"Cậu nghe cho rõ này, tôi chỉ nói một lần, tuyệt đối không nói tới lần thứ hai."
"Được."
Phương Minh Nguy hiếu kỳ nhìn vị cơ giáp thủ số một trong lớp trẻ tuổi của gia tộc Khải Lý mới quen được chưa bao lâu này. Tiến sĩ Tạp Tu vốn là bảo
Thi Nại Đức dạy hắn một số phương phép huấn luyện cơ bàu, song Thi Nại
Đức sau thì thầm gì đó với Trương Nhuận Thủy, liền để cho Trương Nhuận
Thủy bắt đầu dạy trước.
Chỉ là có điều khiến Phương Minh Nguy rất kỳ quái, trạng thái tinh thần của Trương Nhuận Thủy không được tốt lắm, đặc biệt là trong ánh mắt đang nhìn mình lờ mờ ẩn chứa ý tứ oán giận.
Tuy cũng không phải là địch ý gì cả, nhưng loại cảm giác đó có chút kỳ quái, giống như là mình thiếu gã ba trăm vạn vậy.
Phương Minh Nguy đương nhiên không biết rằng bởi vì mình, Trương Nhuận Thủy không chỉ phải mất có ba trăm vạn.
Có điều theo sự chỉ đạo của Trượng Nhuận Thủy, Phượng Minh Nguy không thể
không thừa nhận, cơ giáp thủ trẻ tuổi này rất có nghề, trình độ điều
khiển cơ giáp của gã cực cao, hơn xa Thi Nại Đức, ngay cả bản thân
Phương Minh Nguy cũng không thể nhìn thấy sự sâu cạn của gã. Danh hiệu
số 1 quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trương Nhuận Thủy thao túng cơ giáp "Lam Tinh Linh" mà gã yêu thích nhất đi tới một góc của sân huấn luyện.
Bố trí của nơi này cực kỳ cổ quái, hai hàng máy móc được xếp bằng ở đó,
bên trên một hàng thì không có gì, bên trên hàng còn lại thì không ngừng xuất hiện một số bọt khí hình thù kỳ quái.
"Phương Minh Nguy,
cậu cho rằng cơ giáp thủ chúng ta cần phải chú trọng nhất tới cái gì?"
Trương Nhuận Thủy tuy tràn ngập oán hận với Phương Minh Nguy, nhưng lúc
gã làm huấn luyện viên, vẫn rất tận tâm tận lực.
Phương Minh Nguy chăm chú suy nghĩ, nói: "Chắc là hòa lực siêu cường, phòng ngự vô địch và cơ giáp linh hoạt."
Trương Nhuận Thủy trợn mắt lên, nghiêm giọng quát: "Không đúng Phương Minh
Nguy, cậu tốt nhất hãy mau vứt bỏ những suy nghĩ đó đi."
"Vì sao?"
"Bởi vì cậu nếu mang tâm thái đó mà luyện tập cơ giáp, vậy thì cậu đừng hòng tiến bộ thêm được."
"Thật ư?"
"Đương nhiên, đối với cơ giáp thủ mà nói. Quang trọng nhất không phái là hỏa
lực hay là phòng ngự gì cả, mà là không ngừng huấn luyện cơ bản và một
trái tim ổn định" Trương Nhuận Thủy nghiêm mặt nói: "Chỉ có dung nhập
được những động tác huấn luyện cơ bản vào trong cốt tủy của cơ giáp, bọn chúng mới có thể ở trong bất kỳ tình huống nào cũng làm ra được những
động tác hoàn mỹ nhất, thích hợp nhất. Đồng dạng chỉ có bảo trì một trái tim ổn định, mới có thể không ngừng tiến bộ và phát huy ra được thực
lực lớn nhất."
"Tôi biết, tiến sĩ Tạp Tu đã từng nói rồi." Phương Minh Nguy điều khiển Bạch Hạc hiệu làm ra tư thế nhún vai, nói: "Có
điều tôi vẫn cho rằng, cơ giáp thủ chúng ta, duy có đề cao chất lượng cơ giáp thì mới là vương giả chỉ đạo chân chính."
"Cậu vì sao lại có suy nghĩ này?”
"Cái này... chắc là một loại cảm giác." Phương Minh Nguy do dự một chút rồi nói.
Đối với tất cả cơ giáp thủ của liên minh địa cầu mà nói, cơ giáp mà bọn họ
sử dụng đã là trang bị tốt nhất trong quốc gia cấp hai rồi. Nhưng Phương Minh Nguy thì khác, hắn đã xem qua ký tức của tộc nhân Thiên Dực và Ai
Khắc, cho nên biết rằng có rất nhiều thứ mà bọn Thi Nại Đức căn bản chưa từng được tiếp xúc.
Trình độ khoa học kỹ thuật giữa quốc gia và
quốc gia có đẳng cấp văn minh bất động có chênh lệch rất lớn, trong mắt
Phương Minh Nguy, bất kể là Bạch Hạc hiệu hay là Lam Tinh Tinh, hai cơ
giáp đại biểu cho trình độ khoa học kỹ thuật cao nhất của liên minh địa
cầu này, nếu so sánh với cơ giáp của quốc gia cấp năm trong kỳ ức của
tộc nhân Thiên Dực, vậy thì chẳng tính là gì cả.
