Một tiếng gầm giận giữ từ trong màn hình truyền tới, song chỉ sau phút chốc là vô thanh vô tức. Đèn đỏ trên màn hình sáng lên cho thấy cơ giáp đã triệt để bị phá hủy rồi.
Ngẫm lại cũng đúng, bị một tòa núi to như vậy đè, nếu như còn có thể sống, vậy thì thật không phải là người nữa rồi.
Tuy cơ giáp trên người Phương Minh Nguy rất tiên tiến, nhưng so với tòa núi nguy nga đó thì vẫn còn kém một vạn tám ngàn dặm.
Cửa của khoang kín mở ra, Phương Minh Nguy sắc mặt trắng bệch nhảy ra ngoài.
Hắn cứ ba bước lại nhảy hai bước tới trước mặt Viên Ninh, nghiến răng
nghiến lợi hỏi: "Tiến sĩ Viên Ninh, cô có thể nói cho tôi biết đây là
chuyện gì không?"
Viên Ninh lắc đầu, nói: "Trắc nghiệm kết thúc,
anh ngay cả yêu cầu cơ bản nhất cũng không đạt được, cho nên tôi thủ
tiêu việc lắp thiết bị phi hành lên cơ giáp của anh."
Hai mắt của Phương Minh Nguy cơ hồ là phun ra lửa, hắn hậm hực nói: "Không đạt tiêu chuâẩn ư? Độ khó như vậy, thiên vương lão tử cũng đừng hòng đạt được
tiêu chuẩn."
Viên Ninh cười lạnh một tiếng, quay đầu ra chỗ khác, tựa hồ như khinh thường không thèm cãi nhau với hắn.
Tiến sĩ Tạp Tu xấu hổ ho khan một tiếng, nhìn lượt trắc thí này của hắn, tất nhiên biết được những gì Phương Minh Nguy nói là thực, cũng đang định
khuyên con gái mình, có điều y còn chưa kịp mở miệng thì Thi Nại Đức
nói: "Huynh đệ, vừa rồi Viên Ninh nói, có người có thể làm được đấy."
Câu nói này không nghi ngờ gì nữa chính là đổ dầu vào lửa, Phương Minh Nguy gầm lên: "Đánh rắm, ngay cả núi cũng bị gió thổi ngã, ai mà làm được?"
Hắn đừng lại một chút rồi nói: "Tiến sĩ Viên Ninh, xin hỏi đó là tinh
cầu nào mà ngay cả núi cũng có thể thổi ngã được thế?"
Viên Ninh
sắc mặt không đổi, lạnh lùng nói: "Vị ngay cả núi cũng thổi ngã được rất nhiều, căn cứ theo sự phát hiện của các nhà khảo cổ học. Năm ngàn năm
trước, núi Khoa Thác Nỗ ở trên tinh cầu Ni cổ Lạp bị gió mạnh thổi ngã,
còn nữa, tám vạn năm ngàn năm trước..."
Một loạt những số liệu từ trong miệng cô ta liên miên bất tuyệt phun ra, Phương Minh Nguy ngây ra nhìn cô ta, trong lòng bán tính bán nghi, gió mà ngay cả gió cũng có
thể thổi ngã được, có thể ư?
Sau một lát, Viên Ninh cười lạnh nói: "Bản thân anh cô lậu quả văn, kỹ thuật không qua được cửa, còn muốn ngậm máu phun người."
Khí thế của Phương Minh Nguy lập tức bị kềm hãn, có điều hắn lập tức nói:
"Vậy còn tấm thép đó thì sao. Khối thép đập tôi đó không ngờ có thể tự
động khép lại, cái này khoa trương quá rồi."
"Căn cứ theo mật
báo, trong một quốc gia nào đó, lúc bọn họ chế tạo cơ giáp, sử dụng kim
loại thể lỏng có ký ức và công năng khôi phục, khối thép đó chính là bản mô phỏng của loại kim loại đó."
Phương Minh Nguy há hốc miệng, hỏi: "Dạng kim loại đó chúng ta có không?"
"Không có."
"Đã không có, vì sao lại xuất hiện trong không gian trắc thí?"
"Sở thích cá nhân."
"Sở thích... cá nhân?" Phương Minh Nguy bất giác nhìn xung quanh, sắc mặt
của họ đều cực kỳ cổ quái. Đáp án này quả thực nằm ngoài ý liệu của mọi
người.
"Đúng đấy, anh có ý kiến gì không?" Viên Ninh hất hất cằm, lộ ra cái cổ nhỏ xinh trắng trẻo, cực giống một con khổng tước cao
ngạo.
"Không có." Một lát sau, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng mở miệng, có điều giọng nói của hắn trầm thấp đến mức khiến người ta sợ
hãi: "Vậy tôi xin hỏi một câu cuối. Cơ giáp của tôi vào lúc quan trọng
sau cùng vì sao lại không thể điều khiển được nữa."
