Uỳnh một tiếng, tấm chắn
bể tan tành, trường thương trong tay Tô Minh cũng lui về phía sau
một chút.
Tu sĩ khác thấy được cảnh tượng này thì hai mắt chợt lóe, lập tức thay đổi phương hướng, nhanh
chóng chạy theo hướng khác. Hắn đã nhìn ra mục tiêu của Tô Minh là nữ tử trung niên. Giờ phút này trong đầu hắn không còn cái gì là kiên trì nữa, mau chóng rời khỏi nơi đây mới là lựa
chọn tốt nhất.
Hắn như thế, bảy người phía sau Tô
Minh cũng như vậy, cho dù là đại năng Sinh Cảnh uy nghiêm thì
cũng thể nào ngăn cản được suy nghĩ này xuất hiện trong tâm
thần. Cũng không biết là ai bỏ chạy đầu tiên, trong thời gian
ngắn, ngoại trừ đại năng Sinh Cảnh ra thì sáu người còn lại
toàn bộ rút lui, hóa thành cầu vồng nhanh chóng chạy về sáu
phương hướng.
Bọn hắn thấy trận chiến này căn bản không thể nào đánh được.
Gần như trong tích tắc bọn họ quay ngược lại, Tô Minh liền giơ
tay phải lên điểm một cái về người chạy gần mình nhất. Lập
tức Đệ Ngũ Hỏa Lò lấy tốc độ khó hình dung chạy thẳng tới
tu sĩ kia rồi va chạm. Uỳnh một tiếng, tu sĩ kia căn bản không
thể nào né tránh, ngay lập tức bị lực lượng mênh mông của Đệ
Ngũ Hỏa Lò đụng vào, thân thể lập tức chia năm xẻ bảy, huyết
nhục mơ hồ, hình thần câu diệt.
Đại là đại năng thứ
hai tử vong. Trong tích tắc chết đi, Tô Minh giơ chân lên, lúc rơi
xuống đã xuất hiện bên cạnh nữ tử trung niên.