“Bởi vì…” Duy Nhất
nói không nên lời, nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng phun ra mấy chữ, “Đứa
nhỏ… Không còn…” Đau nhức trong ngực bành trướng trong nháy mắt, chặn
lại làm khàn giọng cô, khóc không thành tiếng.
Lãnh Ngạn lập tức
ngẩn người tại chỗ, rất lâu sau, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng khóc
nhỏ nhẹ của Duy Nhất, hình như tim của anh cũng chia năm xẻ bảy theo tin tức này…
Chẳng lẽ trời cao không nghe thấy anh khẩn cầu sao?
Nếu như có gian khổ nhất định phải giáng xuống người anh, tại sao lại để cho Duy Nhất chịu khổ? Tại sao muốn dính líu lên đứa bé? Theo thói
quen, ngón tay luồn sâu vào mái tóc, sợi tóc dây dưa trên ngón tay,
khiến da đầu đau từng cơn…
Duy Nhất nhẹ nhàng đứng lên, lau nước
mắt, đi qua trước mặt Lãnh Ngạn, mang theo chút gió có hơi thở đặc biệt
của cô, kinh động Lãnh Ngạn đang đắm chìm trong đau khổ.
“Em không nằm nghỉ ngơi cho tốt, đi đâu?” Anh ngẩng đầu lên hỏi khẽ.
Duy Nhất không trả lời, lấy giỏ xách trong tủ quần áo ra, từ từ thu dọn đồ của mình.
Cô đột nhiên phát hiện, mình lại không có thứ gì có thể mang đi, thứ thuộc về cô chỉ có con gấu tiểu Bố kia, còn thất
lạc ở nhà cũ rồi…
Cô cười khổ, cứ như vậy đi, tất cả đều không mang, kể từ đó chính là bắt đầu mới tinh…
Vuốt ve sợi tóc mai rơi rớt, cô đi ra ngoài.
“Em đi đâu?” Lãnh Ngạn ở phía sau kêu to.
Cô dừng bước, lạnh nhạt trả lời, “Đứa bé không còn, tôi cũng nên đi…” Cô
không quay đầu lại, bởi vì sợ rằng dũng khí toàn tâm toàn ý mình rất vất vả mới có sẽ bị ánh mắt của anh làm tan rã…
“Không cho phép!”
Anh kêu to một tiếng, xông lên trước ôm lấy cô từ phía sau, mặt vùi
trong tóc cô, thì thầm giống như cầu khẩn, “Không được đi, không được
rời khỏi anh…”
Nước mắt Duy Nhất chợt rơi, từng giọt lớn rơi trên mu bàn tay anh, “Nếu tôi tiếp tục sống ở đây, rốt cuộc coi là gì? Không sai, tôi đã từng đáp ứng làm người đẻ giùm cho nhà họ Lãnh, nhưng bây
giờ tôi hối hận rồi, tôi hối hận có được không? Lãnh Ngạn, thả tôi đi,
được không?”
Mùi hương thơm ngát trên tóc cô theo hô hấp của anh thấm vào trong lòng, từng sợi tơ quấn quanh tim anh, bó chặt từng chút
một khiến lòng anh đau.
“Không, anh không cho em đi! Duy Nhất, anh không thể không có em!”
“Thật sao? Tôi chưa bao giờ phát hiện mình quan trọng với Lãnh tiên sinh như
vậy!” Giễu cợt trong lời nói của Duy Nhất giống như lưỡi đao khắc vào
trong ngực anh.
“Duy Nhất, anh biết rõ anh có lỗi với em! Đứa bé
không còn, là lỗi của anh, anh không nên rời khỏi em, nhưng mà, anh thật sự…” Anh hơi nghẹn ngào, “Anh không biết nên làm gì, Duy Nhất, cho anh
chút thời gian, có được không? Chúng ta có thể sẽ có đứa nhỏ…”
Duy Nhất cố lau khô nước mắt trên mặt, ép mình hạ quyết tâm, “Biết, anh có
thể sẽ có đứa bé, lấy hào quan nhà giàu nhất của
Lãnh tiên sinh sẽ có vô số phụ nữ nguyện ý sinh con cho anh, không phải
một trò chơi đẻ giùm sao? Người nào chơi với anh chẳng giống nhau? Cho
nên, lại đi tìm người phụ nữ nguyện ý sinh con cho anh đi, chúc anh
nhiều may mắn!”
