Giọng nói này khiến Duy Nhất giật nảy mình, cô đột nhiên đứng lên, “Xin lỗi, tôi còn có chuyện, đi trước!”
Vừa mới xoay người đã bị người giữ chặt eo, hơi thở quen thuộc đập vào mặt, cô có một cảm giác chua xót mê muội.
“Bà xã, anh đến em lại đi? Không cho!” Anh cười nói giống như không có
chuyện gì, giống như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Đình Ân, Mặc Toa, chào hai người!” Anh nghiễm nhiên không định buông Duy
Nhất ra, vừa chào hỏi với Lôi Đình Ân, vừa quấn chặt lấy eo cô, giống
như muốn túm chặt cô.
Duy Nhất hận đến cắn răng nghiến lợi, lại
không thoát được cánh tay của anh, “Lãnh Ngạn, buông tôi ra, nếu không
đừng trách tôi khiến anh khó chịu trước mặt bạn bè!” Cô nhỏ giọng uy
hiếp.
Lãnh Ngạn lại cười nói với Lôi Đình Ân, “Bà xã tôi vừa mới
nói muốn cùng tôi thế giới hai người, cho nên, chúng tôi cáo từ trước,
hai người cứ dùng cơm vui vẻ!”
Duy Nhất gần như bất tỉnh, “Lãnh Ngạn, có phải anh quá vô sỉ không?”
Cô thật sự hận không thể trút lửa giận nơi đáy lòng
lên, lại chỉ có thể nhỏ giọng rỉ rai, cô xấu mặt không chịu nổi!
Người đến người đi trong nhà hàng, đã có người nhìn bên này.
Lôi Đình Ân khinh thường nhìn Lãnh Ngạn, “Điển hình trọng sắc khinh bạn!
Hai người ở một chỗ mỗi ngày, rút ra chút thời gian cho tôi cũng không
được sao? Mặc Toa mới trở về!”
“Chính bởi vì Mặc Toa mới trở về, cho nên còn lâu tôi mới nhẫn tâm quấy rầy hai người, bà xã, chúng ta đi thôi!”
Anh túm lấy Duy Nhất, nghênh ngang rời đi, mà trong góc âm u, một đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm tất cả.
Duy Nhất thật sự không hiểu, sao anh có thể cười thản nhiên như vậy!
Đi ra khỏi nhà hàng, Duy Nhất cắn mạnh một cái lên cánh tay anh, định buộc anh buông tay ra, nhưng anh lại nhịn đau, kiên quyết không buông tay,
nắm chặt cổ tay cô túm cô vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại,
Duy Nhất mãi không tránh thoát được, gào lên giận dữ với Lãnh Ngạn, “Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì? Cả đời anh đã có bốn người phụ nữ! Làm ơn,
anh hãy bỏ qua cho tôi đi! Trở về bảo vệ bà xã danh chính ngôn thuận của anh đi! Xin đừng tiếp tục nói tôi là bà xã của anh! Tôi còn muốn lập
gia đình!”
Lãnh Ngạn nhìn cô, đột nhiên đè cô lên vách tường kim loại lạnh như băng trong thang máy, nhanh chóng hôn cô.
Duy Nhất không cảm thấy chút ôn hòa lẫn say mê nào với xâm phạm lần này của anh, chỉ có tức giận.
Nhưng mu bàn tay của cô bị giam cầm, thân thể bị anh đè nén, ngay cả hai chân cũng bị anh ép thật chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích, dưới tình thế cấp bách, dùng sức cắn lưỡi anh một cái.
Lập tức trong miệng
tràn vào mùi vị tanh ngọt, vốn tướng rằng anh sẽ buông ra, không ngờ anh lại cố chấp mút cô, dây dưa với cô, dung hợp mùi máu tanh với hương vị
ngọt ngào của cô…
Cuối cùng cô trở nên an phận, không hề chống
lại nữa, bởi vì biết chống lại cũng vô dụng, chỉ có điều chết lặng tùy
anh hôn, tùy anh chậm rãi đưa máu của anh vào trong dạ dày cô, để cho cô đau đớn trong lòng đồng thời tản mát ra hơi thở mùi máu tanh.
Thang máy đến tầng một, cửa mở ra, người chờ thang máy thấy cảnh này không ai dám đi vào, vì vậy cửa thang máy lại đóng lại, tiếp tục đi lên trên.
Chờ đến khi anh cảm thấy cô thẫn thờ, chậm rãi rời khỏi môi cô thì cô lạnh
lùng phun ra một câu, “Chừng nào thì anh có thể dừng hứng thú lại với
thân thể tôi?”
“Duy Nhất, em biết rõ anh không phải như vậy! Anh
yêu em, không phải bởi vì thân thể của em!” Anh giữ cằm cô, để cho cô
nhìn vào mắt mình.
