Hiện tại Hạ Tranh
đang ôm nguyên liệu nấu ăn và điểm thưởng nhiệm vụ, còn sử dụng đặc
quyền mua thêm mấy cân quả Trí Tuệ về nghiên cứu phương pháp thưởng
thức, toàn bộ lữ trình nói tóm lại là phi thường hài lòng.
Ngoại trừ mỗi khi nghĩ đến Từ Dĩnh, nội tâm liền trùng xuống.
Cho đến tận khi Hạ Tranh trở về rồi, vẫn còn suy tư mãi, nên nhắc nhở chuyện này như thế nào.
Cậu chưa từng gặp kẻ phản quốc kia, cũng mới gặp mặt Từ Dĩnh có một lần, thực sự không biết nên nhắc tới bằng cách nào.
Hạ Tranh tra xét một chút tư liệu về thanh mai trúc mã của Từ Dĩnh. Gã tên là A Lí Mộc, theo học tại trường quân giáo Lỗ Tinh.
Toàn bộ Liên minh tất nhiên không chỉ có mỗi hai trường quân đội là Hoa Đô
và Y Điện, hai trường này chỉ phân biệt là hai trường quân giáo tốt nhất của Đông minh và Tây minh mà thôi.
Từ Dĩnh thi vào năm nhất tại
quân giáo Hoa Đô, nhưng A Lí Mộc vô luận là thành tích văn hóa hay tinh
thần lực đều không bằng Từ Dĩnh, phải thi vào trường quân đội Lỗ Tinh
kém hơn một bậc.
Thời điểm thi lên cấp vì là đề thi chung của cả
Liên minh, nên có thể một lần nữa chọn trường quân giáo khác. Nhưng điểm số của A Lí Mộc không đủ, nên vẫn như cũ học lên cấp tại trường quân
đội Lỗ Tinh.
Nói một cách công bằng, thì quân giáo Lỗ Tinh vẫn
rất tốt. Nếu như quân giáo Hoa Đô và quân giáo Y Điện là hai học viện
hàng đầu Liên minh, thì quân giáo Lỗ Tinh được xếp vào nhóm những trường hạng hai.
Toàn bộ tinh vực Liên minh rộng lớn là vậy, trường
quân đội đứng đầu một khu, trình độ khó khăn khi thi vào là có thể tưởng tượng.
Nếu như không có một Từ Dĩnh đối lập như thế, phỏng chừng trạng thái tâm lí của A Lí Mộc sẽ không bị mất cân bằng.
A Lí Mộc đối với Từ Dĩnh là hận thấu xương, đã hại Từ Dĩnh mất mạng, lại
còn bôi đen thanh danh sau khi chết của Từ Dĩnh, thậm chí vì bêu xấu Từ
Dĩnh mà để lộ chân tướng, mới bị người ta phát giác.
Hạ Tranh còn nhớ rõ thời điểm A Lí Mộc bị bắt, vẫn còn cuồng loạn gào thét như bị tâm thần.
Loại người như vậy, kiếp trước cậu cũng từng gặp qua.
Kiếp trước môn phái bọn họ có một vị thiên tài rất tốt tính, y có một người huynh đệ tình cảm vô cùng tốt đẹp.
Thiên tài kia đối tốt với huynh đệ của y đến nỗi người người phải kính phục,
vậy mà trong một lần thám hiểm bí cảnh, y lại bị chính huynh đệ của mình hại chết.
Huynh đệ của y liều mạng vì tiền đồ, đẩy y vào chỗ chết.
Trong mắt người bình thường, đây là một sự tình vô cùng bất khả tư nghị.
Thiên phú của kẻ kia tuy không tới mức thiên tài, nhưng cũng là nhân tài xuất sắc, tiền đồ ngày sau hẳn cũng sẽ sáng lạn.
Hắn lại dùng tiền đồ bản thân, thay đổi vận mệnh của huynh đệ tốt luôn chân tâm thật ý với mình.
Đố kị, thực sự là đáng sợ.
A Lí Mộc luôn bị Từ Dĩnh áp chế phía dưới, lòng ghen tị đáng kinh tởm
không biết đã đè nén trong bao lâu, đến cuối cùng, gã thậm chí bỏ qua
tiền đồ tương lai tốt đẹp của bản thân, đầu nhập vào tổ chức khủng bố và tinh vực đối địch.
