Đây là buổi tối thứ hai Duy Nhất trải qua ở nhà họ Lãnh, đối mặt với căn phòng lớn trống trơn, cô có chút không biết làm sao.
Theo thói quen nhà họ Lãnh, một tuần thiếu gia trở lại một lần, như vậy hôm
nay anh không trở lại, Duy Nhất âm thầm thở phào nhẹ nhõm, điều này
khiến cho cô không sợ hãi bao nhiêu, chỉ cần nghĩ tới trải qua một đêm
khổ sở như hôm qua là cô liền phát run.
Đối mặt với căn phòng
trống rỗng nhà họ Lãnh, cô hơi ngỡ ngàng lúng túng, không biết nên làm
gì. Hình như cô là chủ nhân nơi này, nhưng cô không tìm thấy được chút
cảm giác nữ chủ nhân nào.
Thời tiết tháng ba, vẫn còn hơi lạnh,
cô tắm xong liền co lại trên ghế sofa, lười biếng đắp một tấm đệm mỏng
tạo thành giường, trong đầu nghĩ đến tình hình gặp mẹ buổi sáng mà thất
thần.
Đột nhiên, điện thoại nhà họ Lãnh gần bên tay vang lên, cô không cần nghĩ ngợi tiện tay cầm lấy, “A lô!”
Đầu điện thoại bên kia hoàn toàn trầm lặng.
Cô hơi kinh ngạc, lại alô liên tục vài tiếng, vẫn không có ai nói chuyện.
“Ai vậy! Bệnh thần kinh!” Cô không tự chủ được lớn tiếng mắng.
Giống như ma quỷ, trong điện thoại lại vang lên một giọng nam trầm thấp,
giống như đã từng gặp trước đó, “Gọi má Tằng nghe điện thoại.”
Duy Nhất bị sợ tới mức thiếu chút nữa làm rớt điện thoại xuống đất, gọi to má Tằng.
Má Tằng đi như chạy tới, nhặt điện thoại lên nói mấy câu, chỉ là luôn
miệng đáp lời “Được, thiếu gia!” “Biết, thiếu gia.” Mọi việc đều nói
thế.
Thiếu gia? Duy Nhất nhớ lại xưng hô này n lần về sau, đột nhiên nhớ ra mình vừa mới mắng hắn bệnh thần kinh…
Xong rồi, cô âm thầm kêu khổ, không biết tại sao, nghĩ đến thiếu gia liền cảm thấy sợ hãi…
Mà chuyện sợ hãi hơn còn ở phía sau, má Tằng để điện thoại xuống lập tức
xắn tay áo đuổi Duy Nhất lên tầng trên,
còn mừng rỡ không thôi mà lải nhải, “Nhanh! Thiếu phu nhân! Thiếu gia
trở lại, muốn cô lên tầng trên chuẩn bị!”
Duy Nhất nghe vào tai sao lại kỳ cục vậy? Cảm giác giống như đang nói…, nhanh, thiếu gia đã trở lại, chuẩn bị tiếp khách…
“Không phải một tuần anh ấy trở về một lần sao?” Duy Nhất vô cùng mất hứng.
Má Tằng lại rất vui, “Đúng vậy! Có thể thấy được thiếu phu nhân thay đổi thiếu gia, chính là bắt đầu tốt đẹp!”
Ặc… Duy Nhất không được tự nhiên nấc cụt một cái, cô không nhận ra đây là
bắt đầu tốt đẹp, nếu về sau muốn cô chịu đựng đau khổ giống như tối hôm
qua, cô thật sự sống không bằng chết…
Má Tằng đẩy cô vào căn
phòng tối hôm qua, vẫn dùng một mảnh vải đỏ che mắt cô lại, “Thiếu phu
nhân, xin chờ chốc lát, chắc thiếu gia cũng sắp đến.”
“Má Tằng…” Duy Nhất bắt đầu phát run, “Đưa gấu tiểu Bố cho con…”
Má Tằng đưa gấu tiểu Bố ở đầu giường cho cô, nhẹ nhàng khép cửa đi ra
ngoài, Duy Nhất ôm chặt gấu tiểu Bố chờ đợi thời khắc kinh hoàng lại
tới…