“Duy Nhất! Em muốn anh phải làm thế nào thì em
mới hiểu được!” Anh nắm bả vai cô, ép cô xoay lại đối diện với chính
mình, “Trên thế giới chỉ có một Duy Nhất, em là Duy Nhất anh có. Em có
biết khi anh bận rộn một ngày một đêm trở lại không thấy em thì có cảm
nhận gì không? Anh điên rồi, dường như tìm em khắp thế giới, đến lúc tìm được anh cũng sắp tan vỡ!”
“Vậy một ngày một đêm anh bận rộn cái gì?” Duy Nhất ngẩng đầu lên, đối diện với tròng mắt đen của anh.
“Anh…” Lãnh Ngạn muốn nói lại thôi, cuối cùng tránh ánh mắt của Duy Nhất.
Duy Nhất cười, nước mắt lăn xuống, “Lãnh Ngạn, tôi tin tưởng anh, tôi tin
anh yêu tôi, tôi cũng yêu anh, nhưng mà, hai người ở chung một chỗ chỉ
có yêu thì không đủ, ở cùng với anh, tôi mệt quá, rất vất vả, lùi một
bước trời cao biển rộng, chúng ta thử cho đối phương cũng cho chính mình thêm lựa chọn, nhiều không gian, chúng ta… Cứ tách ra trước… Có lẽ,
không ở bên nhau, chúng ta sẽ sống tốt hơn, anh nói đi?”
Tròng
mắt trong suốt của cô long lanh ngấn nước, Lãnh Ngạn đưa tay, một giọt
nước mắt nhỏ vào trong lòng bàn tay anh, mang theo nhiệt độ còn dư âm
của cô, cảm giác ê ẩm bắt đầu lan ra từ trong lòng bàn tay, anh nắm chặt quả đấm…
Yêu một người chính là mong cô ấy hạnh phúc, mà cô nói cô mệt mỏi, cô nói cô khổ cực, như vậy, như vậy…
Trước mắt hiện lên hình ảnh cô và Doãn Tử Nhiên ở chung một chỗ cười to, đã
từ bao giờ, Duy Nhất kiên cường dũng cảm, sẽ không rơi lệ đã không còn
thấy nữa, cô đứng trước mặt anh luôn là khóc, rơi không hết nước mắt
xuyên qua cuộc sống của anh và cô.
“Lãnh tiên sinh, từ gương mặt
ngài và đường chỉ tay, ngài có số khắc vợ…” Nhiều năm trước, thầy bói mà mẹ dẫn tới đã nói như vậy…
Cuối cùng, tay của anh dần buông
lỏng. Mặc dù anh vẫn không tin quẻ bói đó, nhưng đứa nhỏ rời đi, khiến
cho lòng anh bị bóng ma bịt kín. Anh không hy vọng Duy Nhất lại rơi nước mắt vì anh, càng không hy vọng cô mạo hiểm, nếu như rời khỏi anh, cô sẽ hạnh phúc, sẽ sống nhẹ nhõm, sẽ có khuôn mặt tươi cười một lần nữa, như vậy, anh nguyện ý buông tay…
Để cho anh tự bảo vệ cuộc sống âm u của anh, cô độc của anh, cả cuộc đời này thôi…
Chỉ cần em sống tốt hơn anh, bảo bối…
Nhìn khi Duy Nhất xoay người nước mắt rơi đầy mặt, nhìn theo bóng dáng cô
từng bước một biến mất bên ngoài hàng rào trắng dưới mấy bông hoa mùa hè còn sót lại, trong đầu tái hiện lên câu thơ, lẩm bẩm trong lòng: bảo
bối, anh cũng chúc phúc mong cho em có một tương lai sáng lạn, mong
người có tình đến cuối vẫn thuộc về nhau, mong em có hạnh phúc trên thế
gian này, anh chỉ ước hướng về biển lớn, xuân ấm hoa nở…
Đóng cửa lại, ngăn cách toàn bộ ánh mặt trời và gió biển bên ngoài phòng, trong sinh mệnh của anh nhất định không có ánh sáng…
Không hối hận chính là Duy Nhất giống như yêu tinh mà ông trời rớt xuống mang lại cho anh một khoảng đời như mộng như ảo, khiến cho anh sinh ra ảo
giác, cho rằng cuối cùng thượng đế cũng phái ánh mặt trời soi sáng góc
tối trong anh. Ảo giác vẫn là ảo giác…
Cứ coi như một giấc mộng đi, tỉnh lại, anh chính là anh…