Sau khi Hạ Tranh thu được đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, cũng không lập tức
trở về nơi tập trung, mà ở trên một khoảnh đất trống dựng một cái lò
đất, nhặt nhạnh cành khô bắt đầu hun khói nguyên liệu nấu ăn.
Mỗi một loại nguyên liệu nấu ăn lại được sử dụng những vật chất bất đồng để hun khói, có nhánh cây bách, cành trúc và xác (vỏ) măng, còn có cả cành hoa, cùng nhiều chủng loại hoa quả và cỏ cây không biết tên khác nữa.
Các thí sinh khác đã lục tục trở lại hội trường bắt đầu nấu nướng, mà Hạ
Tranh thì vẫn còn ở trung tâm bảo tồn nguyên liệu nấu ăn.
Nhưng cậu cũng đã bắt đầu nấu nướng rồi.
Lợi dụng những tài liệu nguyên thủy nhất, cùng các yếu tố gió, nước, ánh mặt trời thuần túy.
So với lò bếp lạnh lẽo trong hội trường cùng bầu không khí dường như cũng
khẩn trương căng thẳng y như biểu tình trên khuôn mặt tuyển thủ, quá
trình nấu nướng của Hạ Tranh, nhìn thì thô sơ, rồi lại tràn ngập không
khí ung dung hài hòa, khiến cho người ta trông thấy, cũng không khỏi
sinh lòng chờ mong, trên mặt nhịn không được mang theo tiếu ý.
Bởi vì món ăn Hạ Tranh chế biến cần được hun khói, không có cách nào hoàn
thành tại hội trường, cho nên lúc cậu tới đây, đã mang theo nguyên bộ đồ làm bếp.
Dù sao quy tắc cũng không có nói là phải đem nguyên
liệu nấu ăn mang tới hội trường, sử dụng dụng cụ làm bếp ở hội trường để nấu nướng. Như vậy nấu ăn ngay tại chỗ này, rồi đem thành phẩm mang về, cũng là có thể.
Nếu như chế biến món ăn này ngay tại hội trường, thì cần phải có nguyên liệu nấu ăn được tẩm ướp sẵn. Nhưng toàn bộ
nguyên liệu tại trung tâm bảo tồn đều là đồ tươi sống.
Dùng bùn
đất dựng thành bếp, nhặt cỏ cây thực vật tới châm lửa, Hạ Tranh sử dụng
phương thức nguyên thủy nhất, thuần thục khống chế hỏa hậu.
Nhân
viên công tác đi theo Hạ Tranh vẻ mặt tò mò, vốn định xuất thủ hỗ trợ,
nhưng Hạ Tranh thấy hiện tại mọi thứ đã trong quá trình nấu nướng, không thể để người ngoài nhúng tay, bèn uyển chuyển cự tuyệt.
“Kỳ thực rất nhiều việc Hạ Tranh làm cũng không thuộc về qui trình nấu nướng, để nhân viên công tác hỗ trợ cũng không có gì đáng trách.” Lý Hâm bình
luận, “Hạ Tranh dường như sau khi tìm được nguyên liệu nấu ăn, dựa theo
điều kiện đương thời mà chế tạo ra đồ dùng làm bếp tất cả đều đem qui
vào công việc của trù sư, chuyện này khiến cho nhân viên công tác thành
ra có chút thừa thãi a. Bất quá mỹ thực đại sư đều có chút cá tính đặc
biệt cùng kiên trì của riêng mình, Hạ Tranh tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng có lòng kiên trì của chính mình a.”
Lý Hâm nói ra lời này là đã
coi Hạ Tranh như một mỹ thực đại sư, mặc dù Hạ Tranh hiện tại còn chưa
thi được cấp bậc trù sư tương ứng.
Nhưng đánh giá của hắn, bất luận kẻ nào nghe được cũng không cảm thấy không đúng.
Sử dụng phương pháp thô sơ nhóm lửa nấu ăn, rất dễ dàng bị dính bụi đất.
Nhưng cho dù khuôn mặt bị khói hun đến nhem nhuốc, hai tay Hạ Tranh vẫn
luôn thực sạch sẽ.
Cậu đã chuẩn bị tận mấy đôi bao tay, dùng cho
nhóm lửa các loại. Mà ở thời điểm xử lí nguyên liệu nấu ăn mềm mại, cậu
lại cởi bỏ bao tay, để lộ ra một đôi bàn tay trong suốt trắng ngần.
Đôi tay này, không nhiễm một tia khói lửa nhân gian, nhìn qua tuyệt không
hề giống đôi tay vốn phải chịu đủ khói xông lửa đốt của một trù sư.