Đúng rồi, nghe nói A Lí Mộc còn tín ngưỡng
một giáo phái kì thị nữ giới – Hạ Tranh đã sống qua hai đời, nhưng việc
kì thị nữ giới vẫn khiến cho cậu cảm thấy vô cùng bất khả tư nghị –
không biết gã vì tín ngưỡng cái giáo phái này mới phẫn hận sự ưu tú của
Từ Dĩnh, hay vì phẫn hận Từ Dĩnh ưu tú, mới đi tín ngưỡng loại giáo phái này để tìm thoải mái.
Bất kể là lí do nào, cũng có thể từ điểm này mà đột phá.
Thời gian còn có hai năm, Hạ Tranh cũng chỉ có thể thử.
Mà trong chuyện này, cậu còn phải tìm kiếm một “đồng minh”.
Nghĩ mãi, Hạ Tranh vẫn quyết định tìm Hiên Cảnh giúp đỡ.
Không phải cậu không tín nhiệm Hạ Khâm, chỉ là Hạ Khâm hiện tại còn chưa quen biết với Từ Dĩnh.
Thời điểm Hiên Cảnh biết Hạ Tranh tới tìm hắn để nói về chuyện của Từ Dĩnh, trong lòng lập tức vang lên cảnh báo.
Lúc làm nhiệm vụ, Hạ Tranh đã trộm nhìn Từ Dĩnh vài lần, khiến cho Hiên
Cảnh đặc biệt khó chịu. Hiện tại cậu cư nhiên chủ động tìm mình nói
chuyện của Từ Dĩnh, chẳng lẽ đã thực sự coi trọng Từ Dĩnh rồi?
“Tiểu Tranh rốt cục biết yêu rồi sao?” Hiên Cảnh hơi chua xót nói.
Hạ Tranh nhíu mày: “Không phải. Em chỉ là nhớ tới một sự kiện, không biết có nên nói ra hay không.”
“Tôi chỉ đùa chút thôi. Bảo sao em lại quan tâm Từ muội như vậy, thế nào,
trước kia em đã từng gặp qua cô ấy?” Hiên Cảnh thở phào nhẹ nhõm. Thì ra không phải là coi trọng Từ Dĩnh?
“Không phải từng gặp qua, là
nghe qua… Ừm, đã từng nghe được có người nhắc tới tên của cô ấy.” Hạ
Tranh đem lời nói dối đã soạn sẵn trong đầu ra: “Một năm trước em tình
cờ nghe được ở quân giáo Lỗ Tinh.”
Một năm trước vừa vặn là thời
điểm Hạ Tranh khôi phục tinh thần lực, bắt đầu thích nghi với việc huấn
luyện. Mặc dù đa số thời gian Hạ Tranh đều ở Hoa Đô Tinh, nhưng vì thu
thập nguyên liệu nấu ăn nhằm rèn đúc trù nghệ, mấy tinh cầu hành chính
gần gần Hạ Tranh cũng đã đi qua.
Nhà có quyền nên sự tình gì cũng dễ xử lí, cậu ở trên tinh cầu hành chính khác, cũng có thể tới trường
quân đội nơi đó mượn dùng các phương tiện huấn luyện.
Cho nên
quân giáo Lỗ Tinh, cậu cũng trùng hợp ghé qua. Tuy nhiên, cậu chỉ tới có một lần, toàn bộ hành trình còn có Hạ Khâm hộ tống.
Đương nhiên, cũng chưa từng gặp qua A Lí Mộc.
Bất quá coi như Hạ Khâm đi theo trong suốt cả hành trình, nhưng nếu Hạ
Tranh có lúc ở một mình, vô tình gặp được người nào, thì Hạ Khâm cũng
không thể biết hết.
“Em nghe thấy kẻ kia… Chăm chăm chửi bới một
người tên là “Từ Dĩnh”, “Từ Dĩnh” nọ hẳn là một cô gái, hơn nữa còn học
tập tại quân giáo Hoa Đô.” Hạ Tranh nói, “Bởi vì… mắng chửi rất khó
nghe, cho nên mới cố ý nhìn một chút diện mạo của gã.”
Hạ Tranh
hình dung tướng mạo kẻ nọ, sau đó tiếp tục nói: “Gã vừa chửi bới vừa rời đi rất nhanh, em trùng hợp gặp thoáng qua nên mới nghe được vài câu.
Tuy rằng gã chửi mắng rất quá đáng, bất quá em không biết gã, cũng chẳng biết “Từ Dĩnh” trong miệng gã, cho nên không lưu ý lắm. Lần này gặp
được Từ học tỷ, mới nhớ tới chuyện đó.”
