Sáng sớm, gió biển mang theo vị mặn quen thuộc bay vào song cửa sổ, chuông
gió leng keng, trước sau như một kêu tỉnh Duy Nhất ngủ say trong chăn.
Duỗi lưng một cái, cảm thấy trong không khí nhiều thêm hơi thở xa lạ nhàn
nhạt, hít hít mũi, hình như là mùi đông thanh thơm ngát...
Theo thói quen áp lại gần tường thịt ấm áp bên cạnh, lại gần trống không, sớm như vậy đi đâu?
Sờ Sờ cái bụng càng ngày càng lớn, khó khăn rời giường, cô thật nghi ngờ
khi mình sắp đến ngày sinh, có phải còn có thể di chuyển được bình
thường.
“Bảo bối! Các con ngược lại mỗi ngày an toàn ăn rồi ngủ,
ngủ rồi ăn, giống như heo nhỏ lớn lên, có biết mẹ đứng đã không thấy
chân mình rồi không!” Cô kiêu ngạo vuốt ve cái bụng cực lớn của mình,
mặt đối diện nói chuyện với hai nhóc, mỗi ngày cô đều nói chuyện với hai nhóc, mà “Con heo nhỏ” bên trong hình như có thể nghe hiểu lời cô nói,
rất sĩ diện mà thưởng đá cô mấy cái, tỏ vẻ chúng nghe được lời cô.
Cô ôm bụng cười ha ha không ngừng, “Heo nhỏ! Thật đúng là dùng sức!”
Lãnh Ngạn đột nhiên thò đầu vào xem xét, hiện ra khuôn mặt tươi cười thật lớn, “Heo mẹ, rời giường?”
“Ai là heo mẹ?” Duy Nhất nhăn mặt, không chấp nhận tên mới này.
“Em gọi cục cưng của anh là heo nhỏ, vậy em không phải là heo mẹ sao?” Lãnh Ngạn đi vào phòng định ôm cô, lại bị bụng to của cô cản lại.
Lãnh Ngạn bẹt môi, dáng vẻ rất đáng thương, “Heo cục cưng, các con chiếm mẹ lâu quá! Cha đã lâu không ôm mẹ thật chặt!”
Duy Nhất bật cười, “Bây giờ anh chính là heo cha rồi!”
“Thật sao? Chúng ta xem ai giống heo nhiều hơn?” Anh rất đáng đánh đòn mà
dùng hình thể hoàn mỹ to lớn của mình tiến hành so sánh với thân thể
sưng vù của cô, hơn nữa cười hả hê, “Nếu như em tiếp tục mập lên, mập
đến mức anh ôm không nổi, anh sẽ không cần em!”
“Anh dám!” Duy
Nhất trợn tròn mắt đẹp, “Em coi như lên cân, cũng là Võ Tắc Thiên triều
Đường, được gọi là đẫy đà, anh, là nam sủng của em, nam sủng có quyền lựa chọn chủ nhân sao? Chỉ có em không muốn anh!
Có phải anh muốn ngủ võng rồi không?”
Cái gì? Lúc Duy Nhất nổi
nóng, Lãnh Ngạn ngay cả phòng khách cũng không được ngủ, cũng may trong
vườn hoa có võng, mặc dù mùa đông nơi này không lạnh, nhưng gió biển
buổi tối thổ, lắc lư một buổi tối phía trên vẫn không tốt...
Lãnh Ngạn cười nịnh hót, “Anh đương nhiên... Không dám! Nói đùa sao! Bà xã bệ hạ, đi xem lễ Giáng sinh anh chuẩn bị cho em đi!”
Duy Nhất dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, anh cười hì hì, đẩy cô ra bên cạnh cửa sổ.
Cô nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong vườn hoa, trên bờ biển, chung quanh hoàn
toàn trắng xóa, chẳng lẽ mùa đông nơi này cũng có tuyết sao?
Làm
cho cô vui mừng nhất chính là, chính giữa vườn hoa có bốn người tuyết,
hai lớn hai nhỏ, không biết trong vườn hoa trồng rất nhiều cây tuyết
tùng từ khi nào, phía trên treo đầy quà tặng.
“Bà xã, thích không? Chúng ta và Lãnh Tâm Lãnh Phỉ của chúng ta.” Lãnh Ngạn ôm lấy Duy Nhất của anh từ phía sau.
Duy Nhất vừa nghe cái tên này, lập tức cười lớn, “Không phải chứ? Ông xã?
Anh thật sự muốn gọi tên này à? Không tốt đâu! Lãnh Tâm Lãnh Phỉ, là lạ, lúc lớn lên các bạn học sẽ cười! Đứa bé sẽ oán trình độ dở của anh!”
