"Sư tôn, nếu ngài không bắt bọn họ dừng lại sợ rằng Mạnh Nhiên sư đệ sẽ
chẳng duy trì được bao lâu nữa!" Trong rừng trúc phía bên này, Liễu Lịch đã thúc giục rất nhiều lần. Ở Lạc Tinh Tông nàng cũng được coi là đệ tử nội tông vì thế cũng có một chút nhân mạch, cho lên khi biết đám người
Trần Vũ và Lan Đình chuẩn bị làm khó Đoan Mộc Vũ nàng biết nếu chỉ dựa
vào mình rất khó có thể ngăn cản được, vì thế mới vội vàng mời sư phụ
mình đến. Nhưng nào ngờ sư phụ nàng đến đây chỉ để thưởng thức mà không
hề ngăn cản.
"Ha ha! Liễu Lịch ngươi đừng vội. Cái tên Hạ Mạch
Nhiên này thú vị, thú vị a!Chỉ là một ngoại tông đệ tử mà có thực lực
như vậy thật là khó có được. Không ngờ Lạc Tinh Tông ta lại có một nhân
tài ẩn dấu như vậy. Không ngờ, không ngờ nha! Đại nạn của vi sư sắp tới
không thể nào thu hắn làm đồ đệ, nhưng sư thúc của ngươi vẫn chưa có một môn đồ nào. Tên Hạ Mạch Nhiên này, không thể bỏ qua! Có hắn, trong
tương lai nhất mạch Đông Sơn chúng ta sẽ náo nhiệt rất nhiều!" Lão giả
kia chậm rãi nói, trong ánh mắt mang theo chút cảm khái.
Đồng
thời trong lúc đó, chiến trường cách đó ngoài nghìn trượng cũng bước vào giai đoạn kịch liệt. Đại Hắc một mình đối chiến với mười tên đệ tử Lạc
Tinh Tông. Nó ỷ vào ưu điểm da dày thịt béo, lực lượng to lớn đánh đấm
bốn phương, đuổi giết đám đệ tử Lạc Tinh Tông kia làm bọn họ vô cùng
chật vật, vững vàng chiếm thế thượng phong!
Còn ở phía kia, Đoan
Mộc Vũ dùng Phi Vũ Kiếm đối mặt với hai người Trần Vũ và Lan Đình hợp
lực. Tuy áp lực đè lên hắn cực lớn nhưng chiến đấu lại hết sức trôi trảy không hề rơi vào thế hạ phong! Trong lòng Trần Vũ lẫn Lan Đình đều thầm giật mình, bởi vì kiếm quyết mà Đoan Mộc Vũ thi triển ra có thể nói là
vô cùng hoàn mỹ. Thế kiếm liên miên bất tận như nước sông cuồn cuộn, mặc dù hắn đang ở trong thế thủ nhưng hợp lực hai người bọn hắn vẫn không
thể nào làm xuy xuyển được hắn! Điều này quả thật đúng là không thể
tưởng tượng nổi!
Hai bên rơi vào trạng thái cân bằng. Lúc này
trong lòng Đoan Mộc Vũ vô cùng bình tĩnh, còn hai người Trần Vũ và Lan
Đình thì kêu khổ không thôi bởi vì thời gian kéo dài càng lâu thì bọn họ lại càng bất lợi. Lúc này, xung quanh chiến trường đã tập trung rất
nhiều đệ tử Lạc Tinh Tông, người sáng suốt vừa nhìn là đã biết chuyện gì xảy ra. Dưới tình huống như vậy, kể cả có đánh bại Đoan Mộc Vũ cũng
không cách nào đạt được mục tiêu đề ra lúc trước!
Nhưng lúc này
bọn họ đã bị rơi vào tình thế cỡi hổ khó xuống, có muốn lui cũng không
lui được! Mục đích bây giờ không chỉ là đòi lại thể diện cho Trình Bân
nữa, mà vấn đề chính là thể diện của hai người Trần Vũ và Lan Đình. Với
hợp lực của hai người bọn họ mà không thể đánh bại được một tên đệ tử
ngoại tông, đây chính là điều vô cùng nhục nhã!