Hạ Tranh do dự trong chốc lát, lại nói: “Lúc đầu em không định nói ra chuyện này, vì có thể là
nhớ lộn a. Nhưng em nghe được tên vị thanh mai trúc mã kia của Từ Dĩnh…
Dường như thời điểm có người chào hỏi với kẻ kia, cũng gị gã là… A Lí
Mộc?”
Hiên Cảnh thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Hạ Tranh quả thực không hề coi trọng Từ Dĩnh. Tuy rằng loại ý nghĩ này khiến hắn cảm thấy có
chút xin lỗi Từ muội…
“Như vậy, gã chửi bới những gì?” Hiên Cảnh vội ho nhẹ một tiếng che giấu đi tâm tình của mình.
“Chính là rất khó nghe… Phi thường khó nghe…” Hạ Tranh nhất thời cũng không
nghĩ ra lời chửi mắng nào tương đối thích hợp, chỉ đành phải hình dung
như vậy, “Đúng rồi, thời điểm gã mắng chửi còn niệm mấy lần tên của thần linh nào đó… Hình như là cái gì mà Chân thần… Anh cũng biết, em đối với “Chân thần” có chút mẫn cảm. Nhưng mà Chân thần giáo chẳng phải là tổ
chức khủng bố ư? Có lẽ em nghe nhầm rồi.”
“Giáo đồ của Chân thần
giáo không nhất định đều là phần tử khủng bố, cũng có giáo phái ôn hòa.
Liên minh vẫn tương đối khoan dung đối với những người thuộc phái ôn
hòa.” Tuy Hiên Cảnh không đặc biệt hiểu rõ A Lí Mộc, nhưng thường xuyên
làm nhiệm vụ với Từ Dĩnh, nghe cô kể nhiều, nên đối với tình huống căn
bản của A Lí Mộc cũng biết một chút. “Giáo phái ôn hòa thường xưng là
“Chân linh giáo”. A Lí Mộc quả thực sinh ra trong một gia đình có truyền thống tín ngưỡng Chân linh giáo.”
Hạ Tranh không hiểu rõ lắm về Chân linh giáo: “Vậy Chân linh giáo và Chân thần giáo có gì khác nhau?”
“Em muốn nghe những gì chính phủ nói, hay là quan điểm riêng của tôi.” Hiên Cảnh nhún vai.
Hạ Tranh: “… Có gì bất đồng sao?”
“Có khác biệt rất lớn.”
“Nghe của chính phủ trước đi!” Hạ Tranh có chút 囧.
“Chân linh giáo là một trong những giáo phái hợp pháp của Liên minh, chung
sống hòa thuận với các tôn giáo khác, mọi người cùng nỗ lực phấn đấu
nhằm tạo nên một đại gia đình Liên mình hài hòa.”
“Quả thực rất
có phong cách của chính phủ.” Hạ Tranh nghe giọng điệu tựa như phát ngôn viên trên radio của Hiên Cảnh, không nhịn nổi cười, “Còn suy nghĩ của
Hiên ca thì sao?”
“Một tổ chức đã trở thành phần tử khủng bố, một tổ chức tuy căn nguyên tín ngưỡng nhất trí với tổ chức khủng bố nhưng
tốt xấu gì vẫn còn chút lương tri, không để cho bản thân sa đọa thành
thứ súc sinh.” Hiên Cảnh không chút khách khí nói, “Lời này em cũng đừng truyền ra ngoài, tôi sẽ bị khép vào tội kì thị tôn giáo, về sau thăng
quan tiến chức sẽ khó khăn lắm.”
“… Quả thực rất không khách
khí.” Hạ Tranh tự nhiên chẳng ôm chút hảo cảm nào với Chân thần giáo,
bất quá đối với Chân linh giáo lại không có cảm giác gì, “Nói như vậy,
tín ngưỡng Chân linh giáo cũng chẳng thành vấn đề.”
“Cũng không
phải là không có vấn đề gì. Tôi chẳng phải đã nói rồi sao, Chân linh
giáo và Chân thần giáo cùng phát triển từ một tôn giáo cổ, giáo lí của
bọn họ về cơ bản là giống nhau. Giáo phái đó vô cùng kì thị nữ giới.
