Duy Nhất bị dọa sợ, vội vàng đỡ lấy bà: “Má Tằng, má đang làm gì vậy! Má mau đứng dậy đi!”
“Thiếu phu nhân đồng ý trở về má mới dậy!” Má Tằng cố chấp giống như con nít.
Duy Nhất trái kéo phải kéo cũng không thể kéo bà dậy, không thể làm gì khác hơn là cũng quỳ trên đất, không ngừng lắc đầu, “Má Tằng, tôi sẽ không
về! Cho dù má nói gì tôi cũng không về! Nếu muốn quỳ tôi quỳ cùng má!”
Hai người cứ giằng co không thôi, khóa cửa vừa động, Doãn Tử Nhiên trở lại, nhìn thấy cảnh trong nhà, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Sau
khi Duy Nhất nhỏ giọng nói, Doãn Tử Nhiên kéo cánh tay cô, túm lấy cô,
gầm lên với cô, “Mấy người nhà họ Lãnh là kẻ điên, em cũng điên sao? Bà ta thích quỳ cứ để cho bà ta quỳ, em ở đây làm gì? Đi, nhắm mắt làm
ngơ! Chúng ta dứt khoát đi ra ngoài!” Nói xong kéo Duy Nhất ra khỏi nhà, mặt má Tằng biến sắc đến mức khó coi lạ thường.
Ở bên ngoài Duy Nhất dùng sức giãy giụa, “Tử Nhiên, bà ấy là người cao tuổi! Sao anh lại như vậy?”
“Bà cụ thì làm sao? Bà cụ nên có dáng vẻ của bà cụ, càn quấy như vậy xem
như thế nào! Nói Lãnh Ngạn quan tâm em, quan tâm em tại sao anh ta không đến? Toàn thế giới có ai quan tâm em hơn anh!” Doãn Tử Nhiên tức giận
bất bình, lao thẳng đến tóm lấy Duy Nhất lên xe.
“Anh trai anh
cũng là kẻ điên, lại còn giúp đẩy em vào cái hố nhà họ Lãnh, sao lại
không giúp anh!” Doãn Tử Nhiên khởi động xe, còn vừa oán trách.
“Đi đâu?” Duy Nhất hỏi cắt đứt lời càu nhàu của anh.
“Không bằng chúng ta lqd đi xem phim, sau đó vừa đúng lúc đi ăn cơm tối, thấy sao?” Doãn Tử Nhiên quan tâm đề nghị.
“Anh không cần đi làm sao?” Duy Nhất lườm anh.
“Anh chính là vì em mà hy sinh tất cả!” Doãn Tử Nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười thật lớn sát bên cạnh cô.
Duy Nhất đẩy anh ra, “Anh còn phải đi làm, nếu không cha anh lại muốn dạy dỗ anh!”
“Không sao! Kể cả khi anh làm việc cha cũng còn muốn dạy dỗ anh! Nói tóm lại chính là không nhìn vừa mắt anh!”
Xe chậm rãi chạy đi, bọn họ không ai hay biết, trong ngõ hẻm sau lưng bọn họ có người giơ máy chụp hình lên…
Trong suốt quá trình xem phim, tinh thần Duy Nhất không hề tập trung, hoàn toàn không biết phim chiếu cái gì.
Rời khỏi rạp chiếu phim, Doãn Tử Nhiên mở cửa xe cho cô, “Duy Nhất, nam chính vừa rồi vô cùng khôi hài!”
Duy Nhất ngồi lên xe nhưng giống như không nghe thấy.
Doãn Tử Nhiên lên xe liếc nhìn sắc mặt của cô, trong lòng không khỏi mất mát, ai cũng thấy được Duy Nhất không yên lòng.
“Duy Nhất!” Anh gọi cô một lần nữa.
“Hả? Cái gì?” Duy Nhất giống như tỉnh lại từ trong mộng.
Mặt Doãn Tử Nhiên như đưa đám, “Nói cho anh biết, phim vừa rồi diễn cái gì?”
“Cái gì?” Duy Nhất hoàn toàn mờ mịt.
Doãn Tử Nhiên trầm mặt xuống, “Thôi, để anh đưa em trở về thôi, người em ra ngoài, nhưng tâm vốn không ra ngoài.”
“Tử Nhiên, xin lỗi, em lo lắng không biết một mình bà ấy ở đó có chuyện gì không…”
Lời giải thích của Duy Nhất nghe tái nhợt mà không có sức. Doãn Tử Nhiên
không nói nữa, lặng lẽ lái xe đưa cô về chuồng chim bồ câu.
