Lại nói Tiết Thanh Trạch là dòng dõi nhà y, tuy đi theo Tiêu Dạ Huyền,
không nhận chức ở Thái Y Viện, nhưng được Hồng đế phong quan tam phẩm,
nói ra tất nhiên Trần thị tin.
Từ lúc nghe Như Ca đọc tên các vị
thuốc, Trương ma ma đã có dự cảm không lành, thời điểm nghe đến con rết
càng thêm bồn chồn. Giờ đã được người chứng thực, chỉ đành nháy mắt
không ngừng với Lục Yêu.
“Vương phi, phương thuốc gia truyền của
nhà nô tỳ thật rất tốt, đại phu trong phủ đã kiểm tra qua, không có vấn
đề. Nô tỳ cho rằng là do lúc sắc thuốc không cẩn thận, mới để độc trùng
bò loạn rơi vào.”
Thấy sự tình bại lộ, Lục Yêu không chút sợ hãi, lòng thầm thở dài đáng tiếc, thứ này đã dùng qua mấy lần ở Hồng Ngọc
Lâu giờ lại bị phát hiện ở đây. Bèn đem trách nhiệm đẩy cho người khác.
“Đúng! Đúng! Đúng! Chắc chắn là do lúc Xuân Hương nấu thuốc không cẩn thận mới bị thế này!” Nghe Lục Yêu nói, Trương ma ma vội vàng hùa theo.
Nhìn hai mẹ con một xướng một họa kia, Tiết Thanh Trạch kinh ngạc hỏi: “Máu
rết là độc ở nước khác, nếu không phải có người cố ý sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện trong vương phủ? Hơn nữa dựa vào biểu hiện của con nhện này, chứng tỏ độc trong nước thuốc không ít, khẳng định dùng cả nguyên
con hòa thành bột bỏ vào”.
Nghe vậy, Tiêu Dạ Huyền nhìn về phía
đám người Trần thị, âm lãnh trong mắt làm người ta không rét mà run,
khiến Trần thị không còn tự tin nữa như lúc nãy nữa. Vào giờ phút này
mới đột nhiên nhớ tới, đứa con này không lớn lên bên cạnh mình, lời nói
của mình chưa chắc có bao nhiêu trọng lượng với nó. Liếc nhìn Trương ma
ma, lúc này đã bị dọa đến chân run lẩy bẩy, cả giận nói: “Mụ ngu này,
ngươi nói rõ xem thuốc này sao lại có độc? Còn không mau gọi Xuân Hương
tới hỏi rõ!”
Trương ma ma vội vàng ứng tiếng “Vâng.......nô tỳ đi ngay ạ!”, vừa đi vừa nghĩ cách nào để chối tội, nhưng chưa đến cửa,
trước mắt lóe lên ánh bạc, ngang cổ đã có thêm một thanh nhuyễn kiếm.
“Thanh Loan cô nương, cô nương làm gì vậy?” Trương thị nhìn thanh kiếm ngang
cổ, mắt chuột trừng đến cơ hồ muốn lồi ra, kinh sợ hét rầm lên.
Thanh Nhi ở một bên lành lạnh nói: “Ma ma cứ ở đây đợi đi, thị vệ Hắc Nham đã đến vương phủ mời người rồi, hắn có võ hẳn là đi nhanh hơn ma ma đó.”
Đối với mẹ con nhà này, bọn Thanh Nhi chẳng có chút thiện cảm nào, kiếm trên tay Thanh Loan càng kề sát cổ Trương thị hơn.
Thấy vậy, Trương thị chỉ có thể nhờ Trần thị giúp: “Vương phi nương nương!”
Biết chuyện không ổn, Lục Yêu vội vàng quỳ xuống uất ức nói: “Vương phi luôn tin tưởng nô tỳ, hôm nay lại muốn cất nhắc nô tỳ, là ân điển cực lớn
với cả nhà nô tỳ, mẫu thân sao có thể làm ra chuyện hạ độc thế tử phi
như vậy, hẳn là do Xuân Hương thấy nô tỳ được sủng ái nên ghen ghét vu
oan giá họa, giờ có gọi nàng ta đến, tất nhiên cũng sẽ không thừa nhận.”
“Vương phi nương nương, thế tử, chuyện này thật không liên quan gì đến nô tỳ!” Trương ma ma tuy không thông mình, nhưng cũng không ngốc, nghe Lục Yêu
nói, biết tình huống trước mắt chỉ có thể phủ nhận, đẩy trách nhiệm sang kẻ khác.
Mặc cho hai kẻ kia nói thế nào, Tiêu Dạ Huyền chỉ lạnh lùng nhìn.
Yên lặng hồi lâu, Trần thị nhìn hai mẹ con Trương thị, nhớ lại chỗ tốt của
Lục Yêu, lòng luyến tiếc, bèn nói: “Như Ca, chuyện hôm nay chắc có hiểu
lầm gì đó, nếu con không thích, sau này lại đổi một đứa khác......”