Đương nhiên, hiện tại có rất nhiều Chân linh giáo đồ đã từ bỏ điều này,
giáo quy cũng rất thức thời, biến thành một tôn giáo thích hợp với nhân
dân hiện đại. Tuy nhiên, luôn luôn có chút phần tử ngoan cố ẩn núp.”
Hiên Cảnh buông tay, “Cho nên A Lí Mộc có khả năng đã kì thị nữ tính từ
trong xương rồi. Bất quá cho dù như vậy, chúng ta cũng không có biện
pháp nhắc nhở Từ muội.”
“Vì sao?” Hạ Tranh thật vất vả mới tìm
được một cái cớ. Dù không thể khiến cho người ta hoài nghi A Lí Mộc phản quốc, chí ít cũng phải để cho Từ Dĩnh không còn tin tưởng A Lí Mộc như
vậy nữa.
“Trước không bàn tới người đang yêu chỉ số IQ sẽ thấp
xuống, nói với Từ Dĩnh chuyện này, cô ấy chưa chắc đã tin tưởng.” Hiên
Cảnh hờ hững đáp, “Thứ hai, coi như quan hệ đôi bên rất tốt đẹp, đối với việc riêng tư của người khác, cũng không thể can thiệp. Huống chi tôi
và Từ Dĩnh chỉ có quan hệ chiến hữu bình thường, còn chưa thể can thiệp
vào chuyện tình cảm của cô ấy. Nếu tôi nói ra, phỏng chừng sẽ có một đám người cho là tôi thầm mến Từ Dĩnh mất.”
Hạ Tranh nghiền ngẫm ý tứ của hắn. Được rồi, cậu đã hiểu.
Cũng đúng, đừng nói Hiên Cảnh hiện tại chưa phải thượng cấp của Từ Dĩnh, cho dù có là, thì cấp trên cũng không có khả năng đi quản thuộc hạ nói
chuyện yêu đương.
“Tuy nhiên nếu là bạn thân cùng giới, thì có
thể khuyên nhủ một hai.” Hiên Cảnh lôi máy liên lạc nội bộ ra, tìm tòi
môt chút, chọn một cái tên rồi gửi tin nhắn qua, “Tôi đã nói là em trong lúc vô tình nghe được, rất lưu ý, cho nên muốn nhờ tôi nhắc nhở một
chút.”
Hạ Tranh nâng ngón tay gãi gãi khuôn mặt: “Hiên ca lúc nãy thoạt nhìn rất lạnh lùng, kết quả vẫn không nhịn được đi quản chuyện
của người ta nhỉ?”
Hiên Cảnh hơi sửng sốt, đáp: “A, tôi vốn rất dễ dàng xen vào việc của người khác.”
Nếu không thì cũng sẽ chẳng bị chú Hạ và dì Phượng ngăn trở, dẫn tới biết
nhau đã nhiều năm rồi, hiện tại mới có thể quen thuộc hơn một chút với
Hạ Tranh.
*****
… Quan hệ giữa Hiên gia và Hạ gia thân
thiết như vậy, Hạ Khâm và Hiên Cảnh cũng là huynh đệ tốt, mà Hạ Tranh
với Hiên Cảnh lại là hai người xa lạ, chuyện này vốn rất không hợp lẽ
thường.
Hết thảy, đều do Hiên Cảnh khi còn bé tạo nghiệt.
Hiên Cảnh trưởng thành sớm, lại rất có tinh thần trọng nghĩa, có đôi khi sẽ dễ dàng xen vào việc của người khác.
Khi đó Phượng Xu có bầu Hạ Tranh bị người độc hại suýt thì đẻ non, Hạ Tranh sau khi ra đời cũng bị bệnh tinh thần lực cố hóa.
Mặc dù nhìn khắp toàn bộ Liên mình, việc không sở hữu tinh thần lực cũng
chẳng được coi vào đâu, chỉ là không thể thao túng cơ giáp mà thôi.
Nhưng sự tình này đối với loại gia đình mà tất cả các thành viên đều sở
hữu tinh thần lực, Hạ Tranh lạc loài như vậy, cũng khiến cho Hạ Viên và
Phượng Xu vô cùng thống khổ.
Bọn họ cảm thấy đã bạc đãi Hạ Tranh, không bảo vệ tốt Hạ Tranh.
Cho nên, từ nay về sau bọn họ phải bảo hộ cậu cho thật tốt, không để Hạ Tranh phải chịu dù chỉ chút xíu ủy khuất.
