Sắc mặt Doãn Tử Nhiên nghiêm nghị, “Anh nói rồi, anh vẫn là Doãn Tử Nhiên trước kia, em nói vậy anh sẽ tức giận!”
“Được! Em không nói! Này, anh phải đóng tiền thuê phòng! Không kiếm cũng phí,
cho người khác đóng một ngàn đồng mỗi tháng, anh là tổng giám đốc, thế
nào cũng phải năm ngàn đồng một tháng mới phù hợp với thân phận của
anh!”
“Cô nhóc xấu xa!” Doãn Tử Nhiên gõ gõ đầu cô, hai người một đuổi một trốn chạy vào thang máy, tiếng cười cũng đọng lại trong khoảnh khắc thang máy đóng lại.
Lãnh Ngạn và Doãn Tiêu Trác đã ở trong
thang máy, ánh mắt hai người nhìn cô hơi quái dị, cô hơi mất tự nhiên
gật gật đầu, “Chào buổi chiều tổng giám đốc, chào buổi chiều ngài Lãnh!”
Ngài Lãnh? Xưng hô này khiến Doãn Tiêu Trác phì cười, khiến Lãnh Ngạn cau mày, khoảnh khắc đó, anh thà bị cô gọi là khắc tinh…
Doãn Tử Nhiên lại cố ý cầm tay Duy Nhất, nói thân mật, “Duy Nhất, anh đưa em về trước, sau đó anh về lấy quần áo, tối nay dọn đến chỗ của em.”
Cõi lòng của người nào đó giống như bị kim châm, phản ứng của Doãn Tiêu
Trác lớn nhất, “Cái gì? Em dọn tới chỗ đó của Duy Nhất? Nói cái gì vậy!
Em trở về nhà cho anh!”
“Anh! Anh trở về làm con ngoan của anh
đi, dù sao em cũng không phải là con của người ta, chuyện kỳ cục gì cũng làm ra được!” Doãn Tử Nhiên đối chọi gay gắt.
Doãn Tiêu Trác liếc nhìn sắc mặt của Lãnh Ngạn, không nói thêm gì nữa.
Duy Nhất không hy vọng tạo thành hiểu lầm giữa anh em bọn họ, vội vàng giải thích, “Tổng giám đốc, thật ra là…”
“Duy Nhất, không cần giải thích!” Doãn Tử Nhiên dùng giọng điệu hung dữ nặng nề với cô.
Duy Nhất cúi đầu, trong thang máy rơi vào lúng túng trầm mặc, mãi cho đến
khi cửa thang máy mở ra, Doãn Tử Nhiên mới nói, “Duy Nhất, qua bên kia
đợi anh… anh đi lái xe.”
“Lãnh Ngạn…” Doãn Tiêu Trác không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thử gọi tên anh ta.
“Ai về nhà nấy, xe ai nấy chạy!” Lãnh Ngạn vứt lại những lời này, bước nhanh rời đi.
Doãn Tiêu Trác nhìn ba bóng lưng đi theo ba hướng khác nhau, thở dài nặng nề, “Mình lo vớ vẩn gì chứ!”
Lãnh Ngạn không muốn trở về, cũng không muốn lái xe, bước chậm trên đường.
Hình ảnh lúc này đâm nhói tim anh thật sâu, bọn họ thật sự ở cùng một
chỗ ư? Có lẽ Doãn Tử Nhiên sẽ khiến Duy Nhất hạnh phúc, anh sẽ ở trong
bóng tối chúc mừng cô, chỉ cần cô vui vẻ, chỉ có điều, cảm giác này rất
đau…
Ngã tư đường, anh dừng bước chân, cô gái mặc quần jean tóc
dài trước mắt không phải là Duy Nhất sao? Hỏng bét, cô nhóc ngốc nghếch! Chỉ lo cúi đầu đi bộ, xe đi tới bên cạnh cũng không biết!
“Duy Nhất tránh ra!”Anh xông lên trước dùng sức đẩy cô ra, trên chân đau nhức một trận…
Cô gái quay đầu lại, không phải Duy Nhất, anh thật mê muội, nhìn ai cũng giống Duy Nhất…