"Phương Minh Nguy, cậu nói gì cơ." tiến sĩ Tạp Tu cả kinh, vội vàng truy hỏi.
"Tiến sĩ Tạp Tu, ông nên hỏi tiến sĩ Viên Ninh đây, cơ giáp của tôi là do cô
ấy phụ trách thiết kế, vào thời khắc sau cùng, lúc tôi muốn chạy, cơ
giáp đột nhiên không thể điều khiển được nữa."
Trong mắt tiến sĩ Tạp Tu lóe lên vẻ giận dữ, quay đầu lại nhìn Viên Ninh.
Viên Ninh chột dạ nhìn sang chỗ khác, hừ một tiếng, nói: "Đó là máy móc có trục trặc."
"Gì cơ?"
" Máy móc trục trặc, anh không hiểu à? Bất kể là dạng cơ giáp gì, đều có
thể phát sinh trục trặc vào một lúc nào đó, giống như là nhân loại chúng ta đột nhiên bị bệnh vậy, đây là điều không thể dự phòng." Có lẽ biết
mình đuối lý, Viên Ninh lần đầu tiên giải thích một cách tâm bình khí
hòa.
"Cô là muốn nói đúng vào lúc tôi muốn đào tẩu, máy móc trục
trặc đột nhiên phát sinh? Trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy ư?”
Phương Minh Nguy gằn từng chữ.
Viên Ninh đảo mắt, nói: "Chuýện hết sức bình thường, đến núi còn bị gió thổi cho đổ, vậy thì chuyện gì cũng có thể hết.”
Phương Minh Nguy ngây ra, không thể không nói câu này tuy có chút cưỡng từ
đoạt lý, nhưng lại khiến người tà không thể phản bác được.
Đúng vậy, ngay cả núi còn bị gió thổi đổ, vậy thì xuất hiện một cơ giáp bị hỏng hóc tất nhiên là hết sức bình thường.
"Cô..." Phương Minh Nguy hai tay nắm chắc, hai mắt phun lửa, giống như là một
mãnh thú đang muốn chọn người mà nuốt, hung hăng nhìn chằm chằm vào Viên Ninh.
Viên Ninh không chút sợ hãi nhìn lại hắn, trông thì như là không buồn quan tâm, kỳ thực sớm đã chuẩn bị rồi.
Tiến sĩ Tạp Tu cẩn thận giới bị, một khi Phương Minh Nguy xuất thủ, bọn họ sẽ lập tức ngăn can.
Không ngờ, Phương Minh Nguy sau cùng hung hăng nhìn đối phương một, rồi lạnh lùng thu quyền đầu lại.
"Anh sao không đánh?" Viên Ninh nhướn mày, chế giễu.
"Đàn ông không đánh đàn bà."
"Hừ, anh đánh lại tôi chắc."
“”
Hai hàm răng của Phương Minh Nguy nghiến vào nhau ken két, có điều hắn quả
thực tự biết lấy mình, một cước nhanh như sầm đánh tối hôm đó lại xuất
hiện ở trong đầu, khiến hắn hiểu rằng, nếu hai người đánh nhau, vậy mình tuyệt đối không phải là địch thủ của cô ta.
Hít sau một hơi, Phương Minh Nguy quay phắt đầu lại, nói: "Tiến sĩ Tạp Tu, tôi yêu cầu đổi thiết kế viên cơ giáp."
Viên Ninh biến sắc, tức giận nói: "Anh nói vậy là có ý gì?"
"Chẳng có ý gì cả, chẳng qua là ở cùng với cô căn bản là lãng phí thời gian."
Tiến sĩ Tạp Tu vội vàng khuyên can: "Phương Minh Nguy, thiết kế viên cơ giáp không thể đổi được, không có ai quen thuộc với Bạch Hạc hiệu của cậu
hơn Viên Ninh. Đương nhiên, hôm nay là con gái tôi không đúng, đợi lát
nữa tôi sẽ bảo nó xin lỗi cậu."
"Không cần."
Hai người đồng thanh thốt lên, sau đó lại nhìn nhau rồi đồng thời quay mặt đi.
"Được rồi, chuyện này tôi làm chủ." Tiến sĩ Tạp Tu nhíu mày, cuối cùng cũng
lấy khí thế của lão sư và phụ thân ra, nói: "Phương Minh Nguy, tôi tin
con gái tôi, nó tuyệt đối sẽ không động tay động chân lên cơ giáp của
cậu, chỉ cần nó đáp ứng, vậy thì nhất định sẽ thiết kế cho cậu một bộ cơ giáp thích hợp nhất.”
Viên Ninh, con cũng vậy, động não thêm đi, đừng có suốt ngày nghĩ cách chơi người ta nữa."
