Phương Minh Nguy duỗi lưng và cảm
thấy mỹ mãn, nhưng mà tay chân giống như là bị một vật gì đó chặn đứng
lại, không hết hết sức được.
Mở to mắt ra xem, mới biết là mình vẫn nằm trong khoang thuyền phong kín.
Khẽ lắc đầu, Phương Minh Nguy ra khỏi khoang thuyền, bắt đầu đánh một bộ
Quân Thể quyền trong chiến hạm, thần thái lập tức biến thành sáng
Giờ phút này phụ trách điều khiển chiến hạm là linh hồn Ai Khắc và linh hồn người Thiên Dực tộc. Tuy Phương Minh Nguy đã tháo vương miện xuống,
nhưng mà không để cho bọn chúng tạm nghỉ.
Cẩn thận hồi tưởng kinh nghiệm vừa rồi, Phương Minh Nguy nghi hoặc đi về khoang thuyền phong
kín, cẩn thận cảm ứng hai linh hồn bên trong, lập tức phát hiện ra sự
biến hóa của chúng.
Đầu tiên, ánh sáng linh hồn sáng hơn trước kia rất nhiều, còn sinh ra một uy áp đặc biệt, khiến cho lòng người sợ hãi.
Hít sâu một hơi, Phương Minh Nguy rốt cục đã xác định, vừa rồi mình không
có nằm mơ, những chuyện xảy ra trong đám hồng vân đều là sự thật cả.
Trong cảm giác của hắn, vô luận là linh hồn Ai Khắc, hay linh hồn người Thiên Dực tộc, thì tựa hồ đều có cảm giác cực kỳ thoải mái khi điều khiển
chiếc chiến hạm này. Tựa hồ như bắt chúng nó điều khiển một chiếc chiến
hạm này, có cảm giác như giết gà phải dùng đến dao mổ trầu vậy.
Suy nghĩ một chút, Phương Minh Nguy thử thu hồi linh hồn người Thiên Dực
tộc lại, đem quyền khống chế chiến hạm này hoàn toàn giao cho linh hồn
Ai Khắc.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, biểu hiện của linh hồn Ai Khắc vẫn cực kỳ thoải mái, tựa hồ trên người không có chút gánh nặng
nào vậy.
Phương Minh Nguy lập tức mừng rỡ vạn phần, nhưng mà trong lòng hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
Với thực lực ban đầu của Ai Khắc, đã đủ để điều khiển chiếc phi thuyền này
một mình rồi. Chỉ là chiếc phi thuyền này dù sao cũng là sản phẩm của
quốc gia cấp năm, Ai Khắc trước kia chưa từng sờ qua, cho nên vì đề
phòng vạn nhất, cho nên Phương Minh Nguy mới kêu linh hồn người Thiên
Dực tộc ra hỗ trợ.
Chỉ là hôm nay xem ra, Ai Khắc tựa hồ đã nắm
rõ chiếc phi thuyền này như lòng bàn tay, vô luận là kỹ xảo điều khiển,
hay là nám chắc từng bộ phận của phi thuyền, đều gần như đạt đến tình
trạng sử dụng hoàn mỹ.
Thay đổi như vậy cũng quá lớn rồi.
Phương Minh Nguy kinh ngạc nhìn đám hồng vân trên màn hình lớn. Sờ sờ vương
miện nhỏ trên đầu. Trong đầu hắn lóe lên vô số ý niệm, đột nhiên, hắn
triệu hồi một linh hồn bình thường ra, đưa vào trong vương miện, rồi cho linh hồn người Thiên Dực tộc tiến vào, dung hợp với nó, sau đó đem tri
thức của chiếc phi thuyền dạy cho nó.
Một phút sau, hai linh hồn
tách ra, Phương Minh Nguy liền ra lệnh phân quyền đối với Ai Khắc, thế
là, tất cả thiết bị dò xét trên phi thuyền đều giao cho linh hồn mới sử
dụng.
Nhìn những số liệu không ngừng truyền đến của phi thuyền,
Phương Minh Nguy nuốt nước miếng một, thì ra linh hồn này đã hoàn toàn
nắm giữ được phương pháp vận dụng thiết bị dò xét. Một lần nữa ra lệnh,
khiến cho linh hồn Ai Khắc giao hệ thống vũ khí ra, nhưng lần này lại
xuất hiện vấn đề, linh hồn kia rõ ràng có cái được cái không, hai thiết
bị này căn bản là không giữ được trạng thái vận hành hoàn mỹ.
Lông mày của Phương Minh Nguy nhíu lại, nhưng hắn cũng hiểu rõ, đó không
phải là do linh hồn mới không nắm giữ được cách sử dụng hệ thống vũ khí, mà là bởi vì năng lực bản thân linh hồn chưa đủ. Cho nên mới không cách nào đồng thời điều khiển hai hệ thống được.
Lại gọi một linh hồn cấp mười lăm vừa hấp thu ra, lúc này đây, Phương Minh Nguy đồng thời
đêm Ai Khắc, người Thiên Dực tộc vào trong vương miện. Ba linh hồn chậm
rãi dung hợp dưới năng lực đặc thù của vương miện.
