Hách Ngũ Nhất là bạn gái thân thiết của tôi, học cùng tôi cấp ba. Cô nàng sinh ngày 1 tháng 5. Người biết về nguồn gốc cái tên
của cô thường trêu cha mẹ cô đúng là lười biếng, Hác Ngũ Nhất chỉ biết
thở dài, phải đó, may mà sinh nhật của tớ không phải là mùng 8 tháng 3
(trong tiếng Trung ngày 8/3 đọc là tam bát – đồng âm với từ ngu ngốc).
Nghe nói hồi nhỏ Hách Ngũ Nhất lâm bệnh nặng, suýt thì mất mạng nên cha
mẹ cô không đặt nặng vấn đề học tập với con gái, chỉ cần khỏe mạng chạy
nhảy được là ok. Hách Ngũ Nhất không phụ lòng mong mỏi của hai vị song
thân, xưa nay thành tích của cô ấy trong mọi kỳ thi từ nhỏ đến lớn chưa
bao giờ nằm ngoài phạm vi top 3 từ dưới lên, thành tích thật ổn định.
Cha cô ấy không giận, lúc nào cũng nói không sao hết, sau này cha nộp
tiền cho mày vào học trường X. Đám trẻ chúng tôi đều lớn lên trong lời
răn dạy “Vào được trường X chẳng khác nào đã bước được một chân vào cánh cửa đại học trọng điểm”, tuy nhiên sau này chúng tôi mới phát hiện ra
có thi đỗ đại học được hay không không liên quan gì đến cái chân ấy lắm.
Hách Ngũ Nhất yên tâm chơi bời suốt ba năm. Ai dè năm đó sở Giáo dục lại bất ngờ thay đổi phương pháp thi vào cấp ba, họ quán triệt không được
nộp tiền để vào trường mà phải căn cứ theo điểm thi. Cả gia đình bạn tôi hết sức bất ngờ, cha cô ấy tìm đủ mọi mối quan hệ mà vẫn không được.
Mãi đến khi hiệu trưởng trường tôi bày cách sửa “tiền vào trường” bằng
“tiền đóng góp để xây dựng trường” Hách Ngũ Nhất mới thuận lợi vào được
cổng trường X.
2.
Lúc mới bước chân vào trường, tôi thấy rất áp lực. Cấp hai tôi còn có
thể lọt được vào top10 nhưng đến đây mới biết “vỏ quýt dày có móng tay
nhọn”. Đưa mắt nhìn một lượt, đâu đâu cũng thấy toàn anh tài. Nếu so
sánh với họ, một chữ “tệ” không đủ để hình dung về tôi.
Vì thế tôi cung phụng Hách Ngũ Nhất vô cùng, mua đồ ăn sáng giúp cô ấy,
trực nhật cùng với cô ấy, nhường thịt cho cô ấy lúc ăn cơm, mục đích là
khiến cô ấy sâu sắc cảm nhận được tình bạn tốt đẹp tôi dành cho cô ấy.
Đến tận bây giờ, mỗi khi nhắc tới những chuyện này cô ấy vẫn không khỏi
xúc động. Tôi thực sự không nỡ nói cho cô ấy biết, thực ra là vì tôi sợ
cô ấy sẽ chuyển trường… ít nhất có cô ấy ở đây, tôi không phải đội sổ.
Có lần thi toán, tôi rất lo lắng. Hách Ngũ Nhất ngồi sau lưng tôi, lúc
nộp bài, chúng tôi truyền tay nhau để nộp lên trên bàn đầu. Tôi giật
mình kinh hãi, giấy thi của cô ấy kín chữ!!!! Trước mắt tôi tối sầm lại, nghĩ bụng: toi đời rồi, lần này tôi chắc chắn đội sổ.
Tan học, bạn F đi đến phòng giáo viên giúp chấm bài. Bạn F nói với tôi:
- Yên tâm, điểm cậu cao hơn của bạn ấy.
- Cậu đừng an ủi tớ, tớ thấy bạn ấy viết kín giấy.
Bạn F tỏ ra bất lực:
- Bạn ấy không làm được câu nào nhưng chép lại đề bài tới 5 lần lận!!!
3.
Cả tôi lẫn Hách Ngũ Nhất đều có niềm đam mê của mình. Tôi thích sưu tập
giấy bọc quà đẹp long lanh, còn cô ấy thích sưu tập vở viết. Mỗi khi học kỳ mới bắt đầu, cô ấy đều chuẩn bị 5, 6 cuốn vở mới rồi nắn nót viết
lên bìa vở: Vở ngữ văn, Vở toán, Vở tiếng anh… nhưng chỉ viết được năm
trang là không thể kiên trì viết tiếp nữa, phần còn lại của cuốn vở toàn để đánh cờ ca-rô.
