“Tiêu, cậu có ý gì? Bà xã của tôi là chân chạy của cậu?” Một cuộc điện thoại chất vấn gọi tới chỗ Doãn Tiêu Trác.
“Ha ha, không phải tôi tạo thêm cơ hội cho anh sao? Để cho cô ấy biết anh
tên là Lãnh Ngạn, không phải Lãnh Dực.” Trong điện thoại, Doãn Tiêu Trác cười rất hả hê.
“Cậu có thể bớt lo chuyện bao đồng không?” Anh tức giận nhíu mày.
Doãn Tiêu Trác cười to, “Tôi rất ngạc nhiên, lúc các người xxoo, cô ấy gọi
tên Lãnh Dực sao? Anh không cảm thấy không thoải mái?”
Anh rơi vào trầm mặc, lâu sau mới nói, “Cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa từng nhìn thấy tôi.”
“Không phải chứ? Anh…” Doãn Tiêu Trác thiếu chút nữa kinh sợ đến mức đánh rớt điện thoại di động xuống đất.
Lãnh Ngạn nói phương thức chung đụng giữa anh và Duy Nhất cho Doãn Tiêu Trác nghe.
Doãn Tiêu Trác không nói gì, “Các người thật đúng là… không thể tưởng tượng
nổi… Lãnh Ngạn, tiếp tục như vậy không được, không công bằng với Duy
Nhất, cũng không nên với anh, anh yêu cô ấy thật sao? Đừng không thừa
nhận, giữa chúng ta còn giấu giếm cái gì.”
Anh nắm chặt tóc
mình, rơi vào chuyện cũ khổ sở, “Tiêu, tôi có thể yêu cô ấy sao? Tôi vốn không thể, tôi không muốn hại cô ấy, vốn chỉ nghe lời má Tằng nói tùy
tiện tìm một cô gái lưu lại đời sau vì nhà họ Lãnh, vốn nói chỉ là giao
dịch, nhưng tại sao lại như vậy?”
“Lãnh Ngạn, anh nghe tôi nói,
anh có thể yêu, quên quá khứ đi, không có liên quan gì tới anh! Anh
không cần cho mình gánh nặng như vậy!” Doãn Tiêu Trác thật lòng khuyên
anh.
Anh không muốn nghe những lời này, vừa chạm đến quá khứ anh
liền khổ sở không chịu nổi, cúp điện thoại, cuộn tròn trên ghế sa lon
chỗ Duy Nhất vừa nằm, lòng đau như bị khoan…
Doãn Tiêu Trác nhìn
điện thoại trong tay, thở dài, Lãnh Ngạn vẫn không dám rời khỏi bóng ma
của mình, có lẽ anh nên nghĩ biện pháp gì đó, buộc anh ấy nhảy ra chân
thành đối xử với Duy Nhất…
Màn đêm dần phủ xuống, tầng trên cùng
của Kỳ Thịnh hoàn toàn tăm tối, anh ngồi một mình trong bóng đêm, không
định bật đèn, cũng không muốn rời đi, cô độc, là bạn đồng hành từ xưa
tới nay của anh, anh đã sớm thành thói quen…
Chuông điện thoại di động chói tai vang lên, phá vỡ yên tĩnh của anh, vừa nhìn hiển thị cuộc gọi đến, là Duy Nhất.
Điều chỉnh xong dòng suy nghĩ của mình, nhẹ nhàng đáp lại, “Alo, Duy Nhất, anh đang làm thêm giờ.”
“À, vậy thôi, anh về sớm một chút, trở về sớm chút đi!” Dường như giọng nói của Duy Nhất rất thất vọng.
“Có chuyện gì không? Giọng nói không đúng?” Anh luôn có thể phân biệt ra Duy Nhất khác thường.
Duy Nhất do dự hồi lâu, hỏi một câu, “Anh có rất nhiều tiền sao?”
Anh không biết vì sao cô hỏi thế, thiếu tiền xài? Muốn mua đồ gì? “Cũng tạm…”
“Vậy anh thu mua công ty Kỳ Thịnh đi!” Duy Nhất tức giận nói.
Thu mua công ty của chính anh? “Tại sao?” Đề nghị này rất buồn cười.
“Người đàn ông núi băng đó, bắt nạt em! Là khắc tinh của em!”
Người nói vô ý, nghe có lòng…
Anh là khắc tinh của cô? Có lẽ vậy…
Như vậy, anh có nên buông tay không?
Đêm nay, anh ngồi một mình trong phòng làm việc đến khi trời sáng…