Một kiếm vô thanh vô tức nhanh chóng cắm vào trong cơ
giáp của Phương Minh Nguy, không chỉ là vậy, kiếm laser sau khi đâm vào
khoang lái của cơ giáp, năng lượng phía trước lập tức nổ tung khiến cho
thao tác viên ở bên trong biến thành đống thịt vụn.
Điểm sáng tiêu tán, có điều không bao lâu, lại ngưng tụ thành một cơ giáp kiểu chiến đấu.
"Sao, còn muốn đánh nữa à? Chẳng lẽ ngươi có khuynh hướng tự ngược à?" Nhất Dạ Tình cười nhạo.
"Hắc hắc, tôi có mấy vấn đề, không biết có thể thỉnh giáo không?" Phương Minh Nguy cười lấy lòng.
Trầm ngâm một lát, Nhất Dạ Tình nói: "Chỉ cần không gây phiền toái cho ta, có vấn đề gì thì ngươi cứ hỏi."
"Tốt, vấn đề đầu tiên là, ông có phải là người của liên minh địa cầu không?"
Nhất Dạ Tình lập tức trầm mặc, một hồi sau y hỏi lại: "Ngươi làm sao mà nhìn ra được?"
"Rất đơn gian, mấy loại khoa học kỹ thuật sử dụng trên cơ giáp của ông rõ
ràng không phải là liên minh địa cầu của chúng tôi có thể vận dụng được. Cho nên tôi hoài nghi ông chắc là người của một quốc gia cấp ba nào
đó."
"Không sai, ngươi rất thông minh, vậy người biết ta vì sao lại bắt cóc ngươi rồi chứ."
"Vì khoa học kỹ thuật." Giọng nói của Phương Minh Nguy mang theo một tia
trào phúng nhàn nhạt: "Bất kể là máy khống chế năng lực hay là máy ẩn
thân, đều thuộc loại khoa học kỹ thuật của quốc gia cấp bốn. Mục đích
của ông ngoại trừ muốn lấy được những khoa học kỹ thuật trên người tôi
ra, có lẽ còn muốn bắt cóc tôi vĩnh viễn, hơn nữa là để phục vụ cho quốc gia của ông hoặc là cho bản thân ông."
"Bốp bốp bốp..." Nhất Dạ Tình vỗ tay khen ngợi, nói: "Phương tiên sinh, không ngờ tôi trước đây vẫn còn đánh giá thấp cậu rồi."
"Đâu có, nếu như không phải là từ trên cơ giáp của ông nhìn ra được một số thứ, tôi cũng không đoán ra được lai lịch của ông."
"Ha ha, cậu đã đoán ra hết rồi, vậy thì tôi muốn hỏi một câu, cậu có thể đáp ứng yêu cầu của tôi không?"
Phương Minh Nguy do dự một lát, nói: "Tôi là người thông minh, tôi không muốn
chịu khổ, cũng không muốn chịu bất kỳ tổn hại gì, ông đã hài lòng với
đáp án này chưa?"
"Vô cùng hài lòng, tôi có thể đảm bảo với cậu,
chỉ cần cậu không chủ động đào tẩu, vậy thì tôi có thể cho cậu được
hưởng thụ cuộc sống như đế vương. Hơn nữa tuyệt đối đảm bảo cho sự an
toàn của cậu."
"Cái trước thì tôi tin nhưng ông thật sự nắm chắc
có thể mang tôi bình yên rời khỏi tinh cầu Tạp Lý Mỗ ư? Phía quân phương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông đâu."
"Điểm này cậu cứ yên tâm." Nhất Dạ Tình tựa hồ suy nghĩ một lát rồi nói: "Tháng sau quốc gia của
tôi sẽ có một đoàn viếng thăm tới Tạp Lý Mỗ, đây là sử đoàn ngoại giao
chính quy, chỉ cần cậu vào đó là tuyệt đối an toàn."
"Nói vậy chúng ta vẫn còn ở Tạp Lý Mỗ ư?"
"Đúng vậy, giọng nói của Nhất Dạ Tình đột nhiên dừng lại, y mỉm cười nói:
"Phương tiên sinh, tuy chúng ta hiện tại vẫn ở Tạp Lý Mỗ, nhưng tôi hi
vọng cậu vứt bỏ ý đồ đào tẩu đi. Chúng ta ở với nhau rất vui vẻ, tôi
không muốn giữa hai bên có hiểu lầm gì phát sinh"
"Phù..." Phương Minh Nguy thở dài một hơi, cố áp chế sự mừng rỡ ở trong lòng, thì ra
vẫn còn ở Tạp Lý Mỗ, hơn nữa trên du thuyền này chỉ có một địch nhân
này. Khóe miệng hắn chậm rãi lộ ra một nụ cười, vừa đắc ý lại vừa chế
giễu: "Được, ta tuyệt đối sẽ không lén lút bỏ chạy đâu." Rồi lại chuyển
đề tài, nói: "Chúng ta đánh thêm một trận nữa đi, một lần sau cùng."