Trước kia chúng tôi đi học thường truyền tay nhau một mẩu giấy, trao đổi đủ thứ chuyện vớ vẩn. Vở nháp của mọi người đều bị xé nham nhở để lấy
giấy truyền cho nhau. Chỉ có một mình Hách Ngũ Nhất là chuẩn bị riêng
một quyển vở để viết mấy thứ vớ vẩn kia.
Cuốn vở này có đủ thứ chuyện nhảm nhí trong lớp tôi, nào là bạn nào
thích bạn nào, bạn nào chia tay với bạn nào, bạn nào xen vào giữa cặp
nào…
Sau đó cuốn vở này không may bị cô chủ nhiệm thu mất nên mọi bí mật
trong lớp đều bị cô phát hiện. Mọi người hận không thể bóp chết Hách Ngũ Nhất.
4.
Có một thời gian lớp tôi rộ lên trào lưu đi giày Nike, chính là kiểu
Nike Air Force 1, hình như là hơn 400 đồng. Lúc đó tôi rất hận bản thân
không phải con một, mẹ tôi không có nhiều tiền, tôi biết bà kiếm tiền
không dễ dàng. Quan Triều miệng dẻo quẹo, cứ quấn lấy mẹ đòi mẹ mua giày cho mình nên tôi không đành lòng đòi thêm đôi nữa.
Thú thật, bảo không xấu hổ là giả, mười sáu mười bảy là độ tuổi thích
khoe khoang nhất. Nhìn người khác đi đôi giày hàng hiệu còn mình thì đi
đôi giày rẻ tiền mấy chục đồng, tôi cảm thấy như đứng nói chuyện với
nhau cũng thiếu tự tin.
Một hôm trong tiết thể dục, con gái trong lớp xúm lại nói chuyện với
nhau, mọi người đều nhắc tới đôi giày Nike thần thánh kia, rồi nhận ra
hầu như trong lớp ai cũng đi giày Nike hoặc Adidas. Bất ngờ có một bạn
nữ nói: Không phải, Kiều Nhất không thế.
Một bạn khác chỉ vào đôi giày mà tôi đang đi, hỏi: Giày của mày là của hãng nào?
Thời khắc đó tôi cảm thấy như mình làm chuyện sai trái bị phát hiện vậy, mặt tôi đỏ bừng, không biết nên trả lời thế nào.
Hách Ngũ Nhất đứng cạnh tôi đang cầm một cái kem rất to, thuận tay chia cho tôi một nửa rồi ngồi xuống, nói đại:
- Mẹ tao bảo giày Nike vừa cứng vừa đắt, hại tao bị mẹ mắng là đồ phá gia chi tử.
Câu nói này làm các bạn khác đều ngượng ngùng.
Sau đó cô ấy cũng không hay đi giày Nike nữa, suốt ngày đi những đôi giày rẻ tiền không nhãn hiệu giống tôi.
Trong một dịp sinh nhật của Hách Ngũ Nhất, tôi tặng cho cô ấy một đôi
giày, đêm đó uống say, tôi bảo tao vẫn nhớ lần ấy mày giải vây cho tao.
Cô ấy trợn mắt, hình như đã quên sạch chuyện kia rồi:
- Có chuyện đó thật à? Sao tao chẳng nhớ gì nhỉ? Đúng rồi, mẹ tao đúng
là đã mắng tao là đồ phá gia chi tử, tao chỉ nhớ mỗi thế thôi.
Có những người tàn ác và xấu xa là vì họ chưa được đối xử tốt bao giờ.
Tôi tin mình sẽ mãi lương thiện như thế là bởi vì tôi đã gặp được người
tốt trong những năm tháng đầu đời.
5.
Trường của chúng tôi có hai bộ đồng phục, một bộ màu xanh, một bộ màu
đỏ. Một lần lãnh đạo sở giáo dục đến khảo sát, cô chủ nhiệm năm lần bảy
lượt dặn dò cả lớp phải thống nhất mặc đồng phục màu đỏ. Không biết Hách Ngũ Nhất không nghe thấy hay quên mất mà hôm thứ hai đến trường, cả
trường đều một màu đỏ rực, chỉ có một mình cô ấy mặc đồng phục màu xanh, cực kỳ nổi bật khi xếp hàng.