Trong miệng hô
lên, Trần Vũ một mặt thao túng kiếm khí ra sức công kích, một mặt lấy ra một đạo ngọc bài. Hai mặt ngọc bài phân biệt hai màu hồng và lam, mỗi
một mặt đều khắc hai chữ triện lóe ra ánh sáng nhạt. Sau khi lấy ra hắn
liền đánh ra một đạo pháp quyết, ngọc bài lập tức bay lên trời tỏa ra
hào quang rực rỡ. Ở mặt ngọc bài màu đỏ có một chữ ‘lôi’ to như cái đấu
ầm ầm hiện ra! Đồng thời cùng lúc đó có một thanh âm vô cùng uy nghiêm
vọng từ rên cao vọng xuống, sau đó chữ ‘lôi’ này liền hóa thành nghìn
vạn đạo lôi quang, hướng Đoan Mộc Vũ oanh kích xuống! Đây lại là một
pháp khí có hiệu dụng rất kỳ diệu!
Lúc này Đoan Mộc Vũ đang dùng
Phi Vũ Kiếm chống lại kiếm của hai người Trần Vũ và Lan Đình cho nên
không thể nào buông tay lơi lỏng. Cơ hội như vậy đương nhiên là rất hiếm thấy, Lan Đình thầm mừng trong lòng những bực tức lúc trước chất chứa
giờ là lúc bộc phát. Đột nhiên hắn bấm động kiếm quyết, lập tức một đạo
công kích cường đại được ẩn giấu từ trước thuận thế triển khai ra, chỉ
nghe hắn hét lớn một tiếng, "Liên thành kiếm trảm!" Trên dưới toàn thân
hắn dường như có vô số cương phong uốn lượn gào thét, rồi sau đó tay
trái của hắn chợt vung về phía trước, phảng phất như có một đạo hư ảnh
cự đại rời khỏi tay rồi hợp lại cùng với kiếm khí của hắn!
Lập
tức kiếm quang của Lan Đình tăng vọt đến mấy chục lần. Chỉ nghe những
tiếng xé gió "hưu hưu", kiếm quang có tốc độ nhanh chóng lao từ dưới đất bay thẳng lên bầu trời, chỉ trong chốc lát vô số bóng kiếm đã biến
thành một đạo kình thiên trụ!
Kình thiên trụ do kiếm quang biến
thành cao tầm hơn trăm trượng! Khi nó vừa xuất hiện, lập tức tạo thành
luồng uy áp khổng lồ, ngay cả uy thế của Trần Vũ cũng bị trấn áp. Từ đó
có thể biết được đây hẳn là thủ đoạn mạnh nhất của Lan Đình, xem ra cũng có chút ý tứ muốn tranh giành cao thấp với Trần Vũ! Thế nhưng với pháp
lực của Lan Đình cũng chỉ đem đạo kình thiên trụ này tích lũy đến độ cao hơn trăm trượng là đã hao hết rồi, lúc này hắn dùng đến chút pháp lực
cuối cùng, khàn giọng quát lên một tiếng lớn, "Liên thành kiếm trảm,
xuất kiếm!"
Theo tiếng quát to này vang lên, bóng kiếm tích lũy
đến cao hơn trăm trượng cũng bộc phát ra một tiếng ngân đầy thê lương,
rồi sau đó vô số luồng kiếm quang từ trên cao ập xuống như cuồng phong
bạo vũ trút xuống Đoan Mộc Vũ!
Đây là kiếm quyết công kích hoàn
toàn khác với lúc trước. Đạo kình thiên trụ cao hơn trăm trượng này có
thể hóa thành ít nhất là mười vạn luồng kiếm quang, uy lực như thế khiến cả Trần Vũ đứng bên cạnh cũng kinh hồn táng đảm, trong lòng thầm mắng
to: không ngờ Lan Đình này lại còn hậu thủ khủng khiếp như vậy, giả như
chính diện tỷ thí nếu không cẩn thận sẽ phải chịu thiệt! Thế nhưng vào
thời khắc này một đòn này thật hợp lí! Mười vạn luồng kiếm quang và vô
số lôi quang liên thủ oanh kích, đương nhiên sẽ làm Đoan Mộc Vũ chạy
trối chết, không ai có thể đón được công kích như vậy!