"Được, một lần sau cùng." Nhất Dạ Tình cười nói, tuy năng lực của y hơn xa
Phương Minh Nguy, nhưng một khi gặp được người đối chiến mặt dày như thế này, vẫn có chút ăn không tiêu.
Nếu không phải là thật lòng muốn thu nhận Phương Minh Nguy làm người của mình y tuyệt đối sẽ không kiên
nhẫn đối chiến với hắn nhiều lần như vậy.
"Vù..."
Hai cơ giáp nhanh chóng áp sát nhau, mắt thấy sắp bắt đầu đánh cơ giáp của Phương Minh Nguy đột nhiên giơ tay ra: "Đợi chút đã."
"Làm gì vậy?"
"Ông đánh tôi nhiều lần như vậy rồi, để tôi thắng một lần có được không?"
Nhất Dạ Tình ngây ra, y lần đầu tiên gặp cảnh này, không ngờ có người vào lúc đối chiến đột nhiên đều xuất loại yêu cầu này.
"Cậu, cậu có còn là một chiến sĩ không?" Nhất Dạ Tình lắp bắp nói, người này quá vô sỉ rồi.
"Đầu tiên, tôi là một nghiên cứu viên, sau đó mới là một người yêu thích cơ
giáp."Phương Minh Nguy cười ha ha, nói: "Cho tôi thắng một lần, tôi đảm
bảo trong vòng nửa năm sẽ nghiên cứu ra một loại siêu cấp kỹ thuật khác, ít nhất có trình độ khoa học của quốc gia cấp bốn."
"Được, một
lời đã định." Nhất Dạ Tình trong lòng rúng động, lập tức quyết định quốc sự là quan trọng nhất, mặt mũi cá nhân chỉ là thứ yếu, thôi thì để hắn
thắng một lần vậy.
"Ừ, vậy ông đứng đó cho tôi đánh" Phương Minh
Nguy thao túng một cơ giáp hiệu M-23 hình dạng quân dụng phổ thông bày
ra tư thế vung quyền.
"Cậu đánh đi.""Năng lượng của khoang điều
khiển của ông quá cao, tôi không thể một kích đánh vỡ được, ông hạ năng
lượng xuống một chút đi." Phương Minh Nguy lại đề ra một yêu cầu khác.
Không biết gì sao, trong lòng Nhất Dạ Tình bỗng nổi lên một một điềm báo bất
thường, nhưng mặc cho y nghĩ như thế nào, vẫn không nghĩ ra được chỗ nào xảy ra vấn đề.
Thế lực của quân phương quả thực quá cường đại,
nhưng nếu nói có thể trong khoảng thời gian ngắn tìm được du thuyền của
mình đó căn bản là chuyện không thể.
Cho dù là La Bá Đặc tướng
quân tự ra mặt an bài, nhưng nội tuyến trong quân phương cũng sẽ tìm
được cơ hội báo tin cho mình trước.
"Ê, nhanh lên một chút, hạ bớt năng lượng đi."
Nhất Dạ Tình bực bội nhìn Phương Minh Nguy đang diễn võ dương oai ở trước
mặt, nếu như không phải tên này có giá trị lợi dụng cực lớn, y khẳng
định sẽ không phải chịu uất ức như vậy.
Có điều một khi nhớ tới
hai sản phẩm khoa học kỹ thuật cao trong tay, cùng với những sản phẩm
nghiên cứu khoa học lớn hơn, cục tức trong lòng y lập tức bớt đi nhiều.
Nỗi nhục nhất thời thì có gì mà sợ, đợi khi mình giành được đủ khoa học kỹ
thuật rồi, có đủ lực lượng rồi, mới có thể nắm đủ quyền lực ở trong đế
quốc.
Vừa nghĩ tới đây, y lập tức tắt năng lượng phòng hộ ở khoang điều khiển.
Một nắm đấm sắt thép to lớn đánh xuyên qua khoang điều khiển không có năng
lượng bảo vệ một cách vô tình trước khi hóa thành điểm sáng rồi tan
biến, Nhất Dạ Tình tự giễu, mình không phải là lo lắng Phương Minh Nguy ở đối diện ư?
Song ý niệm này vừa nổi lên, y lập tức phát hiện ra
điều không đúng, một cỗ hấp lực cường đại từ trên quyền đầu của đối
phương phát ra, y kinh hãi phát hiện ra rằng ý thức, linh hồn của mình
đang bay về phía đối phương với một tốc độ bất khả tư nghị, ở trước mặt
y, tựa hồ như có một dòng xoáy sâu không thể lường, cái miệng đen kịt
đang tỏa ra khí tức tử vong.
Chẳng trách hắn muốn dùng trăm
phương ngàn kế để dò xét lai lịch của mình và chỗ ở hiện tại, từ ra là
tất cả những điều này đều sớm đã có dự mưu, thì ra cảm nhận nguy cơ vừa
rồi là thật sự tới từ Phương Minh Nguy, đây là ý niệm sau cùng của y khi trước khi linh hồn bị hút vào trong dòng xoáy.