Trần thị chưa nói xong, Hắc Nham đã dẫn nha hoàn Xuân Hương đến.
Vào chính đường, Xuân Hương quỳ xuống, “Xuân Hương bái kiến vương phi, thế tử, thế tử phi!”
“Xuân Hương, ngươi có biết hôm nay kêu ngươi tới là vì chuyện gì không?” nhìn Xuân Hương đang quỳ, lúc ở vương phủ, Như Ca đã nghe qua, Xuân Hương là một nha hoàn cực kỳ tuân thủ bổn phận, nếu nói nàng hạ độc, khả năng
không lớn, bất quá Lục Yêu đã đẩy trách nhiệm đến người Xuân Hương, Như
Ca phải theo lẽ thường hỏi một chút, nhưng giọng khá ôn hòa.
“Bẩm thế tử phi, vừa rồi trên đường đi, thị vệ đại nhân đã nói rõ với Xuân Hương.”
Trước khi về nhà, Hạ ma ma đã dặn Xuân Hương tốt hơn nên theo sát hai mẹ con
nhà này, mấy tháng qua, mẹ con hai người gây không ít thị phi trước mặt
vương phi, bất quá ngại hai người này khiến vương phi hài lòng nên Xuân
Hương không tiện nói gì. Không ngờ, hai kẻ này làm nha hoàn mà cũng dám
tính kế chủ tử. Bị lộ còn đẩy hết lên người mình, thật đáng ghét!
“Vậy ngươi có gì muốn nói? Có phải ngươi thấy Lục Yêu được sủng nên mới ganh tỵ động tay động chân vào thuốc này, cứ nói rõ, bản phi sẽ niệm tình
ngươi đã hầu hạ ta nhiều năm mà xem xét xử phạt”.
Nghe Trần thị
nói, mặt Xuân Hương cứng đờ. Không ngờ hầu hạ vương phi nhiều năm như
vậy, mà ngay cả tín nhiệm tối thiểu cũng không có được, nhất thời ánh
mắt nhìn Trần thị càng thêm xa cách. Trầm mặc hồi lâu, bình tĩnh nói:
“Bẩm vương phi, các vị chủ tử, Xuân Hương từ nhỏ lớn lên ở vương phủ,
luôn luôn tuân thủ bổn phận. Chuyện gây hại chủ tử bực này chắc chắc
không làm, nếu vương phi không tin, Xuân Hương nguyện chặt tay mình
chứng minh trong sạch”.
Quả là một nha hoàn mạnh mẽ! Nhìn vẻ kiên quyết của Xuân Hương, mọi người không khỏi cảm thán.
“Xuân Hương, hẳn là ngươi có tật giật mình, nên mới tình nguyện chịu trừng phạt như vậy.”
Thấy mọi người đều nhìn Xuân Hương với vẻ tán thưởng, Lục Yêu cắn răng, bắt
đầu công kích Xuân Hương. Giờ đâm lao đành phải theo lao, đổ hết tội lên người nàng ta may ra mình và mẫu thân mới thoát nạn được.
Nghe
Lục Yêu nói, Xuân Hương nở nụ cười lạnh lùng, khinh miệt nhìn nàng ta:
“Xuân Hương mặc dù thân phận thấp hèn, nhưng cũng không hạ tiện như hạng người vừa tiễn cửa trước liền đón cửa sau như kẻ từ Hồng Ngọc Lâu ra,
mỗi ngày đều nghĩ làm sao để trèo lên giường thế tử, chuyện bẩn thỉu gì
cũng làm được, xin các vị chủ tử minh giám”.“Ngươi......” bị Xuân Hương vạch trần, Lục Yêu vừa thẹn vừa giận.
“Hồng Ngọc Lâu”, lặp lại ba chữ này, Tiêu Dạ Huyền nhìn về phía Tiết Thanh Trạch bên kia.
Tiết Thanh Trạch vốn đứng một bên xem kịch vui, vừa nghe đến ba chữ Hồng
Ngọc Lâu, bèn nhìn kỹ nha hoàn Lục Yêu. Má ơi! Đây không phải kỹ nữ ca
múa mình thuận tay chuộc thân khi ở lại khắc phục hậu quả cho đại ca
trong tiệc rượu năm ngoái sao? Tình hình trước mắt, tám chín phần là nha hoàn này hạ độc chị dâu rồi, liếc nhìn Tiêu Dạ Huyền, Tiết Thanh Trạch
chỉ cảm thấy mây đen che kín đầu, vô cùng không ổn! Chuyện này tuy mình
đã bẩm báo với đại ca nhưng trăm phần trăm vị này không thèm nhớ đâu, nợ này tính lên đầu mình làm sao mình chịu nổi, không được, nhất định phải nghĩ biện pháp chuộc tội thôi!
Tiết Thanh Trạch nhìn sang con
nhện đất đang no nằm kia, giả ho hai tiếng, nói: “Thật ra để biết ai bỏ
rết vào thuốc rất đơn giản, quan trọng là hai nha hoàn này có dám thử
hay không?”