Duy Nhất rời ánh mắt đi, giễu cợt, “Yêu tôi? Người từng có bốn người phụ nữ nói yêu tôi? Thật buồn cười!”
“Anh không có bốn người phụ nữ! Anh từng chỉ có Đình nhi, em đã biết! Người
phụ nữ thứ hai do mấy người Đình Ân giới thiệu cho anh, còn chuyển vào ở trong nhà anh, nhưng anh không về nhà! Cái này đã nói với em! Cho tới
bây giờ cô ta vẫn không phải là bạn gái anh!” Lãnh Ngạn hận không thể
lay động cô tỉnh ngộ.
Ánh mắt Duy Nhất chuyển về phía anh, nhìn thẳng anh, “Vậy bây giờ người kia là?”
“Bây giờ anh chính là tới nói cho em biết! Cho dù hôm nay em nguyện ý nghe
hay không anh đều không thả em đi! Nhất định phải để em nghe xong mới
thôi!”
Vừa đúng lúc thang máy mở ra, Lãnh Ngạn túm lấy cô đi ra ngoài.
Duy Nhất thấy chạy không thoát, cũng biết, được rồi, nhất định muốn cô nghe, cô sẽ nghe, coi như chia tay cũng phân rõ ràng!
Sau khi Lãnh Ngạn kéo cô lên xe, chuẩn bị lái xe, Duy
Nhất lạnh lùng nói, “Nói trong xe đi, nói nhanh lên một chút, tôi muốn
đi!”
Lãnh Ngạn liếc nhìn cô, dùng giọng nói trầm thấp bắt đầu nói chuyện cũ, “Tĩnh Lam là con gái má Tằng, từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Lãnh,
quan hệ rất thân mật với anh em tụi anh, ở trong mắt anh, cô ấy giống
như em gái. Sau đó anh lại đi Nhật Bản, lúc trở về thì cô ấy đã đính hôn với Lãnh Dực, sắp trở thành chị dâu của anh.”
“Khi đó, anh đã có Đình nhi, nhưng đột nhiên có một ngày, Tĩnh Lam nói cho anh biết, người trong lòng cô ấy là anh, chứ không phải Lãnh Dực, cô ấy không muốn kết
hôn với Lãnh Dực, cô ấy muốn gả cho anh. Anh nói với cô ấy đây là không
thể, anh và Đình nhi đã đăng ký kết hôn ở Nhật Bản, mà cô ấy cũng có vị
hôn phu.”
“Nhìn ra được, Tĩnh Lam rất đau lòng, nhưng cũng không
nói thêm gì, chỉ kéo dài lại kéo dài thêm thời gian kết hôn với Lãnh
Dực. Sau đó, anh và Lãnh Dực ra nước ngoài bàn luận một số nghiệp vụ
lớn, Đình nhi… Qua đời ngoài ý muốn, cô ấy bắt đầu quan tâm anh, lặng lẽ làm rất nhiều việc vì anh, anh vừa cảm kích lại đồng thời sợ hãi. Cho
nên, anh bắt đầu không về nhà.”
“Khi còn bé, Lãnh Dực và anh có
thật nhiều mâu thuẫn, sau khi trưởng thành ngược alị chung đụng rất hòa
hợp, cha đã giao công ty cho anh ấy, anh ấy đương nhiên sẽ không nhắc
lại đề phong anh đoạt tài sản nhà họ Lãnh, cộng thêm cá tính ngày càng
thành thục, cuối cùng hai anh em anh trở thành anh em đúng nghĩa, cho
nên anh càn không dám đứng trước mặt Tĩnh Lam, để tránh lãnh Dực hiểu
lầm.
“Có một lần, Tĩnh Lam đột nhiên gọi điện thoại cho anh, nói
cô ấy đang ở phòng khám tư nhân nào đó, sắp không chịu nổi nữa. Anh
không biết cô ấy xảy ra chuyện gì, chạy tới chỗ cô ấy nói, cô ấy đang
nằm trong phòng cấp cứu ở phòng khám, bác sỹ nói cô ấy phá thai bị băng
huyết, đang cấp cứu bên trong.”
“Lúc ấy anh vừa nghe thì nóng
ruột, chuẩn bị gọi điện thoại thông báo cho Lãnh Dực. Nhưng vừa đúng lúc bác sỹ phẫu thuật đi ra, nói cho anh biết, bệnh viện bọn họ đã không có cách nào xử lý tình huống của Tĩnh Lam, muốn anh lập tức đưa đến bệnh
viện lớn, vì vậy, anh không kịp gọi điện thoại, vội chuyển Tĩnh Lam đến
bệnh viện.”