Đúng là
Đoan Mộc Vũ cũng cảm thấy kinh hãi, thế nhưng hắn phát hiện ra xung
quanh chiến trường chẳng những có gần trăm đệ tử Lạc Tinh Tông nghe thấy tiếng giao tranh chạy tới mà Liễu Lịch cũng đa xuất hiện, ngoài ra bên
cạnh nàng còn có một lão đầu có tu vi Tinh Uẩn cảnh giới, phỏng chừng đó là người cùng phe với nàng. Dưới tình huống như vậy Trần Vũ và Lan Đình không có khả năng đổi trắng thay đen, như vậy, hắn cần gì phải lo lắng
nữa chứ!
Mắt thấy vô số lôi quang và mười vạn kiếm quang ầm ầm
lao tới, hắn chỉ khinh thường cười lạnh một tiếng. Tâm niệm khẽ động,
Phi Vũ Kiếm vô cùng linh động huyễn tạo ra chín đạo tàn ảnh trên không
trung. Mỗi một đạo tàn ảnh cách xa nhau chừng năm mươi trượng, đồng thời quỹ tích của chín đạo tàn ảnh vừa hợp tạo thành một đồ án bậc thang
xoắn ốc từ dưới lên trên!
Sau đó Đoan Mộc Vũ liền triển khai kiếm quyết lần nữa, lấy chín đạo tàn ảnh làm căn cơ, tạo thành một đường màu đỏ nối liền với nhau. Cho đến khi bản thể của Phi Vũ Kiếm vừa xuất hiện lại, thì đột nhiên có những tiếng long ngâm vang vọng khắp thiên địa.
Trong nhát mắt, khi tiếng long ngâm vừa vang lên, lập tức chín đạo tàn
ảnh biến thành một tuyến màu đỏ được bản thể Phi Vũ Kiếm dẫn dắt, biến
thành một con phi long màu đỏ do kiếm quang tạo thành!
Con phi
long màu đỏ do kiếm quang tạo thành lượn vòng một cái giữa không trung,
sau đó tạo ra trên đầu Đoan Mộc Vũ một đạo kiếm vân, chẳng những đỡ được vô số lôi quang, mà còn đem Liên Thành Kiếm Trảm của Lan Đình ngạnh
sanh chặt đứt. Uy thế bực này làm cho trong lòng tất cả mọi người xung
quanh đang quan sát đều nhảy dựng, những đệ tử Lạc Tinh Tông thực lực
vẫn ở cảnh giới Động Huyền, Linh Thai chỉ cảm thấy kiếm quyết này mang
theo khí thế phô thiên cái địa, thế như chẻ tre, không gì cản nổi, không thể nào kháng cự! Còn những người có thực lực như sư tôn của Liễu Lịch
thì có thể nhìn ra, thật ra đây vẫn chưa được tính là kiếm quyết chân
chính, đó chỉ là Đoan Mộc Vũ dùng thủ đoạn tính toán tinh vi chính xác,
thao túng kiếm quyết thuần thục, và dựa vào tốc độ khủng khiếp và khả
năng thông linh của Phi Vũ Kiếm, mới tạo ra cảnh tượng như vậy!
Mà đây cũng là chuyện bình thường! Cho dù Đoan Mộc Vũ có tự đại hơn nữa
cũng không thể đem Ngự Kiếm kiếm quyết không thuộc về Lạc Tinh Tông thi
triển ra, chứ nếu không hắn chỉ cần Chấn Thiên Hống là có thể làm cho
hai người Trần Vũ và Lan Đình xuất hiện sơ hở, từ đó dành được chiến
thắng chỉ trong chớp mắt!