Cô chủ nhiệm nổi giận đùng đùng, đứng mắng học sinh ngay trên hành lang:
- Chỉ vì cô mà trường mình không được đánh giá là xuất sắc, cô là con sâu làm rầu nồi canh, phải xử phạt cô thật nặng mới được…
Dù cẩu thả thế nào đi nữa thì Hách Ngũ Nhất vẫn là con gái, bị nhiều
người mắng mỏ thế nhưng cô ấy vẫn cúi đầu cố không bật khóc. Tôi muốn an ủi bạn nhưng lại do dự mà trước đó chúng tôi mới cãi nhau to, nguyên
nhân cụ thể bây giờ tôi không còn nhớ nữa, chỉ nhớ nỗi buồn khi tuyệt
giao với bạn gái thân không ít hơn chia tay người yêu.
Hôm đó sau tiết học thứ nhất, cả trường nhận được thông báo xuống sân
tập trung, mọi người đều đoán chắc là vì chuyện đồng phục nên hiệu
trường muốn đích thân quở trách làm Hách Ngũ Nhất sợ đến nỗi mặt mày tái mét. Cô chủ nhiệm vội vàng giục các bạn xuống xếp hàng, trong lớp chỉ
còn lại mình tôi, thời khắc đó, tôi ra quyết định… Vì bạn bè, quyết định cùng chịu phạt.
Tôi thay đồng phục màu xanh rồi đứng vào hàng, F rất ngạc nhiên vì tôi
đang mặc đồng phục của bạn í, bạn í rất lười mang đồ về nhà nên áo đồng
phục toàn nhét vào ngăn bàn.
Nhìn thấy tôi, Hách Ngũ Nhất giật mình rồi òa khóc, tiếng khóc rất to.
Thấy cô ấy khóc tôi cũng khóc, chắc vì sợ mình cũng sẽ bị phạt nặng. Nếu ở trong phim, trong một rừng người toàn mặc đồ màu đỏ, hai cô gái mặc
áo xanh ôm nhau khóc nức nở, trông như hai con điên ấy. Ngay cả hiệu
trưởng đang đứng trên sân khấu phát biểu cũng phải dừng lời, trợn mắt
nhìn chúng tôi.
Dĩ nhiên sau đó chúng tôi không bị phạt nặng gì mà chỉ bị phạt dọn vệ
sinh một tháng. Hách Ngũ Nhất nói với tôi, đó là lần cô ấy sợ nhất nhưng vì tôi mà trải nghiệm đó trở nên ấm áp. Lúc ấy cô nàng đã nhận định
rằng, tôi sẽ là bạn thân suốt đời của cô nàng.
6.
Hách Ngũ Nhất học rất lệch. Cộng điểm ba môn toán, lý, hóa cũng không
cao bằng điểm của một mình môn Văn. Năm lớp 11 trường tôi thông báo nhà
trường sẽ chia lại thành lớp trọng điểm, lớp dưới trọng điểm và lớp bình thường. Hách Ngũ Nhất bắt đầu lo sợ.
Bạn F là con ngoan trò giỏi, phải về nhà đúng giờ. Tôi đành kéo Quan
Triều đến dạy kèm cho Hách Ngũ Nhất, sau đó cơn ác mộng của tôi bắt đầu…
Tình hình bình thường là thế này:
Quan Triều cho một bài.
Hách Ngũ Nhất còn đang đọc đề bài, Quan Triều đã múa bút viết xong trình tự giải.
Hách Ngũ Nhất:
- Cậu viết gì thế? Tớ chẳng hiểu gì cả.
Quan Triều:
- Thế mà còn không hiểu? Tớ viết cặn kẽ lắm rồi đấy.
Tôi ngó sang nhìn. Fuck, bài giải phải trải qua năm bước, thế mà Quan
Triều đại gia nhảy thẳng từ bước 1 đến tận bước cuối cùng, tôi hoàn toàn không hiểu gã này lấy đáp án kia ở đâu ra.
Sau đó chúng tôi chốt hạ, Quan Triều có lối tư duy của gã, chỉ mình gã
có thể hiểu được, còn chúng tôi không thể ý kiến, chỉ cần ý kiến một
chút thôi là gã sẽ nổi giận đập bàn bỏ đi, còn mắng: hai đứa chúng mày
ngu như bò. Bình thường trong tình huống này tôi sẽ im lặng, theo kinh
nghiệm của tôi, cãi nhau với gã vừa mệt óc vừa mỏi miệng lại còn dễ
thua. Nhưng Hách Ngũ Nhất thì khác, Hách Ngũ Nhất là kiểu người không
bao giờ chịu thua, nhất quyết phải đấu tới cùng nên cô ấy sẽ cãi lại,
hai người kia bắt đầu màn chửi bới không ai chịu ai. Vào lúc mà tôi nghĩ hai người sẽ tuyệt giao thì cả hai lại ngồi xuống, một người chép bài,
một người nghiên cứu từ bước một đến bước cuối cùng giải như thế nào.