Lãnh Ngạn híp mắt, nụ cười quyến rũ không ngờ hiện lên, “Nếu như chúng dám
nửa câu nói nhảm, anh sẽ cho chúng biết, tên này do người mẹ ngốc nghếch vô cùng xinh đẹp khi theo đuổi cha đã lấy cho!” Nhưng trong lòng thầm
nghĩ, nguy hiểm thật, cuối cùng cô nhóc đã quên chuyện muốn đứa nhỏ theo họ mình...
“Cái... Gì? Em theo đuổi anh? Em ngốc nghếch?” Duy
Nhất nghẹn họng nhìn anh trân trối, tiếp theo trên mặt mây đen cuồn
cuộn, mưa rào có sấm chớp chuẩn bị cùng tiến đến, “Lãnh - Ngạn! Ưm -”
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Lãnh Ngạn bịt chặt môi, dịu dàng triền miên đến cực hạn khiến cho lửa giận của Duy Nhất tan rã trong yên lặng, cho đến
khi anh rời khỏi cánh môi cô, cô vẫn luôn dựa nghiêng trên vai anh, vẫn
say mê.
“Bà xã, anh yêu em!” Lãnh Ngạn hạ thấp giọng, dịu dàng
nói, trong giọng nói tràn đầy vẻ hấp dẫn cuốn hút, “Mặc dù em rất ngốc
nghếch, anh cũng không chê em...”
Nửa câu đầu khiến Duy Nhất nhắm mắt lại thưởng thức dư vị, nhưng nửa câu sau vừa ra, cô đột nhiên tỉnh
ngộ, mặt lập tức biến sắc, Lãnh Ngạn đã chạy xuống lầu, cười to, “Bà xã, mau xuống đây mở quà!”
Duy Nhất dở khóc dở cười, núi băng này ham chơi từ khi nào vậy?
Theo anh đi đến vườn hoa, cô mới d1end4nl3q21yd0n phát hiện, thì ra tuyết
này đều là giả, người tuyết cũng là giả, nhưng quà trên tuyết tùng lại
là thật.
Cô dẫm nát xốp trên “Đất tuyết”, mừng rỡ không thôi, “Ông xã, đây là anh làm sao?”
“Đúng vậy! Lãnh Ngạn đi tới đỡ cô, “Anh nhớ có người nói rất muốn qua một lễ
Giáng sinh màu trắng, chỉ tiếc nơi này của chúng ta cho tới bây giờ vẫn
không đổ tuyết! Năm đó Võ Tắc Thiên ra lệnh một tiếng, mẫu đơn toàn bộ
thành Lạc Dương nở hoa trong mùa đông, hiện giờ nữ vương của anh ra lệnh một tiếng, anh làm cho đất này phủ kín bông tuyết. Anh nửa đêm dậy làm
đó, nữ vương có hài lòng không?”
“Ông xã!” Duy Nhất cảm động đến
khẽ rơi lệ, cô chỉ trên đường từ Hy Lạp về thuận miệng nói những lời
này, Lãnh Ngạn coi như là thật!
“Cảm động nhanh như vậy?” Lãnh
Ngạn cười thần bí, lấy một bó hoa cát cánh giấu sau lưng ra, “Điều thứ
hai của hiệp nghị, mỗi thứ sáu tặng quà cho Duy Nhất, còn phải thường
xuyên tặng hoa, Duy Nhất nói cô thích nhất hoa cát cánh, bởi vì hoa cát
cánh biểu tượng cho tình yêu vĩnh hằng, cho nên, bảo bối, tiếp nhận tình yêu vĩnh hằng của anh đi!”
Mùi thơm ngát của hoa cát cánh chui
vào mũi cô, chuyện cũ như tạc, cảm động thổn thức, cô nhẹ nhàng đấm lên
bả vai Lãnh Ngạn, “Sao anh trở nên đáng ghét như vậy! Hại em cảm động
muốn khóc!”
“Đứa ngốc! Cảm động cũng khóc! Đau lòng cũng khóc!
Sao càng ngày càng nhỏ bé! Đừng chờ sau khi sinh Lãnh Tâm Lãnh Phỉ, bị
bọn nhỏ cười!” Tay hơi thô ráp của anh lau nước mắt cho cô.
Duy Nhất thẹn thùng cọ cọ lên áo khoác của anh, tiện thể lau nước mắt lên quần áo anh, “Anh còn có gì bất ngờ cho em?”
Lãnh Ngạn nhìn động tác lau nước mắt kinh điển của cô, âm thầm lắc đầu, tật
xấu này không đổi được! Nhưng chỉ cưng chiều cười một tiếng, kéo cô đến
bên cây tuyết tùng, “Mỗi một món quà treo trên cây thông Noel đều tự tay anh treo lên, tổng cộng có ba trăm sáu mươi lăm món, mỗi ngày em đến gỡ xuống một, đợi giáng sinh sang năm, anh lại treo ba trăm sáu mươi lăm
món lên.”