Lần này cần tốn khoảng nửa tiếng, ba linh hồn mới tách nhau ra.
Phương Minh Nguy thử cho linh hồn cấp mười lăm đi điều khiển chiến hạm, kết
quả cuối cùng là, cũng giống như cảm giác độc nhất vô nhị mà linh hồn Ai Khắc cho hắn, có vẻ cực kỳ dễ dàng.
Tháo vương miện xuống, ánh
mắt Phương Minh Nguy nhìn nó tràn đầy cổ quái, thật không biết tiểu gia
hỏa này còn ẩn cHứa bao nhiêu bí mật trên người nữa.
Xem ra, chỉ
cần cung cấp đầy đủ lực lượng tinh thần cho nó, thì cái vương miện này
có thể khiến các linh hồn khác nhau dung hợp trong quá trình ngắn ngủi,
khiến cho linh hồn này được học tập kỹ năng, tri thức và kinh nghiệm của linh hồn khác.
Đây là năng lực giỏi cờ nào! Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng đủ làm cho bất kỳ kẻ nào động tâm.
Sự phát triển của loài người cần một thời gian dài để học tập, muốn bồi
dường ra một nhân tài kiệt xuất, thì cần phải có trên dưới một trăm năm, ví dụ như chiếc phi thuyền mà hắn điều khiển bay giờ, tay chỉ cần một
cao thủ có lực lượng tinh thần đạt đến cấp mười ba, là có thể một mình
điều khiển. Nhưng mà, trước khi điều khiển, cũng phải trải qua một năm
học tập tri thức và huấn luyện. Nếu như những nội dung huấn luyện này
không đạt tiêu chuẩn, như vậy thỉ người đó không cách nào có quyền điều
khiển một mình được.
Nếu đổi lại là trước kia, những linh hồn mà
Phương Minh Nguy thu thập đều có chung một khuyết điểm, đó chính là
không cách nào điều khiển được tàu chiến của quốc gia có nền văn minh
cấp cao.
Nhưng mà, vấn đề này được vương miện nhỏ giải quyết dễ dàng.
Có vương miện này, hắn có thể tùy ý đem kinh nghiệm, trí tuệ của một nhân
sĩ kiệt xuất không có lực lượng trong linh hồn phục chế lại. Chỉ cần
những linh hồn này phát triển, thì như vậy đủ cho hắn có khả năng khống
chế cả một hạm đội.
Tăng trưởng gấp bội, hơn nữa còn chính thức trở thành một quái vật khổng lồ.
Chậm rãi đem suy nghĩ đến những linh hồn vừa mới hấp thu, cái tạo ảnh hưởng
lớn nhất cho hắn trong này, chính là hai điểm sáng có thực lực cường
đại, đủ để so sánh với linh hồn Ai Khắc và linh hồn người Thiên Dực tộc
sau khi tiến hóa.
Phương Minh Nguy có thể khẳng định, nếu như
không phải đến lúc cuối cùng, vương miện nhỏ đột nhiên phát lực, như vậy thì sợ rằng mình sẽ không chạy khỏi kiếp nạn này.
Đem lực lượng
tinh thần hóa thành hai dây nhò, tiến vào trong hai linh hồn này. Phương Minh Nguy bắt đầu tìm hiểu lai lịch của bọn chúng trong trí nhớ.
Hai linh hồn này khi còn sống cũng chẳng phải là nhân vật cường đại gì cả,
chẳng qua chỉ là kiểu nhân vật có năng lực thể thuật vượt qua cấp sáu mà thôi.
Khi còn sống, bọn họ gặp phải một sự cố ngoài ý muốn mà chết đi, không biết vì sao, linh hồn lại xuất hiện trong đám hồng vân.
Khi bọn chúng hấp thu năng lượng trong đám mây dỏ đến cấp mười lăm rồi,
không cách nào tiến thêm một bước nữa, thế là chúng nó liền bắt đầu hút
những linh hồn khác.
Trải qua vô số năm hấp thu, vận khí của
chúng nó rất tốt, nuốt vào vô số linh hồn không kém so với chúng nó,
cuối cùng xảy ra dị biến, trở thành linh hồn đỉnh cấp vượt qua cực hạn.
Phương Minh Nguy cảm thán khi nhìn hai linh hồn này, hai bọn nó nếu như có thể hấp thu những linh hồn khác để sống, vậy vì sao lại có thể ở cùng nhau
bình yên vô sự?
Thế giới linh hồn, quả thật quá kỳ diệu, làm cho người ta không cách nào nắm bắt được.
Nhám mắt lại, Phương Minh Nguy đem một đám linh hồn cao cấp kia tiến hành
dung hợp với linh hồn người Thiên Dực tộc và Ai Khắc. Trải qua thí
nghiệm, với lực lượng tinh thần của hắn bây giờ mà nói, có thể đồng thời dung hợp một trăm linh hồn đã đạt đến cực hạn của lực lượng tinh thần
cấp mười hai.