Bất kể là tốc độ, giáp phòng hộ, hỏa lực, vân vân... cách biệt giữa hai bên không chí là vấn đề ba đẳng cấp.
Cho dù pháo năng lượng của Bạch Hạc hiệu đấy năng lượng, may mắn bắn trúng
đối phương, nhưng một kích toàn lực căn bản không thể nào xuyên thấu
được giáp phòng hộ của cơ giáp cấp năm.
Đồng dạng so với tốc độ
của cơ giáp cấp năm, tốc độ cao nhất của Bạch Hạc hiệu giống như là trẻ
con đi bộ vậy, nếu như song phương có xung đột, muốn chạy cũng chả chạy
được.
Thực lực của cơ giáp sau khi chênh lệch nhau tới nước này, đã không phải là điều mà tố chất của cơ giáp thủ có thể bù đắp được.
Cho nên lối suy nghĩ của Phương Minh Nguy khác hẳn với bọn tiến sĩ Tạp Tu và Trương Nhuận Thủy, Tiểu Mễ.
Súng trường cộng với dũng khí khi gặp phải đại pháo, có lẽ còn có thể chu
toàn một chút, nhưng gặp phải đạn nguyên tử, vậy thì chỉ có nước toi
mạng thôi.
Nhíu mày, Trương Nhuận Thủy nói: "Phương Minh Nguy,
tôi không biết lối suy nghĩ đó của cậu là từ đâu mà có, có điều hiện tại đã là tôi dạy cậu, vậy thì phải án chiếu theo yêu cầu của tôi mà làm,
hiểu chưa."
"Hiểu rồi."
"Ừ, cậu nhìn cho kỹ này."
Trương Nhuận Thủy nói, đột nhiên xoay người, Lam Tinh Linh hiệu khổng lồ giống như một tinh linh thật sự, nhẹ nhàng đi tới giữa hai cái máy, ấn nút
mở, hai cái máy đồng thời khởi động lăn theo lộ tuyến nhất định giống
như là dây chuyền sản xuất.
Lam Tinh Linh giơ cánh tay cơ giới
lên, nhẹ nhàng cầm lấy bọt khí trên một máy, nhanh chóng đặt lên trên
cái máy khác, cứ vòng đi vòng lại như vậy, khi Trương Nhuận Thủy di động toàn bộ bọt khí trên máy lên cái máy khác thì đã qua mười phút.
Bạch Hạc hiệu đi tới giữa máy, Phương Minh Nguy nổi lòng hiếu kỳ, âm thầm thao túng Bạch Hạc hiệu cầm bọt khí lên.
Không ngờ lực đạo mà cánh tay cơ giới sử dụng hơi lớn một chút, chỉ nghe thấy "bép" một tiếng, bọt khí tan vỡ.
"Cẩn thận, những bọt khí này là đặc chế đó, cho dù là người bình thường hơi
dùng sức một chút là cũng nổ ngay." Trương Nhuận Thủy dặn.
Phương Minh Nguy kinh ngạc nhìn những bọt khí hình dạng kỳ quái đó, lại nhìn
sang Trương Nhuận Thủy, trong lòng bội phục không thôi.
Bọt khí
đặc chế đã dễ vỡ như vậy mà sử dụng cánh tay cơ giới cầm lên rồi đặt
xuống, há chẳng phải là vô cùng khó khăn ư. Nhưng một loạt những động
tác vừa rồi của Trương Nhuận Thủy giống như là hành vân lưu thủy vậy,
không thầy có một chút miễn cưỡng nào, hơn nữa mấy trăm cái bọt khí
không ngờ lại không có cái nào nổ, năng lực khống chế trác việt như vậy
thật sự là nghe mà rợn cả người.
"Nội dung huấn luyện ngày hôm
nay của cậu chính là luyện tập vận chuyển bọt khí." Trương Nhuận Thủy
chỉ vài cái máy, nói: "Máy phải duy trì không ngừng vận chuyển, người
của cậu cũng tuyệt đối không được dừng lại."
"Cứ vậy mà chuyển à?" Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi.
"Không sai, đây là huấn luyện cậu nắm vững năng lực cơ giáp, là một bộ phận quan trọng nhất trong huấn luyện cơ sở."
"Được, vậy khi nào thì được dừng?”
"Đừng cứ nghĩ đến dừng nữa." Trương Nhuận Thủy bất mãn nói: "Tôi nói lại một
lần, cách huấn luyện này là phương pháp tốt nhất để luyện cho nắm vững
được cơ giáp, sống đến già, học đến già, chỉ cần cậu một ngày vẫn còn
điều khiển cơ giáp, vậy thì một phải học tập điều khiển cơ giáp, không
thể gián đoạn."