Phương Minh Nguy biến sắc, đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: "Tiến sĩ, ý tứ của
tôi là trình độ thiết kế cơ giáp của tiến sĩ Viên Ninh chẳng qua là vậy
mà thôi, không đạt được yêu cầu của tôi."
"Hả." tiến sĩ Tạp Tu
sắc mặt bất thiện, nối:"Nói bậy, đó là con gái của tôi, tôi tự mình biết rõ, nếu như nó không được, vậy cậu nói ai có thể đây."
"Tôi." Phương Minh Nguy ưỡn ngực, cao giọng nói.
"Phù..." Đại Vệ ở bên cạnh đang cầm một tách cà phê hứng thú nhìn Phương Minh
Nguy và Viên Ninh cãi nhau. Nhưng sau khi nghe thấy câu này, suýt nữa
thì phun hết cả cà phê ở trong miệng ra ngoài.
"Xin lỗi, tôi
không phải là cố ý." Nhìn thấy ánh mắt của mọi người tập trung về phiá
y, Đại Vệ vội vàng nói: "Các người tiếp tục đi, không cần để ý tới tôi."
Lý Minh bất mãn nhìn đồng bạn, nói: "Phương tiên sinh, nếu như tôi nhớ không lầm, cậu năm nay mới mười tám tuổi."
"Mười chín rồi, nửa tháng trước tôi đã qua sinh nhật mười chín tuồi."
"Được, coi như là mười chín tuổi, nhưng theo như tôi biết, trong tất cả những
người có thể thiết kế và cải tạo cơ giáp trong liên minh địa cầu, người
trẻ tuổi nhất cũng phải vào năm hai mươi ba tuổi mới có được giấy chứng
nhận tư cách thiết kế và cải tạo cơ giáp."
Phương Minh Nguy liếm
môi dưới, nói: "Lý tiên sinh, cái đó gọi là tài không đợi tuổi, người
mười chín tuổi lợi hại hơn người hai mươi ba tuổi có nhiều lắm."
"Đúng vậy, xin hỏi Phương tiên sinh, anh tốt nghiệp từ học viện nào, học viện có thể thiết kế và cải cơ giáp chắc không thể nào là không có tên tuổi
được." Viên Ninh đột nhiên cười lạnh hỏi.
"Hừ, tôi là từ... từ bên trong cơ giáp cực phẩm học được tri thức."
Lý Minh và Đại Vệ không hẹn mà cùng nhìn nhau, lại là một cực phẩm nữa.
"Cực phẩm cơ giáp?" Viên Ninh nhíu mày, giống hư bọn Đại Vệ lần đầu tiên
nghe thấy hai chữ này, bằng vào sự thông minh tuyệt đỉnh của cô ta, cũng tuyệt đối không ngờ tới lại có trò chơi này.
Ánh mắt của cô ta
hướng sang Thi Nại Đức, chỉ thấy gã nhún vai, tỏ ý không biết, lập tức
trong lòng hiểu rõ, đó khẳng định là một địa phương không nổi đanh: "Vậy ư, học viện cực phẩm cơ giáp à, học viện đó không ngờ lại có thể dạy ra một thiên tài mới mười chín tuôi đã nắm vững được thiết kế và cải tạo
cơ giáp, đúng là giỏi thật."
"Quá khen." Phương Minh Nguy tựa hồ
như không nghe ra ý trào phúng trong đó, mà lại hỏi: "Thi Nại Đức, Viên
Ninh tiểu thư lấy được giấy chứng nhận thiết kế và cải tạo cơ giáp vào
năm nào?"
"Hai mươi ba tuổi?" Thi Nại Đức nói ngay.
Phương Minh Nguy hai mắt sáng lên, bất ngờ nhìn Viên Ninh một, không ngờ vị thiên tài trẻ tuổi nhất mà Lý Minh nói lại là cô ta.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngậc của Phương Minh Nguy, trong mắt Viên Ninh lộ ra
vẻ cao ngạo, có điều trong đó lại lờ mờ ẩn chưa một tia đắc ý như có như không.
Phương Minh Nguy qụay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy tiến
sĩ Tạp Tu vẻ mặt áy náy và tức giận, không khỏi mềm lòng, nghĩ tới tình
huống tiến sĩ Tạp Tu một mực ở cùng với mình, cơn phẫn hận trong lòng
cũng biến mất luôn.
"Viên tiểu thư, không biết cô có hứng thú đánh cược không?" Phương Minh Nguy mặt mày tươi cười hỏi.
Đám người Viên Ninh có chút kỳ quái nhìn hắn, không hiểu thái độ của hắn
lúc này vì sao lại đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ như vậy.
"Cá gì?"
"Tôi và cô mỗi người thiết kế một bộ cơ giáp, lấy Bạch Hạc hiệu làm bản gốc
để tiến hành cải tạo, các vị có mắt ở đây là trọng tài, thế nào?"