Lạnh lùng nhìn
linh hồn đang không ngừng dãy dụa ở trước mặt, nụ cười ở trên miệng
Phương Minh Nguy dần dần biến thành dữ tợn đáng sợ.
"Thì ra ngươi lừa ta, thì ra ngươi lừa ta.."
Những tiếng lẩm bẩm không có ý nghĩa phát ra từ miệng Phương Minh Nguy, tim
của hắn bị lửa giận bao phủ, chỉ có tận mắt nhìn thấy sự tử vong của nam nhân đã bắt cóc hắn, trong lòng hắn mới dễ chịu hơn một chút.
Linh hồn của Nhất Dạ Tình phi thường cường đại, cường đại tới mức Phương
Minh Nguy cơ hồ là không khống chế nổi. Nhưng dòng xoáy linh hồn mà linh hồn của Ai Khắc và linh hồn của tộc nhân Thiên Dực tổ thành còn cường
đại hơn, ở đây, dòng xoáy đó giống như một đại ma, từng chút từng chút
ăn mòn lực lượng linh hồn của đối phương, hơn nữa còn quán thâu vào
trong linh hồn của Phương Minh Nguy.
Thoải mái quá.
Phương Minh Nguy khoái trá duỗi mình tựa hồ như toàn thân đều được ngâm trong
dòng suối ấm áp, một cỗ khoái cảm cường liệt trùng kích tâm trí hắn.
Có điều khác với những lần trước, Phương Minh Nguy lần này sớm đã có chuẩn bị, tuy loại khoái cảm khó có thể hình dung đó cường liệt hơn những lần trước gấp mấy lần, nhưng Phương Minh Nguy vẫn cố gắng để không bị hôn
mê.
Linh hồn và ý thức của hắn đồng thời vào lúc hưởng thụ sự
khoái cảm cường liệt đó cũng tùy thời chú ý tới ký ức đoạt được trong
linh hồn của Nhất Dạ Tình.
Những ký ức này khác với linh hồn của
Ai Khắc và linh hồn của tộc nhân Thiên Dực, không thể vĩnh viễn tồn tại
trong linh hồn, mà là theo sự suy nhược của lực lượng linh hồn của Nhất
Dạ Tình mà triệt để tiêu tán.
Cho nên Phương Minh Nguy lúc này mới xốc hết tinh thần, muốn nắm rõ lai lịch của người này.
Mười lăm phút, nửa tiếng, một tiếng...
Một tiếng qua đi, linh hồn của Nhất Dạ Tình phát ra tiếng hô thảm cuối cùng, sau đó triệt để tiêu tán trong dòng xoáy linh hồn.
Thu hồi lại từng chút lực lượng tinh thần, Phương Minh Nguy toàn thân vô
lực nằm trong khoang kín, va chạm linh hồn kịch liệt vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều lực lượng linh hồn của hẳn, nếu như không phải có được sự bổ
sung tinh thần lực liên miên bất tuyệt của đối phương, hắn lúc này sớm
đã kiệt sức mà chết rồi.
Hồi tưởng lại cảnh vừa rồi, trán Phương Minh Nguy vẫn túa mồ hôi lạnh.
Tuy Phương Minh Nguy biết rằng Nhất Dạ Tình này khẳng định là một vị cao
thủ, nhưng khi hắn thật sự biết được lực lượng mà đối phương sở hữu, vẫn khiến hắn rùng mình sợ hãi.
Nhất Dạ Tình là mật thám của quốc
gia cấp ba Mạt Kim Tư, tới liên minh địa cầu đương nhiên là không phải
là có hảo tâm, chỉ chẳng qua là một tai mắt là quốc gia cao cấp an bài
trong quốc gia cấp thấp.
Nếu như không có hai loại sản phẩm vượt
thời đại mà Phương Minh Nguy nghiên cứu ra, vậy thì y rất nhanh sẽ quay
về quốc gia phục chức, nhưng khi nội tuyến ở trong quân phương liên minh địa cầu cung cấp tư liệu của Phương Minh Nguy cho y, y đã mẫn duệ tìm
ra được cơ hội trong đây.
Lén lút bắt cóc Phương Minh Nguy này,
hơn nữa mời một đoàn đại biểu của một thành phố nào đó thuộc Mạt Kim Tư
tới thăm Tạp Lý Mỗ, những điều này đều là y một tay an bài.
Không thể không nói, trên một trình độ nhất định người này vẫn có mấy cái bàn chải. Sau khi nghiên cứu tính cách của Phương Minh Nguy và những bằng
hữu mà hắn hay qua lại, y thành công hoàn thành nhiệm vụ bắt cóc này,
hơn nữa ngay cả chỗ ẩn nấp cũng chuẩn bị tốt.
Nhưng điều duy nhất mà y không ngờ tới chính là Phương Minh Nguy không ngờ lại có thủ đoạn
siêu cấp thần kỳ, có thể giết người một cách vô hình này.