Nhưng một đôi tay như thế, thời điểm thao tác dụng cụ làm bếp và xử lí nguyên liệu nấu ăn, lại vui lòng đẹp mắt tựa như hai tay múa may của nhạc
trưởng vậy, làm cho nguyên liệu nấu ăn tựa hồ cũng tuân theo nhịp điệu
của cậu, tấu lên khúc nhạc tuyệt mỹ nhất.
Khán giả quan sát Hạ
Tranh sử dụng đủ loại phương pháp sơ chế nguyên liệu nấu ăn, cắt tỉa
thành muôn vàn hình dáng, rồi lại ở những khoảng thời gian bất đồng,
phân chia bỏ vào trong một bình ngói nhỏ. Sau khi thả vào bình tất cả
các loại nguyên liệu nấu ăn, Hạ Tranh mới bắt đầu nêm nếm gia giảm.
Thời điểm cậu nêm gia vị biểu tình tựa như thờ ơ, động tác trên tay có vẻ vô cùng tùy ý, dường như dưới tay cậu món ăn này cũng chẳng phải mỹ thực
được tỉ mỉ chế biến gì, mà chỉ như đang nấu nướng cho người nhà, một món ăn thông thường đầy tùy ý rồi lại bao hàm vô vàn tâm ý.
Có nhà
ai ở thời điểm nấu ăn cho thân bằng hảo hữu, còn có thể lộ ra vẻ mặt
khẩn trương, giống như phải đem gia vị sử dụng chính xác đến từng khắc?
Tôi hiểu khẩu vị của thân nhân, cho dù phải nhắm mắt lại, cũng có thể chế biến ra món ăn người nhà ưa thích nhất.
Hạ Tranh phảng phất, như đang mang theo loại tự tin khi đối diện với thân nhân này.
Lọ sành “cô lỗ cô lỗ” trào lên bọt khí, Hạ Tranh dùng muỗng nhỏ khuấy đều
một cái, sau đó hạ lửa xuống, rót Hoàng tửu vào, đậy nắp lại, bắt đầu
chậm rãi dọn dẹp đồ làm bếp.
Rửa sạch dụng cụ nấu ăn.
Nguyên liệu thừa thì chôn ngay tại chỗ, những thứ này đều là phân bón tốt nhất.
Địa phương dùng làm chỗ hun khói tưới qua một lần nước, lại dùng bùn đắp lên, khoảnh đất trống liền khôi phục nguyên trạng.
Một chuỗi hành động làm được đến vô cùng thuần thục, tỏ rõ Hạ Tranh đã làm đi làm lại loại việc này rất nhiều lần.
“Cậu ấy nhất định đã kinh qua tu hành vô cùng khắc khổ.”
Ở thời điểm hai vị chủ trì đồng thanh đánh giá, trong đầu khán giả cùng gần như cùng một lúc toát lên ý nghĩ này.
Cậu vẫn còn là trẻ vị thành niên a.
Tuy pháp luật định ra tuổi mười tám là tuổi trưởng thành, có thể hoàn toàn
chịu trách nhiệm về các phương diện chính trị và xã hội. Nhưng nhân dân
Liên minh đều công nhận, hai mươi lăm tuổi, mới là tuổi thành niên chân
chính.
Rất nhiều địa phương cũng như công tác nguy hiểm, đều nghiêm khắc hạn chế độ tuổi ở trên hai mươi lăm.
Hạ Tranh mới mười sáu, không thể nghi ngờ là con nít trong đám con nít.
Có thể bày ra trù nghệ tinh xảo, cùng biểu hiện trong dã ngoại quen thuộc
khác hẳn người thường, làm cho khán giả tán thán lại có chút không nỡ.
Gia trưởng nhà ai mà ác tâm thế, để cho hài tử phải chịu khổ sớm như vậy.
Trù nghệ thì cũng thôi, lại còn đem con vứt ra ngoài dã ngoại rèn luyện, thực sự là chuyện mà gia trưởng hợp cách nên làm sao?
Liên minh vô cùng quan tâm tới thế hệ trẻ, phúc lợi dành cho tụi nhỏ cực kỳ
tốt. Người Liên minh có thời kì trưởng thành rất dài, cho nên độ tuổi vị thành niên ngắn ngủi lại càng được quan tâm hơn.