Mà phu thê hai người tuy đã dạy dỗ nên hai đứa con rất xuất sắc, cũng từng dẫn dắt nhiều học sinh ưu tú, nhưng trên phương diện cưng chiều hài tử, bọn họ lại không quá am hiểu.
Đối với Hạ Tranh, hai người có vẻ
đã quá cưng chiều đến độ ngang ngược. Các phương diện của Hạ Tranh đều
được bọn họ quan tâm sát sao, không để Hạ Tranh tiếp xúc với bất kì hắc
ám dơ bẩn nào.
Triệt để nhốt Hạ Tranh trong một nhà kính ấm áp.
Đối với yêu cầu của Hạ Tranh, bọn họ luôn tận lực thỏa mãn, căn bản luyến tiếc giáo huấn cậu dù chỉ là chút xíu.
Nếu Hạ Tranh không mang theo trí nhớ kiếp trước, phỏng chừng sẽ bị dưỡng
thành quần là áo lụa, hoặc bị nuôi thành một đứa con nít mong manh dễ
vỡ.
Trong nhà mưa dầm thấm đất khiến cho Hạ Tranh không đến mức
trở nên đồi bại, vì vậy trường hợp Hạ Tranh bị nuôi thành tiểu hài tử
hoàn toàn chịu không nổi sóng gió là có khả năng nhất.
Mà dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của gia trưởng, Hạ Tranh cũng không có quá nhiều bạn bè thân thiết.
Hạ Viên và Phượng Xu luôn nghĩ hết phương pháp tìm bạn cho Hạ Tranh, vì
thế còn đặc biệt xin thuyên chuyển công tác tới quân khu Hoa Đô Tinh. Mà do ba mẹ lúc nào cũng ở bên bầu bạn, Hạ Tranh tự nhiên không có thời
gian chơi đùa với bạn bè cùng tuổi.
Hiên Cảnh vào thời điểm Hạ Tranh còn bé, vẫn có cơ hội tiếp xúc với cậu.
Hắn vốn trưởng thành sớm, cảm thấy phương pháp nuôi dạy hài tử của Hạ Viên và Phượng Xu là không đúng.
Liền nhanh mồm nhanh miệng phản ánh với mọi người, lại tính tình con nít cho là lời nói của mình rất có trọng lượng. Hiên Cảnh nói lời thật lòng với Hạ Viên và Phượng Xu, đồng thời cũng nói với cha mẹ mình.
Hạ Tranh không thể bị cưng chiều như thế, chuyện này đối với cậu là không tốt.
Mà Hạ Viên và Phượng Xu, thì giống như tất cả những gia trưởng khác, không coi trọng ý kiến của tiểu hài tử, dĩ nhiên xem như lời nói đùa, nghe
xong liền quên.
Hiên Huy và Vân Mân xuất thân từ đại gia tộc, cái truyền thống con cả lợi hại nhất, con út được cưng chiều nhất là sự
tình rất bình thường trong nhiều gia đình, bọn họ cũng nghĩ là không sao cả.
Nhưng Hiên Cảnh rất quật cường, mỗi lần đều phải cằn nhằn
chuyện kia một phen, thậm chí hài tử này còn dự định đích thân lôi Hạ
Tranh ra khỏi nhà ấm, nói cho cậu biết thế giới bên ngoài là như thế
nào.
Rất bi kịch, Hiên Cảnh vừa hành động đã bị người lớn phát
hiện. Đám trưởng bối nhất trí cho rằng Hiên Cảnh đang làm hư Hạ Tranh,
vì vậy tách hai đứa nhỏ ra.
Ngay cả cha mẹ của Hiên Cảnh cũng cho rằng Hiên Cảnh làm như vậy là không đúng, mỗi lần Hiên Cảnh muốn tìm Hạ Tranh chơi đùa, đều bị lôi đi.
Lâu dần, Hiên Cảnh cũng hết hi vọng rồi.
Dù quan hệ giữa hai gia đình có tốt đến đâu, cũng không có nghĩa là hắn có thể khoa tay múa chân với phương thức nuôi dạy con cái của người ta.
Đạo lí này hắn cuối cùng cũng hiểu được.
Coi như đây là bài học đối nhân xử thế đầu tiên của hắn nhỉ?