“Mỗi một món quà đều không giống nhau sao?” Duy Nhất sợ hãi than thở.
“Em lấy xuống nhìn xem sao!” Lãnh Ngạn thừa nước đục thả câu không nói.
Duy Nhất giận lườm anh, gỡ quà tặng gần mình nhất xuống, mở hộp bao bọc
tinh xảo ra, bên trong là kim cài áo hình bông tuyết, khảm đầy kim
cương.
“Đây là kim cương Nam Phi, sáng sớm hôm nay chuyển bằng
máy bay đến!” Lãnh Ngạn ôm lấy cô từ phía sau giải thích, để cho anh
buồn bực chính là, hiện giờ chỉ có thể ôm cô từ phía sau, mới có thể
hoàn toàn dán chung một chỗ với cô.
Duy Nhất đột nhiên nhớ tới
tối ngày hôm qua, Lãnh Ngạn hỏi cô muốn quà giáng sinh gì, cô nửa đùa
nói, “Muốn một bông tuyết từ Nam Phi.”
Không ngờ Lãnh Ngạn lại tưởng thật, còn vận chuyển hàng không một bông tuyết kim cương, anh nhất định điên rồi!
“Ngạn!” Cô nghiêng đầu, mặt của anh vừa vặn đặt trên vai cô, không nhịn được
hôn lên môi anh một cái, cảm động không cách nào dùng từ ngữ để miêu tả, “Ngạn, anh điên rồi! Anh sẽ làm hư em đấy!”
“Anh bằng lòng! Bà
xã! Anh bằng lòng cưng chiều em! Bằng lòng điên khùng vì em!” Anh vô
cùng không hài lòng với nụ hôn như chuồn chuồn
lướt nước của cô, đuổi theo dây dưa hồi lâu mới buông ra, “Điều khoản
hiệp ước thứ ba, muốn thường xuyên nói anh yêu em với Duy Nhất. Cho nên, bà xã, anh yêu em!”
Trong lòng Duy Nhất như lọ mật bị đổ, ngoài
miệng vẫn trách cứ, “Ba hoa! Bây giờ nhớ rõ ràng như vậy, sao lúc trước
muốn xé nát!”
Lãnh Ngạn sửng sốt, đột nhiên vui vẻ càng sâu, vấn
đề nho nhỏ như vậy sao có thể làm khó hồ ly lõi đời lăn lộn trên thương
trường nhiều năm? “Bảo bối, anh xé hiệp ước vì anh đã ghi tạc nó trong
lòng rồi, từng câu từng chữ Duy Nhất nói anh đều ghi tạc trong lòng, mục tiêu cuối cùng của cả đời anh chính là thực hiện từng nguyện vọng của
Duy Nhất em.”
Duy Nhất kinh ngạc nhìn anh, “Anh có đúng là Lãnh
Ngạn chồng em không vậy? Hay là con heo Cát Tường kia để thứ gì xuyên
không đến người anh rồi hả?” Sao miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru? Cô
suy nghĩ... (Khụ khụ, câu này chỉ do Cát Tường thêm vào, bên ngoài bỏ
đi, lễ giáng sinh mà, vui vẻ chút...)
“Em.... Không biết lãng mạn! Trở về phòng ăn đi!” Lãnh Ngạn bị cô tức giận đến giương mắt nhìn.
“À không, em còn chưa mở quà tặng ngày mai đâu! Em muốn mở trước!” Duy
Nhất vung tay, cố gắng thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của anh.
“Không được! Mỗi ngày mở một cái! Hôm nay còn chưa uống sữa tươi nhỉ! Em lại không nghe lời!” Một cái vỗ nhẹ rơi lên mông cô.
“Này, hôm nay là lễ giáng sinh anh cũng đánh em!” Cô lớn tiếng chống lại, “Em sẽ nói cho anh cả, anh ức hiếp em!”
“Anh cả? Hôm nay sẽ không tới!” Người nào đó cười vì thực hiện được âm mưu.
“Tại sao?”
“Bọn họ chơi xấu quấy rầy trăng mật của chúng ta, hôm nay vẫn là hai chúng
ta một thế giới lễ giáng sinh, cho nên, cuối cùng có thể thưởng thức tốt thế giới hai người chúng ta!” Lãnh Ngạn hiển nhiên tràn đầy thấp thỏm
chờ mong với thế giới hai người, trong mắt đã lộ ra ánh sáng vui vẻ.
Điện thoại đột nhiên vang lên, vang lên thật đúng lúc!
Lãnh Ngạn mở ra nghe, “Đình Ân à! Merry Christmas! Hả? Cái gì? Anh đã tới lễ giáng sinh? Anh muốn phát triển chi nhánh nhà máy ở đây? Kể từ nay ở
nhà tôi không đi?”