Rất nhiều khán
giả đều nghĩ, Hạ Tranh có trù nghệ như thế này, nói rõ thiên phú tốt vô
cùng. Cho nên, trở thành đại sư sớm mười năm hay muộn mười năm, có chỗ
nào khác nhau sao? Tuổi thọ của nhân loại, nhưng là hai ba trăm năm kia
mà? Là gia trưởng vô trách nhiệm nào, lại bức bách hài tử đến thế?
Bọn họ không tin một đứa bé hồn nhiên ngây thơ tựa tờ giấy trắng, lại biết tự mình chuốc khổ vào thân.
Nhất định là lỗi ở gia trưởng.
Mà thân phận Hạ Tranh tuy không phải là tin tức được công khai gì, nhưng
vẫn có người biết tới. Khán giả tại chỗ không cách nào thu được tư liệu, nhưng khán giả xem qua truyền hình trực tiếp có thể dùng đủ loại thủ
đoạn để biết được.
Hạ Tranh xuất thân từ gia tộc chiến sĩ cơ giáp nổi danh Hạ gia, Hạ gia đời đời tòng quân, trên cơ bản cũng có thể làm
được đến hàng Tướng, có thể nói là lực lượng phòng ngự trụ cột vô cùng
vững chãi của Liên minh.
Hạ Tranh cũng là hài tử duy nhất không sở hữu tinh thần lực.
Khán giả vẻ mặt thổn thức, hài tử này quả nhiên là bị kì thị, bị ăn thật
nhiều đau khổ a! Nói không chừng cho dù có được một tay trù nghệ cao
siêu, cũng vẫn không được người nhà coi trọng đâu.
Cho dù là trù
sư, ở trong cơ giáp thế gia, cũng vẫn là ngoại tộc a! Huống chi trù sư
có thể khiến cho người sở hữu tinh thần lực tôn trọng, còn là lông
phượng sừng lân nữa.
Hài tử này nhất định là vì khiến cho thân
nhân một lần nữa coi trọng, không phải, rất có thể cậu chỉ là mong muốn
được người nhà nhìn nhận, nên mới cố gắng như vậy đi.
Chuyện cậu ở dã ngoại tu hành cũng có thể lí giải, do mọi người trong nhà không coi
trọng cậu! Nói không chừng còn không biết đến chuyện này đâu.
Nghiệp chướng mà, bi kịch hào môn a.
Quả thực không biết chuyện Hạ Tranh rèn luyện tại dã ngoại, nhưng cũng chưa bao giờ bỏ bê Hạ Tranh, người Hạ gia vẻ mặt vừa buồn bực vừa mê man.
Hạ Tranh trước mặt bọn họ vẫn là một bé cưng ngoan ngoãn nhu thuận đến
không thể nhu thuận hơn, cũng chính vì vậy, người nhà ngay cả việc Hạ
Tranh thông thạo thể thuật cũng không biết.
Cho nên càng không biết đến việc Hạ Tranh ở trung tâm bảo tồn nguyên liệu nấu ăn Kinh Giao tự mình tu hành.
Bọn họ còn tưởng Hạ Tranh chỉ là muốn đi giải sầu, nhìn ngắm môi trường sinh thái nguyên thủy của nguyên liệu nấu ăn mà thôi.
Trung tâm bảo tồn nguyên liệu nấu ăn Kinh Giao lại không phải địa phương nguy hiểm gì (trừ phi tự đi tìm khổ hoặc là đụng phải người xấu).
Kỳ
thực Hạ Tranh… Quả thực cũng không phải ở nơi này luyện thành kĩ năng
sinh hoạt ngoài dã ngoại, mà là kế thừa kinh nghiệm từ đời trước.
So ra thì trung tâm bảo tồn Kinh Giao đời này có thể cho cậu được bao
nhiêu rèn đúc cơ chứ? Lần này nếu không phải vì thi đấu, đồng thời có
nhiều nhân viên công tác theo sau, cậu cũng không thể tiến vào trong
rừng rậm như thế này.
Cho dù là người trưởng thành, tới địa phương nguy hiểm cũng đều phải có nhân viên công tác hộ tống, huống chi là vị thành niên?
Địa phương lần trước cậu “tao ngộ phần tử khủng bố” kỳ thực cũng rất an
toàn, chỉ là hồ lớn bình thường mà thôi, xung quanh còn có đường đi trải đá cuội nho nhỏ, giống như một công viên, chỉ là vị trí có hơi lệch đi
một chút.
Người Hạ gia dưới tình huống không biết gì hết, đã bị xem là điển hình của gia đình hào môn chèn ép đứa con nhỏ đáng thương.
Cầu cho bọn họ khi biết chuyện sẽ không tạo thành bóng ma trong lòng.