Cũng may, Hạ Tranh không bị nuôi thành phế vật. Cậu vẫn rất chín chắn rất tự chủ, ngoại trừ học tập trù nghệ, rất ít khi đòi hỏi ba mẹ điều gì. Dù
là xa xỉ phẩm cũng chẳng màng, kết quả chẳng những không bị làm hư,
ngược lại vì quá hiểu chuyện, khiến cho Hạ Viên và Phượng Xu không biết
được sở thích của Hạ Tranh, thoạt nhìn lại có vẻ không mấy quan tâm đến
cậu.
Mà ở nơi Hạ Viên và Phượng Xu nhìn không tới, Hạ Tranh âm
thầm trưởng thành một nhân vật chẳng hề thua kém so với đại ca mạnh mẽ
cường đại của mình.
Cũng khiến cho Hiên Cảnh lần nữa bị hấp dẫn, rồi dần dần trầm mê.
*****
… Cái tính thích lo chuyện bao đồng của Hiên Cảnh cho tới tận bây giờ
cũng không có mấy thay đổi, bất quá thủ đoạn của hắn thành thục hơn
nhiều, chí ít sẽ không ở ngay trước mặt người ta mà lanh mồm lanh miệng.
Từ Dĩnh có một khuê mật cảm tình vô cùng tốt, khuê mật vừa hay không quá
thiện cảm với A Mộc Lí, đánh giá về thanh mai trúc mã này của Từ Dĩnh
thấp đến độ “cái gì cũng hỏng chỉ có mỗi cái thành thật.”
Nếu như cô biết A Lí Mộc cũng chả phải người thành thật gì, phỏng chừng sẽ dốc toàn lực ngăn trở.
A Lí Mộc và Từ Dĩnh lại là trời Nam đất Bắc, hai người dù có nói chuyện
yêu đương, cũng chẳng sâu đậm bao nhiêu, chỉ là thói quen mà thôi. Khuê
mật của Từ Dĩnh là một kỹ thuật viên thiên tài, nếu cô hữu tâm, mà A Lí
Mộc thực sự có dị động gì, cô nhất định có thể tra ra dấu vết.
Trước kia không điều tra chuyện của A Lí Mộc, là vì tôn trọng riêng tư của
người khác. Dù sao khuê mật của Từ Dĩnh cũng là một cô gái tốt.
Mặc kệ kết quả ra sao, Hiên Cảnh và Hạ Tranh cũng đã tận lực.
Nếu như dưới tình huống thực sự tìm ra chứng cớ, mà Từ Dĩnh vẫn khăng khăng một mực nhảy vào trong hố lửa, thì đó là vấn đề của bản thân cô.
Tốt xấu gì cũng miễn cưỡng hoàn thành một cọc tâm sự, Hạ Tranh liền đem tâm trí dời tới trên nguyên liệu nấu ăn mới thu được.
Dù là quả Trí Tuệ, hay đám quái thú săn bắt được, đều là những nguyên vật liệu vô cùng tốt.
Kết hợp với nhau sẽ cho ra những phương pháp nấu nướng hay ho.
Hạ Tranh phi thường vui vẻ dùng những nguyên liệu này để linh cảm thăng hoa, thử nghiệm ra nhiều cách nấu ăn kỳ lạ.
Ví dụ như bánh ngọt nhân thịt;
Mì thịt bằm (*) vị trái cây;
(*) Hình như là món mì thịt bằm của Đài Loan. Ảnh:
19300114895391132074072710955_950
Lại tỉ như bít-tết có vị chua muốn chết;
Hay thịt luộc (*) ngọt đến khé cổ;
(*) Nguyên văn: 水煮肉 (Phiên âm: shuǐ zhǔ ròu). Trong đó shuǐ zhǔ có nghĩa là water-cooked ~ nấu bằng nước ~ 1 phương pháp nấu ăn thường gặp trong ẩm thực Trung Hoa. Tuy Việt hóa là “luộc”, nhưng nước “luộc” của món ăn
này có vị cay do được nêm nếm với sa tế ớt bột, etc. Ảnh:
boiled
…
Cả đám Hạ Khâm, Hạ Ngọc, Ninh Quân, Hiên Cảnh đều được đút (đầu) ăn (độc)
qua, ngay cả trưởng bối Hạ gia và Hiên gia cũng không trốn được đồ
(trái) ăn (tim) tình (điên) yêu (cuồng) của Hạ Tranh.
Phượng Xu lau nước mắt: “Tiểu Tranh hiện tại càng ngày càng có phong phạm của mỹ thực đại sư chân chính.”
Hai huynh đệ Hạ gia yên lặng nuốt vào một viên thuốc dạ dày.
