Mắt thấy Lãnh Ngạn bị chen chật cứng trong đám người, Duy Nhất tức giận kéo anh ra, “Anh còn muốn đi đón hoa sao?”
“Bà xã! Anh oan uổng!” Lãnh Ngạn không ngừng kêu khổ, là thằng nhóc thúi nào xô đẩy anh qua?
Trong tiếng thét chói tai, vòng hoa chính xác không lầm rơi vào trong ngực
Cầu Chí Dương, anh cầm vòng hoa hơi mờ mịt, đoàn người vỗ vai anh, “Bây
giờ thật sự chỉ có mình cậu bị rớt lại, cố gắng lên! Người tiếp theo
chính là cậu!”
Người tiếp theo chính là mình! Đúng! Hạnh phúc, mỗi người đều phải có!
Đêm, yên tĩnh mà êm đềm.
Sương lượn lờ trong thung lũng, từng tòa lầu trúc, chuyện xưa thâm tình đang
diễn ra, chỗ khác biệt, chỉ là nhân vật chính của chuyện xưa thôi.
“Phỉ Nhi, một vòng tròn lớn, phí thời gian hơn mười năm, anh mới trở thành
vai nam chính trong sinh hoạt của em, không biết nên tiếc nuối hay may
mắn!” Ánh trăng nhu hòa lẳng lặng chiếu một vầng sáng bạc lên lầu trúc,
dát vầng sáng hạnh phúc lên hai người trên giường cưới.
Một khắc
sau cùng, cuối cùng Phỉ Nhi đã đợi được Lãnh Dực dũng cảm đứng ra, trở
thành cô dâu của anh, lúc này hạnh phúc rúc vào trong ngực Lãnh Dực,
thỏa mãn nhắm mắt lại, “Anh Lãnh, mỗi người đều có quá khứ của mình,
chúng ta chỉ cần quý trọng giây phúc từ giờ đến sau này là đủ rồi!”
Đúng vậy, mỗi người đều có một chút quá khứ hoặc ấm áp hoặc đau đớn, bọn họ
tồn tại chân thực trong trí nhớ của chúng ta, giờ phút nào, hờ hững nhớ
tới, ngàn cánh buồm * qua chúng ta vẫn lệ rơi đầy mặt.
(*) Ý
trích từ câu 过尽千帆皆不是 “quá tẫn thiên phàm giai bất thị”: ngàn cánh buồm
qua đều không phải, xuất phát từ bài “Vọng Giang Nam” của Ôn Đình Quân
thời Đường, nói lên nỗi chờ đợi của thi nhân, ngồi nhìn ngàn chiếc
thuyền trôi qua nhưng người kia vẫn không thấy bóng dáng.
Lãnh
Dực nhớ lại nửa đời trước, nếu như vào đêm sinh nhật Phỉ Nhi, anh nhặt
trái cầu vàng lên giúp cô rồi nói cho cô biết, anh là Lãnh Dực, như vậy, rất nhiều chuyện xưa này còn có xảy ra không? Anh và Tĩnh Lam còn có
đoạn hận thù điên cuồng đan xen tình yêu say đắm kia sao? Anh và Lãnh
Ngạn sẽ vì hiểu lầm mà kết thành thâm thù đại hận sao? Những quá khứ máu tanh của nhà họ Lãnh kia có thể được sửa chữa không?
Không biết, không cách nào xác định, cũng không cần xác định nữa.
Lúc này, anh chỉ có thể xác định duy nhất chính là quý trọng người phụ nữ
trước mặt, làm bạn lẫn nhau trong những ngày tháng sau này...
“Anh Lãnh, anh yêu em sao?” Phỉ Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt chờ mong xen lẫn yếu ớt, cô chưa bao giờ nghe anh nói chữ “Yêu” này.
Lãnh Dực thận trọng suy nghĩ một chút, “Yêu, anh yêu em, Phỉ Nhi.”
“Vậy yêu có nhiều không?” Phỉ Nhi hiểu quá nhiều về chuyện xưa của Lãnh Dực, tình cảm hừng hực khí thế của anh và Tĩnh Lam, cô có thể có sao?