Duy
Nhất vội vàng xuống xe chạy lên tầng trên, vừa mở cửa nhìn, má Tằng đã
té xỉu trên đất. Cô vừa kinh hoàng vừa sợ, lớn tiếng kêu Doãn Tử Nhiên,
đưa má Tằng vào bệnh viện.
Trước cửa phòng cấp cứu trong bệnh
viện, cô không biết nên làm sao đây, nếu như bởi vì vừa ròi cô liều mạng tùy hứng rời đi mà má Tằng có gì ngoài ý muốn, cô sẽ áy náy
cả đời, Lãnh Ngạn chắc chắn sẽ mắng chết cô…
Nhớ tới nên thông
báo cho người nhà họ Lãnh, lại không dám nói cho Lãnh Ngạn, vì vậy gọi
điện thoại cho Tần Nhiên, sau đó ngồi trên ghế chờ, yên lặng cầu nguyện
cho má Tằng.
Doãn Tử Nhiên ngồi chồm hổm xuống cầm tay của cô,
“Duy Nhất, đừng lo lắng, không có chuyện gì! Chỉ té xỉu mà thôi, có thể
là bệnh người già.”
Duy Nhất gật gật đầu, trong lòng không hề thả lỏng chút nào, mệt mỏi vùi đầu trên đùi.
Khoảng nửa giờ sau, cô đang cúi thấp đầu thì cảm thấy một bóng đen bao phủ,
trước mắt xuất hiện một chiếc xe lăn và một đôi chân bó thạch cao, trong lòng chợt khẩn trương, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của anh rất gấp gáp, cũng rất hung dữ.
Mười ngón tay Duy Nhất đan xen, che giấu nội tâm căng thẳng, nhỏ giọng nói,
“Xin lỗi, là tôi không tốt, không nên để một mình má Tằng ở nhà.”
“Nhà cô? Bà ấy đến nhà cô làm gì?” Hình như anh hơi tức giận.
Duy Nhất không lên tiếng, tại sao đi nhà cô, còn phải hỏi sao?
“Cô để một mình bà ấy ở nhà, cô đã đi đâu?”
Giọng điệu của anh giống như đang chỉ trích cô sao? Duy Nhất không dám nói
chuyện, không phải má Tằng vẫn quỳ gối ở nhà cô chứ? Lương tâm cô bất
an, sớm biết sẽ không đi ra ngoài với Doãn Tử Nhiên, cô không kiềm chế
được vụng trộm liếc mắt nhìn Doãn Tử Nhiên.
Lãnh Ngạn nhìn ánh
mắt của cô lập tức hiểu ra, thì ra cô hẹn hò với Doãn Tử Nhiên, vừa rời
khỏi anh đã hẹn hò với Doãn Tử Nhiên! Còn luôn miệng nói hiệp ước nhất
định gì đó, còn muốn anh nói yêu cô, tặng hoa cho cô, anh không làm thì
tìm người đàn ông khác sao?
Anh mất mẹ từ nhỏ, là má Tằng nuôi
anh lớn, tình cảm với má Tằng không thua kém gì mẹ, nếu như má Tằng thật sự xảy ra chuyện, anh…
“Nhiễm Duy Nhất!” Anh giận đến sôi gan,
nắm lấy cổ tay cô, quăng cô từ trên ghế xuống đất, “Cô đi ra ngoài quyến rũ đàn ông đã đành, tôi không so đo, nhưng nếu như cô làm tổn thương má Tằng, tôi quyết không tha cho cô!”
Duy Nhất ngã sấp xuống nền
đất lạnh như băng của bệnh viện, cánh tay chống trên mặt đất, chà rách
một miếng da lớn, rỉ rau máu, đau rát.
Doãn Tử Nhiên thấy thế lập tức tiến lên đỡ lấy cô, dùng thân thể bảo vệ cô, rống lớn với Lãnh
Ngạn, “Rốt cuộc là ai làm tổn thương ai? Anh làm tổn thương Duy Nhất còn chưa đủ sao? Anh có tư cách gì mắng Duy Nhất?”
Lãnh Ngạn khiêu
khích nhìn cậu ta, “Tôi không có tư cách? Cậu có tư cách sao? Bây giờ cô ấy là bà xã của tôi! Doãn Tử Nhiên, bỏ tay cậu khỏi người bà xã tôi!”