Thử nghiệm phương pháp nấu ăn kỳ quái chính là phong phạm của mỹ thực đại sư sao?
Trù sư gì đó, thật là đáng sợ.
Làm bạn cùng phòng với Hạ Tranh, Ninh Quân tiếp xúc gần gũi với toàn bộ quá trình linh cảm thăng hoa của cậu đồng thời ghi hình phát sóng trực tiếp trên Face Bo, rất nhanh từ tiểu trong suốt biến thành ngôi sao mạng xã
hội.
“Bạn cùng phòng Quân cậu có phải là đang khóc hay không? Bạn cùng phòng Quân có phải đang rất hối hận hay không?”
“Bạn cùng phòng Quân: Lúc đầu cho rằng ở chung với Hạ Tiểu Tranh, là có thể
hưởng thụ mỹ thực vô cùng vô tận, nhưng mà! Tôi sai rồi!”
“Bạn cùng phòng Quân: Trời ơi! Đất ơi! Người tính không bằng trời tính!”
“Chỉ có mình tôi cảm thấy, mùi vị của cá chua cay vị anh đào nói không chừng cũng không tệ lắm ư…”
c2a270fd-1f78-4ffd-9513-50379261b0ba
cherries
“… Trái cây có vị của thịt mỡ thì sao?”
“Bánh ngọt đen thùi kia rốt cục là cái gì? Không giống như chocolate, cũng chẳng giống bột cà phê!”
“Tôi mới lượn Face Bo Hiên Cảnh về, hắn đã nếm thử bánh ngọt kia, nghe nói là đậu phụ tiết (*).”
(*) Không phải đậu phụ vị tiết canh nhé, mà là 1 món gọi là blood tofu, hay blood-wang (Nguyên văn: 血豆腐口味). Đại khái là miếng tiết màu nâu trơn
bóng có hình dáng cố định mình hay luộc, xào hoặc nấu bún bò Huế đó ^_^. Ảnh:
20161734197987140
“Đó là cái quỷ gì…”
“Muốn nói một câu, nam thần quả không hổ là mỹ thực đại sư nha, ngã quỵ.”
“Đây là con đường nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn vô cùng huyền bí bắt buộc phải đi qua!”
…
Ninh Quân cười cười chia sẻ bình luận của bằng hữu trên mạng với Hạ Tranh, Hạ Tranh cũng không nhịn được cười nghiêng ngả.
“Mỹ thực đại hội sắp khai mạc rồi nhỉ? Mặc dù còn trong thời gian học tập,
nhưng cậu nhất định phải đi đúng không!?” Sau khi cười đủ, Ninh Quân mới nói, “Trước khi đi, tôi sẽ điều chỉnh lại cơ giáp của cậu một chút.
Hiên học trưởng nói, sau khi kết thúc Mỹ thực đại hội sẽ trực tiếp dẫn
cậu đi làm nhiệm vụ khai hoang. Nghe nói nhiệm vụ khai hoang rất nguy
hiểm, tôi có chút lo lắng về cường độ hiện tại của cơ giáp.
“Chẳng phải nói có tiến bộ về kỹ thuật mới có thể tiếp tục điều chỉnh sao?” Hạ Tranh cười nói, “Ninh Quân cậu tiến bộ thật nhanh.”
“Này nha,
thấy cậu đều đã trở thành mỹ thực đại sư, tôi nếu không mau mau tiến bộ
một chút, sẽ bị cậu vượt qua.” Ninh Quân nói đùa, “Đã nói sẽ cũng nhau
trở thành đại sư mà.”
“… Tuy rằng tôi cảm thấy đại sư chế tạo cơ giáp và mỹ thực đại sư không có chút liên quan nào.”
“Nha, tôi cũng cho là như vậy. Nhưng tốt xấu gì đều là đại sư cả.” Ninh Quân
gật đầu, “Tuy tích phân của cậu không đủ, nhưng cậu có thể đảm nhiệm vị
trí thu thập và phân loại nguyên liệu nấu ăn, lấy thực lực trước mắt của cậu gia nhập tiểu đội khai hoang cũng không thành vấn đề. Tôi và Hạ
Ngọc nếu muốn tham gia, thì có chút khó khăn. Giá mà có thể cùng nhau
làm nhiệm vụ thì tốt rồi.”
“Tôi cảm thấy Ninh Quân cậu nếu đá nhị ca đi, lấy thân phận vô địch cuộc thi chế tạo cơ giáp thanh thiếu niên
của cậu, muốn gia nhập vào tiểu đội khai hoang cũng rất dễ dàng.” Hạ
Tranh nói đùa.