Ánh mắt của Phương Minh Nguy lướt qua những bọt khí đủ loại hình dạng nói: "Ý của anh là, tôi phải vĩnh viễn luyện tập?"
"Đương nhiên, hiện tại bắt đầu, nhớ là không được dừng lại." Trương Nhuận Thủy ấn nút khởi động nói: "Đến giờ ăn trưa tôi sẽ gọi cậu, trước lúc đó,
cậu phải nỗ lực. Động tác phải cẩn thận một chút, nếu như làm vỡ một nửa bọt khí trở lên, vậy thì không cho phép ăn trưa."
Nhìn Trương Nhuận Thủy rời đi, Phương Minh Nguy bất lực thở dài, hạ lệnh vận chuyển bọt khí cho linh hồn của Ai Khắc.
Những bọt khí này quả thật là sản phẩm đặc chế, muốn nắm chúng lên, không phải là một chuyện đơn giản.
Nếu dùng lực đạo quá nhẹ, những bọt khí này sẽ tuột khỏi tay, nhưng nếu
dùng quá mạnh vậy thì kết cục duy nhất của bọt khí là vỡ tan ngay lập
tức.
Nếu Phương Minh Nguy tự mình điều khiển Bạch Hạc hiệu, vậy
thì chuyến này, có thể giữ cho mấy cái bọt khí không nổ đã là đại hỷ sự
được tổ tông phù hộ rồi.
Nhưng hiện tại thì khác, năng lực chỉ
huy của linh hồn Ai Khắc tuyệt đối hơn xa hạng bỏ đi như Phương Minh
Nguy, hai cánh tay cơ giới của Bạch Hạc hiệu dưới sự thao túng của gã,
lên xuống như bay, chỉ cần dùng tám phút đã đôi toàn bộ bọt khí lên cái
máy khác.
Xong việc, Phương Minh Nguy nhìn xung quanh chỉ có một mình mình đứng đây.
Vốn là muốn báo cáo kết quả công tác, nhưng hiện tại xem ra không thể rồi.
Nếu còn là Thi Nại Đức, vậy thì Phương Minh Nguy nhất định sẽ đi về,
nhưng đã đổi huấn luyện viên rồi, hắn có chút lo lắng.
Nghĩ một lát, Phương Minh Nguy cuối cùng quyết định vẫn tiếp tục ở đây nghịch bọt khí.
Có điều dạng huấn luyện vận chuyển bọt khí này kỳ thực rất buồn chán, hơn
nữa đối với Phương Minh Nguy chỉ cần đề cao lực lượng tinh thần mà nói,
càng buồn chán hơn.
Sau nửa tiếng, Phương Minh Nguy liền dần dần
mất kiên nhẫn, hắn nhìn hai cánh tay cơ giáp đang di động nhanh chóng
của Bạch Hạc hiệu, đột nhiên nghĩ ra, nếu như chiếc cơ giáp này có thể
tự mình hành động không cần có người cung cấp lực lượng tinh thần thì
tốt quá nhỉ.
Ý nghĩ này giống như là ánh chớp, chợt lóe lên trong đầu hắn.
Động tác của Bạch Hạc hiệu đột nhiên dừng lại, bọt khí trong tay lập tức vỡ nát.
Phương Minh Nguy ngây đơ ra nhìn các khoang điều khiển này, vô số ý niệm ở
trong đầu ào ào tuôn ra, hắn hưng phấn đến nỗi mặt đỏ bừng. Đúng vậy,
mình trước đây sao chưa bao giờ nghĩ đến nhỉ? Để cơ giáp tự mình hành
động đây kỳ thực là một ý tưởng không tồi.
Nếu đổi lại là người
khác, cho dù là có ý nghĩ này cũng không thể nào làm được. Trí năng máy
vi tính mặc dù ngày càng tiên tiến, nhưng nó vẫn không thể nào vượt qua
được nhân loại.
Trong vô số bộ phim khoa học viễn tưởng, chuyện
người máy phản bội nhân loại cũng chưa từng xuất hiện, tuy Phương Minh
Nguy không biết trong cái vũ trụ rộng lớn này, có sự tồn tại của sinh
mệnh máy móc hay không, nhưng hắn có thể khẳng định, ít nhất thì trong
quốc gia cấp năm cũng không có.
Với liên minh địa cầu mà nói, trừ một bộ phận vũ khí tự động và dây chuyền tự động sản xuất ra, đại đa số máy móc vẫn cần có nhân loại điều khiển.
Còn một đống sắt không biết di động trừ chiếm một khoảng đất ra, không có bất kỳ tác dụng gì.
Nhưng Phương Minh Nguy thì khác, bởi vì người thật sự điều khiển cơ giáp
không phải là hắn, mà là linh hồn Ai Khắc và ý thức của truyền cảm khí ở trong đầu hắn, hắn chẳng qua là cung cấp một chút lực lượng tinh thần
mà thôi.
Nếu có năng lượng gì đó có thể thay thế cho lực lượng
tinh thần của hắn, vậy thì há chăng phải là bộ cơ giáp này có thể tự
động điều khiển ư.