Sau nửa tiếng đầu tiên, lại trải qua một ngày cố
gắng, Phương Minh Nguy rốt cục đã khiến cho đám linh hồn này hiểu được
kỹ thuật điều khiển cơ giáp và chiến hạm. Mặc dù chưa trải qua thí
nghiệm chính thức, nhưng mà Phương Minh Nguy có thể khẳng định, chủng nó không yếu hơn linh hồn Ai Khắc lúc trước bao nhiêu.
Cho rằng tất cả đã xong xuôi, Phương Minh Nguy ngẩng đầu lên nhìn biển hồng vân vô
cùng vô tận trên màn hình lớn, rốt cục cũng ra lệnh cho linh hồn Ai Khắc trở về điểm xuất phát.
Đám hồng vân này mặc dù có tác dụng rất
lớn với mình, nhưng mà lại thần bí khó lường. Trong tình huống không nắm chắc hoàn toàn, Phương Minh Nguy cũng không có ý đinh tiếp tục trêu
chọc.
Chỉ là, trước khi rời đi, Phương Minh Nguy đã để lại một số chuẩn bị trong đám hồng vân.
Hắn đem một trăm linh hồn tương đối mạnh trong đầu ra, thông qua vương miện nhỏ phân tán trong đám hồng vân. Chỉ cần có vương miện trong tay, thì
hắn lúc nào cũng có thể nắm giữ được hướng đi và trạng thái của những
linh hồn này.
Trong lòng Phương Minh Nguy thậm chí còn có chút hy vọng xa vời, trong lần tới khi hắn đến đây, những linh hồn này có thể
vượt qua cực hạn cấp mười lăm, trở thành linh hồn siêu cấp.
Tuy hắn hiểu rõ nguyện vọng nào tám chín phần là không thể rồi, nhưng có hy vọng luôn tốt hơn.
Hành trình đến đám hồng vân lần này, tuy rằng có chút kinh hồn hãi vía, thậm chí là cận kề cái chết Nhưng mà đối với Phương Minh Nguy mà nói, thu
hoạch vẫn cực kỳ phong phú.
So ra, một chút mạo hiểm này cũng vô cùng đáng giá.
Phi thuyền nhánh chóng bay ra ngoài tử địa, giờ phút này kẻ phụ trách điều
khiển phi thuyền, vẫn là linh hồn Ai Khắc mà Phương Minh Nguy tin tưởng
nhất. Tuy bây giờ đã có hơn hai ngàn linh hồn đểu có năng lực điều khiển chiếc phi thuyền này một mình, nhưng mà trong tiềm thức, Phương Minh
Nguy vẫn tín tưởng Ai Khắc, linh hồn đã đi theo mình trong thời gian dài nhất.
Trên phi thuyền truyền đến yêu cẩu tín hiệu thông tin của
bọn người Hoa Già Hoành, Phương Minh Nguy thuận tay mở ra, lập tức nhìn
thấy khuôn mặt nửa lo nửa mừng của Hoa Già Hoành
Nhưng mà, nhìn thấy Phương Minh Nguy sau màn hình vẫn bình an vô sự, Hoa Già Hoành đã trở nên bình tĩnh rất nhiều.
“Phương tiên sinh, cậu rốt cục đã trở về” Hoa Già Hoành nói giống như trút được gánh nặng.
“Hoa tiên sinh, tôi mới đi được ba ngày thôi, không cần khoa trương như vậy chứ” Phương Minh Nguy bật cười nói.
Hoa Già Hoành nghiêm mặt lắc đầu, nói: “Phương tiên sinh, từ khi cậu lái
phi thuyền tiến vào trung tâm tử địa, chúng tôi liền mất tung tích của
phi thuyền, hơn nữa tất cả trang thiết bị liên lạc cũng không thể kết
nối với cậu, cậu nghĩ tôi có thể không gấp sao?”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình, hỏi:”Tôi mất tích?”
“Đúng vậy, không biết bên trong tử địa có phóng xạ kỳ dị gì, tóm lại tất cả
thiết bị dò xét và thông tin đều không nhạy” Hoa Già Hoành làm vẻ mặt
đau khổ, nói: “Nếu như cậu mà không đi ra, tôi thật sự sẽ nổi điên mất”
Quả thật, Hoa gia đã bỏ ra rất lớn nhân lực và vật lực, nếu như Phương Minh Nguy đột nhiên mất tích, như vậy thì tâm đi chết Hoa Già Hoành cũng có
luôn.
Phương Minh Nguy cảm kích nhìn hắn, đột nhiên nhìn thấy Cơ
Nặc vui mừng đứng bên cạnh, trong lòng không khỏi động, cười nói: “Hoa
tiên sinh, tôi đã trở lại, vậy ngài giúp tôi một chuyện được chứ?”
Sắc mặt của Hoa Già Hoành lại một lần nữa trở nên trắng bệch, hắn lập tức
nói: “Chỉ cần cậu không chơi trò mất tích nữa, vô luận là bất cứ yêu cầu nào, tôi cũng sẽ làm chủ đáp ứng cho.”