Sốt ruột! Nhi tử/đệ đệ vốn cho là rất ngoan ngoãn kỳ thực cũng không giống
như vẻ ngoài biểu hiện ra nghe lời như vậy phải xử lí làm sao?!
Hạ Tranh lấy một khối gỗ lớn được nung đỏ như than củi ra, bỏ vào trong
rương nhỏ, sau đó đem bình ngói thận trọng đặt vào, cõng rương nhỏ không nhanh không chậm quay về hội trường.
Đợi đến lúc về tới hội trường, canh trong hũ đại khái cũng đã được nấu tốt lắm.
Lúc này cậu cũng không biết, vì biểu hiện của mình, khiến cho người nhà bảo trì vẻ mặt u oán mất mấy ngày.
Lại càng không biết bởi vì “quá khứ đáng thương” của mình, làm cho Ninh
Quân rất là tri kỷ, đem cậu từ “tiểu bằng hữu tương đối có hảo cảm vô
tình gặp được” tăng lên tới trình độ “người có thể trở thành hảo bằng
hữu cũng không biết chừng”.
Trời mới biết vì sao Ninh Quân lại có loại cảm giác này, có lẽ vì cả hai đầu rất tài hoa, cũng đều đã từng
trải qua những chuyện không mấy vui vẻ chăng?
Cho dù về sau Ninh
Quân cũng biết người Hạ gia đối với Hạ Tranh rất không tệ, vẫn cho rằng
Hạ Tranh dưới tình cảnh khuyết thiếu giao lưu này cũng không được vui
vẻ, cần được chiếu cố thật tốt – tuy suy nghĩ này kỳ thực cũng không
sai, nếu không phải trong cơ thể Hạ Tranh là một linh hồn thành thục,
loại thận trọng đối đãi này của người Hạ gia, nói không chừng đối với
một đứa nhỏ, là tổn thương cực lớn a!
Thời điểm Hạ Tranh ở trung tâm bảo tồn nguyên liệu nấu ăn, kỳ thực toàn bộ quá trình đều có Hiên Cảnh âm thầm bảo vệ.
Hiện tại đẳng cấp bảo hộ dành cho Hạ Tranh đã đạt đến một tầm cao mới, ngay cả cấp trên là thủ trưởng của hắn cũng bị kinh động.
Kể cả khi người Hạ gia yêu cầu triệt tiêu bảo hộ từ phía chính phủ, để
người nhà tự tiếp nhận nhiệm vụ, bọn họ vẫn không hề buông lỏng bảo vệ
đối với Hạ Tranh.
Nhìn biểu hiện của Hạ Tranh ở chỗ này không giống với hành vi lúc bình thường, Hiên Cảnh luôn cảm thấy có chút quái dị.
Loại quái dị này làm cho hắn có cảm giác như một hòa thượng lùn hai thước
với tay sờ không tới đầu (Vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên
không biết chính mình đang nghĩ gì?).
Hạ Tranh tuy làm ra hành vi bất đồng, nhưng lại cho người ta cảm giác giống y như những lúc bình
thường, tựa hồ không có chỗ nào không đúng.
Sao lại quái dị thế này nhỉ?
Thẳng đến khi Hiên Cảnh hộ tống Hạ Tranh trở về hội trường, nhìn trù sư khác
không giống như lúc ở bên ngoài, thần tình khẩn trương căng thẳng, hắn
mới bừng tỉnh đại ngộ.
Chính là bởi vì Hạ Tranh khi ấy cho người ta cảm giác quen thuộc, cùng bình thường giống nhau, nên mới thấy quái dị a!?
Hạ Tranh vô luận là lúc ở dã ngoại thể hiện một vài động tác nguy hiểm,
hay là thời điểm làm chuyện vô cùng mệt nhọc, thậm chí khi săn bắt
nguyên liệu nấu ăn là loại hành động vốn nên tràn ngập hơi thở lợi hại,
vẫn luôn bảo trì biểu tình bình tĩnh khéo léo, ngay cả thời điểm hạ dao
cũng là như thế.
Tựa như những chuyện hiện tại cậu làm, cùng
những việc khác hay làm trong sinh hoạt thường ngày là như nhau, không
có gì bất đồng.
Điều này khiến cho Hiên Cảnh vốn nhạy bén cảm thấy rất không hài hòa.
Có thể đây là bởi vì trù sư đối với loại chuyện này đã tập mãi thành quen, cho nên mới không mang tâm tình dao động nào đi? Hiên Cảnh cảm thấy có
khả năng mình đã nghĩ nhiều rồi.