“Em làm được! Anh
giúp em phương diện quản lý trước, chờ em lĩnh hội sẽ để cho em tự làm,
coi như em không tin tưởng bản thân, cũng phải tin tưởng ánh mắt của
anh, anh sẽ không nhìn nhầm người!” Hình như Lãnh Ngạn rất có lòng tin
với cô.
“Không, Lãnh Ngạn, em không muốn!” Thật ra thì Duy Nhất
không muốn tiếp nhận nguyên nhân là không muốn nhận quá nhiều vật chất
Lãnh Ngạn tặng cho, dù sao quan hệ giữa bọn họ trước mắt vẫn còn rất
lúng túng.
Lãnh Ngạn lại hiểu tâm sự của cô, một câu nói toạc ra, “Duy Nhất, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta là
người một nhà, ít nhất lập tức sẽ như vậy, em còn so đo với anh? Huống
chi anh và em đều không phải người coi trọng vật chất, không phải sao?
Cứ như vậy đi, anh đã đáp ứng Đình Ân qua một thời gian ngắn nữa làm thủ tục. Không nói nữa, anh đến rồi, ngoan ngoãn chờ tin tức tốt của anh!”
Lãnh Ngạn cúp điện thoại, Duy Nhất cầm điện thoại sững sờ hồi lâu…
Từ con một nữ giúp việc đến nữ tổng giám đốc công ty, trong chuyện này khoảng cách bao nhiêu?
Cô không dám tưởng tượng, sợ trời sập là chuyện phúc họa tương y *.
(*) phúc họa tương y: Trong họa đã có phúc
Từ nhỏ đến lớn, trong nguyên tắc sinh tồn của cô, không buông tha, không
lùi bước, nhưng cũng không hy vọng xa vời, vậy mà cô hôm nay, có phải đã đứng quá cao?
Ngày hôm nay có thể nói là ngày dài nhất trong cuộc đời Duy Nhất, chờ đợi thật khó chịu.
Lãnh Ngạn sẽ mang về một đáp án như thế nào?
Tĩnh Lam sẽ thật sự đồng ý ly hôn sao?
Lãnh Ngạn nói ly hôn với cô ta, bệnh cũ của cô ta sẽ tái phát sao?
Những vấn đề này quanh quẩn trong đầu cô, nhưng cô lại không dám gọi điện
thoại hỏi Lãnh Ngạn, chỉ nhìn thời gian nhiều thêm, cảm thấy thời gian
tối nay trôi qua quá chậm.
Duy Nhất không cách nào ngồi yên lặng trong nhà, định ra sân đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài sân nhỏ.
Cuối cùng, cửa cổng mở ra, bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong cổng, Duy Nhất xông lên trước vội hỏi, “Như thế nào?”
Sắc mặt Lãnh Ngạn trầm xuống, tròng mắt đen ảm đạm không có ánh sáng, anh cúi đầu, “Duy Nhất, xin lỗi…”
Duy Nhất lui lại mấy bước, đôi tay đặt trên cổ mình, thất vọng như thủy
triều bao vây lấy cô, miễn cưỡng đè nén nước mắt sắp tràn mi, khẽ nhếch
miệng, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Không có việc gì, không có
việc gì, em không để ý…”
Chỉ nghe Lãnh Ngạn nói tiếp, “Bởi vì ăn cơm với Tĩnh Lam và má Tằng nên giờ mới trở về, để cho em chờ lâu, xin lỗi…”
“Anh nói cái gì?” Toàn thân thần kinh Duy Nhất căng thẳng, cau mày nhìn Lãnh Ngạn.
“Anh nói,” nụ cười trên mặt Lãnh Ngạn chậm rãi lộ
ra trong bóng tối, “Mọi chuyện của Tĩnh Lam đều tốt, anh đã nói chuyện
ly dị với cô ấy, cô ấy cũng không có phản ứng kích thích, anh ăn cơm với bọn họ rồi mới trở về, cho nên, xin lỗi, để cho em chờ lâu!”
Đầu tiên Duy Nhất ngơ ngác nhìn anh, sau mới phản ứng được lúc đầu Lãnh
Ngạn trêu chọc cô chơi, nước mắt lập tức ào ra từ trong hốc mắt, thần
kinh căng thẳng cả một tối cuối cùng thư giãn, chân cô mềm nhũn, gần như đứng không vững.
Lãnh Ngạn thấy thế vội đỡ cô, “Duy Nhất, ổn chứ?”