Lãnh Dực cũng hiểu rõ ý đồ hỏi vấn đề này của cô, anh làm như thế nào nói
cho cô biết, tình yêu tuổi thiếu niên mười tám tuổi khác tình yêu của
người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi đây? Nếu như nói anh mười
tám tuổi chính là lửa, anh sẽ thiêu đốt nhiệt huyết trong tình yêu, dù
hóa thành tro bụi cũng không oán không hận, nhưng mà lúc này lòng anh
yên lặng như nước, chỉ mong ở cạnh cô lẳng lặng chảy xuôi, gắn bó làm
bạn cả đời.
Sau khi suy nghĩ sâu xa, anh yêu thương sửa lại tóc
mai cho cô, thành khẩn nói cho cô biết, “Phỉ Nhi, anh và em, cũng không
dễ dàng, giống như chạy vòng quanh trái đất, chạy nửa đời, mệt mỏi không chịu nổi lại trở về điểm xuất phát. Lúc này, mừng rỡ lớn nhất của anh
chính là phát hiện em vẫn ở điểm xuất phát chờ anh, mà anh mệt mỏi có
ước mơ lớn nhất, chính là muốn cầm tay em, nâng đỡ lẫn nhau trong những
năm tháng dài đằng đẵng. Anh có thể lo cuộc sống cho em, hay có một hoặc rất nhiều đứa bé, chúng ta nhìn chúng lớn lên, ghi chép từng chút một
chúng cười vui, tích lũy rất nhiều rất nhiều cười vui, xây dựng một nơi
tên là nhà, có lẽ, qua thêm nhiều năm, đứa bé sẽ rời chúng ta giương
cánh bay lượn, đến cuối cùng, em còn có anh, anh còn có em, chúng ta vẫn tay nắm tay, đi thẳng đến sinh mạng cuối cùng.”
Trong lời nói
của Lãnh Dực không có thề non hẹn biển kinh thiên động địa, lại như gió
nhẹ phất qua đáy lòng Phỉ Nhi, trước mắt cô hiện ra một hình ảnh gắn bó
với nhau, đứa bé, nhà, năm tháng, dắt tay, cuộc sống không phải như vậy
sao?
Lãnh Dực cảm thấy thân thể mềm mại của Phỉ Nhi chui vào
trong ngực mình chặt hơn, anh không khỏi cười, nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, “Phỉ Nhi, em đồng ý tiếp nhận một người đàn ông cô độc mệt mỏi,
tàn phá không chịu nổi, cái gì cũng sai sao?”
Hốc mắt Phỉ Nhi ướt át, không nhịn được đưa tay che kín miệng
anh, “Anh Lãnh, không cho anh nói bản thân như vậy. Khổ sở của anh, em
đều hiểu, con đường sau này, anh dắt em, em dắt anh, không bao giờ buông tay nữa!”
“Phỉ Nhi!” Lãnh Dực khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng cầm cổ tay cô, khẽ hôn lên lòng bàn tay, “Có chuyện em phải sửa!”
“Cái gì?” Phỉ Nhi cho rằng mình đã làm sai điều gì.
“Xưng hô, không được gọi anh Lãnh nữa!” Anh nhìn cô cười.
Phỉ Nhi đỏ mặt lên, “Em còn chưa quen chứ sao!”
“Vậy cho em cơ hội luyện tập, bây giờ bắt đầu!”
Phỉ Nhi há miệng, khó khăn lắm, phun ra hai chữ, “Ông xã!”
“Anh nghe không rõ! Gọi nữa!” Lãnh Dực dùng chóp mũi cọ vào cái mũi nhỏ mềm mại xinh xắn của cô, bên môi chứa nụ cười giảo hoạt.
“Anh thật đáng ghét!” Phỉ Nhi nhẹ nhàng đấm lên bả vai anh, mặt vùi vào ngực anh.
Anh cười khẽ, cúi đầu tìm kiếm môi cô, “Hiện giờ không gọi, như thế này em sẽ ngoan ngoãn gọi!”
Ánh trăng chiếu xuống, vô cùng tươi đẹp...
Thở dốc dần gấp rút trong nhiệt độ phòng càng ngày càng cao.