Trong khi Hạ Tranh miệt mài luyện tập trù nghệ,
Ninh Quân cũng chẳng nhàn rỗi. Y dưới sự đề cử của Trần giáo sư, tham
gia cuộc thi chế tạo cơ giáp của Đông minh, thuộc nhóm thanh thiếu niên.
Lứa tuổi thanh thiếu niên giới hạn từ mười tám cho đến năm mươi. Ninh Quân là thí sinh trẻ tuổi nhất.
Mặc dù chỉ là thi đấu trong khu vực Đông minh, nhưng Ninh Quân có thể giành được danh hiệu đệ nhất, cũng thực sự khiến cho người ta hết sức kinh
ngạc.
Người Tây minh chua xót cảm khái, Đông minh sau nhiều năm
im hơi lặng tiếng, mấy năm nay lại bạo phát yêu nghiệt. Mới xuất hiện
một Hạ Tranh, hiện tại lại thêm một Ninh Quân.
Nếu như cũng xét luôn cả Hiên Cảnh, ba yêu nghiệt này, vẫn thuộc về ba lĩnh vực bất đồng.
Đương nhiên, danh tiếng thịnh nhất trong đó vẫn là Hạ Tranh. Mỹ thực đại sư
quá hi hữu, mà Hạ Tranh mới chỉ là vị thành niên đã đạt được thành tựu
như vậy (tuy còn kém một hai tuổi, nhưng sự khác biệt giữa thành niên và vị thành niên trong lòng dân chúng vẫn rất trọng yếu), lại còn sở hữu
tiềm lực của một chiến sĩ cơ giáp rất khiến cho vạn nhân chú mục, làm
cho tất cả các lão đại của giới quân sự ăn không ngon ngủ không yên.
So ra thì, Hiên Cảnh thành danh đã lâu, và Ninh Quân lúc này mới sơ hiện phong mang, còn kém hơn không ít.
Bất quá Hiên Cảnh và Ninh Quân lại có quan hệ rất gần gũi với Hạ Tranh,
cũng khiến cho cả ba người đều được quan tâm hơn mấy phần.
“Nhị ca cậu mà biết sẽ khóc đó.” Ninh Quân cũng đùa, “Nghe được sẽ ôm đùi tôi khóc rống.”
“… Nhị ca nói không chừng sẽ thực sự làm vậy.” Hạ Tranh đầu đầy hắc tuyến.
Tính tình này của nhị ca rốt cục là kế thừa từ ai? Ba mẹ đều không phải
người như vậy, cậu và đại ca cũng hoàn toàn không giống a.
“Lấy
thực lực của Hạ Ngọc, tham gia nhiệm vụ khai hoang cũng chỉ là chuyện
của mấy năm nữa thôi. Tôi cũng không có nhu cầu tham gia loại nhiệm vụ
này, từ từ sẽ tới là được rồi.” Ninh Quân tuy thường xuyên ghét bỏ hợp
tác của mình, nhưng trình độ tín nhiệm dành cho Hạ Ngọc vẫn rất không
tầm thường, “Đối với cơ giáp chế tạo sư mà nói, có chiến sĩ cơ giáp ăn ý đồng hành, sẽ tránh được rất nhiều chuyện.”
Hạ Tranh gật đầu: “Cũng may bản thân tôi là cơ giáp sư, cho nên có thể giảm bớt rất nhiều sự tình.”
Vốn Ninh Quân còn muốn nói, để Hiên Cảnh đi khai hoang cùng cậu, tôi vẫn
tương đối yên tâm, vừa nghe Hạ Tranh nói vậy, y liền lặng lẽ đem lời này nuốt xuống.
Hiên Cảnh nỗ lực biểu hiện trước mặt Hạ Tranh, Ninh Quân xem vào trong mắt, cái nhìn đối với Hiên Cảnh cũng đã bớt phiến diện.
Hiện tại lại thấy Hạ Tranh hoàn toàn không ý thức được tình cảm của Hiên Cảnh, Ninh Quân liền sinh ra chút xíu đồng cảm với hắn.
Đương nhiên, xúc cảm chiếm phần nhiều nhất, vẫn là nhìn mà thấy hả hê.
Đây phỏng chừng chính là phiền não ngọt ngào của phận làm huynh trưởng a! Ninh Quân nghĩ thầm.