Ánh mắt của Duy Nhất rơi vào trên mặt anh, u oán dâng lên từ đáy lòng, lập tức bộc phát ra.
“Lãnh Ngạn! Em hận anh! Chuyện như vậy anh cũng có thể lấy ra giỡn! Anh có
biết em lo lắng bao nhiêu không? Anh xấu lắm! Hu hu hu! Em hận anh chết
đi được!” Cô vừa khóc vừa kêu la vừa dùng sức đánh anh.
Lãnh Ngạn ôm chặt cô, bởi vì nước mắt của cô ướt nhẹp áo sơ mi của anh, cảm giác lành lạnh dán chặt ngực.
“Được rồi, đều đã qua! Tất cả đều đã qua! Bảo bối, anh sẽ lại không để cho em khóc, anh muốn bổ sung toàn bộ ngày trước thiếu em!” Lãnh Ngạn thề với
cô, cũng là thề với chính mình.
Ngày hôm nay cũng không phải là
ngày dễ dàng với anh, ở công ty, anh đã làm vô số sách lược, mỗi một lần đều không chút do dự, tính trước kỹ càng, chỉ có hôm nay, anh không
biết mình quyết định có chính xác không.
Anh từng nghĩ nếu như
sau khi nói ly hôn, bệnh tình của Tĩnh Lam tái phát thì làm thế nào,
nhưng chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt sáng rỡ của Duy Nhất, cán cân nơi đáy lòng anh lại nghiêng về Duy Nhất.
Có lẽ, anh ích kỷ, nhưng giữa Tĩnh Lam và Duy Nhất, anh phải lựa chọn!
Đầu tiên bác sỹ Lục đưa ra phán đoán cực kỳ khẳng định, thân thể và tinh
trần trạng thái của Tĩnh Lam đều có năng lực tiếp nhận đả kích này, anh
mới thử nói hai chữ “Ly hôn” ra.
Lúc ấy đứng chung quanh lấy bác
sỹ Lục dẫn đầu, bác sỹ đứng một vòng chung quanh, chính là vì đề phòng Tĩnh Lam phát bệnh, vậy mà tất cả đều rất thuận
lợi, Tĩnh Lam lại có thể vô cùng bình tĩnh mà đáp lại, điều này khiến
cho anh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Kể từ đó, bọn họ sẽ trải qua
cuộc sống hạnh phúc! Anh ước mơ như vậy. Kết thúc truyện thần thoại đều
như vậy, anh chưa từng nghĩ mình sẽ có kết cục giống như thần thoại,
cuối cùng trời cao đối xử với anh không tệ!
Duy Nhất nằm trong
ngực anh, nghe tiếng tim đập từng hồi vang vào màng nhĩ của cô, chân
thật như vậy, nhưng vô duyên vô cớ lại cảm thấy sợ hãi, đây là tiếng
bước chân hạnh phúc sao?
Càng ngày càng gần, cô lại cảm giác bồng bềnh mơ hồ, giống như ảo ảnh, chỉ ôm chặt lấy Lãnh Ngạn, hạnh phúc núp
trong ngực tráng kiện mới là chân thật.
Đột nhiên, chuông điện
thoại di động chói tai phá vỡ đêm tối yên tĩnh, Lãnh Ngạn lấy điện thoại di động ra, phát hiện Tĩnh Lam gọi điện thoại tới.
Anh nhìn Duy Nhất, do dự nhận hay không nhận.
Duy Nhất chú ý tới khác thường của anh, tiếp tục nép trong ngực anh, “Nhận đi! Không sao!”
Duy Nhất hào phóng như vậy, Lãnh Ngạn càng không thể tránh sang một bên để
nghe, vì vậy, một tay ôm Duy Nhất, một tay cầm điện thoại, “Alo, Tĩnh
Lam, là anh!”
“Ngạn, anh đến chỗ cô ấy sao?” Giọng Tĩnh Lam
truyền tới từ trong điện thoại, ban đêm yên tĩnh, Duy Nhất có thể nghe
thấy rõ ràng.
Chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với Tĩnh Lam. Cái tên Tĩnh Lam này tràn đầy cảm giác thần bí với cô, thêm bóng ma người phụ
nữ điên bị che đậy, trong lòng Duy Nhất càng sợ hãi theo bản năng, cô
gần như đẩy Tĩnh Lam lên ngang bằng với từ dữ tợn này.