Nói xong, Tiết Thanh Trạch đặt con nhện đất vào lòng bàn tay mình.
“Bởi vì bên ngoài con rết có một lớp cực kỳ đặc biệt, tiết ra mùi đặc trưng, cho dù hong khô, lớp này vẫn sẽ tiết ra thứ mùi nhàn nhạt đó, dính vào
người rồi dù có rửa thế nào cũng không sạch được. Mà nhện đất rất nhạy
cảm với mùi này, ai trong vòng 10 ngày có chạm qua rết, chỉ cần để nó tự do hoạt động, nó sẽ phân biệt ra. Bất quá, nhện đất và rết là kẻ địch
nên một khi tìm ra mùi máu rết, nó sẽ cắn chết người đã chạm qua
rết.......”
Nghe vậy, mặt Trương ma ma và Lục Yêu trở nên trắng
bệch. Phải biết, máu rết là do Lục Yêu đưa, còn Trương ma ma hòa thành
bột bỏ vào chén thuốc. Nếu quả thật nhện đất có tác dụng như vậy, chẳng
phải hai người sẽ bỏ mạng sao.
Trương ma ma thấy con nhện toàn
thân đỏ như máu đang không ngừng động đậy trong tay Tiết Thanh Trạch
giống như sẽ lập tức chạy đến, thì quỳ sụp xuống đất.
“Vương phi
nương nương, thế tử, đều do nô tỳ nhất thời hồ đồ, không liên quan đến
Lục Yêu, cầu xin vương phi nương nương thứ tội, cầu xin vương phi nương
nương thứ tội!.........”
Dù sao cũng là mẹ con, Trương thị nghĩ
đến việc bán con gái lúc nhỏ vẫn có mấy phần áy náy, lại nói, trong nhà
còn ba đứa con trai vô dụng cần Lục Yêu chiếu cố, bèn nhận sai, muốn
nhận hết tội về mình.
“Mẫu thân, sao mẫu thân có thể làm ra
chuyện thế này!” thấy Trương ma ma nhận tội, Lục Yêu tất nhiên hiểu ý
Trương thị, dù sao một người chết cũng tốt hơn cả đám đều chết, bèn giả
bộ như đau lòng lắm.
Nhìn Trương ma ma đang không ngừng cầu xin
tha thứ và vẻ đau lòng của Lục Yêu, Trần thị cả giận nói: “Thì ra thật
là ngươi làm, Dạ Huyền, Như Ca, hai con yên tâm, trở về mẫu phi sẽ xử
nặng mụ này.”
Nhìn lướt qua Trần thị, Tiêu Dạ Huyền dời tầm mắt đến Trương thị đang nằm trên đất, giọng nói âm lãnh.
“Đánh chết!”
Chỉ chốc lát sau, trong phòng xuất hiện hai nam tử mặt áo đen cầm gậy sắt
đánh cho Trương ma ma gãy lìa xương cổ và thắt lưng, ngay cả đau cũng
chưa kịp kêu, mất mạng tức thì.
“Nương!” Thấy thảm trạng của Trương thị, Lục Yêu hoảng sợ kêu to.
Trần thị mặc dù biết con trai mình thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cho tới giờ vẫn
chưa tận mắt thấy, hôm nay là lần đầu, kinh hoàng cả nửa ngày vẫn không
tìm được âm thanh của mình.
Trần thị đang định dẫn hai nha hoàn
quỳ trên đất nhanh chóng rời đi, lại thấy Tiêu Dạ Huyền đến gần, trong
mắt vẫn cực lạnh như cũ, không tự chủ lui liền vài bước.
Lục Yêu
cũng liên tiếp lùi về sau, bỗng nhiên cảm thấy trên cổ đau đau, đưa tay
sờ thử, liền bắt được một con nhện đất toàn thân đỏ như máu. Mà ở trên
miệng của nó còn đang ngậm miếng thịt nhỏ. Cả kinh ném nhện đất ra xa,
nhìn trên tay có máu đen, Lục Yêu chỉ thấy hô hấp trở nên khó khăn,
trước mắt tối đen, bèn nhào qua chỗ Trần thị.
“Vương phi, nô tỳ không nhìn thấy gì hết, vương phi, cứu, cứu nô tỳ!”
Trần thị bị Lục Yêu ôm chân, nhớ đến lời Tiết Thanh Trạch vừa nói, nhện đất
giúp phát hiện người hạ độc, giờ Lục Yêu bị cắn, vậy kẻ bỏ
độc........nghĩ tới đây, nhìn sang Tiêu Dạ Huyền, giật thót, đạp Lục Yêu ra xa.
Lục Yêu bị đá văng, hướng về phía Trần thị phun một búng máu thật to, chưa được hai hơi đã trợn mắt, ngưng thở.
Trần hị bị phun máu đầy người, nhìn thi thể Trương ma ma và Lục Yêu trên
đất, lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, hôn mê tại chỗ.
Thấy
vậy, Như Ca vội vàng tiến lên bắt mạch cho Trần thị, xác nhận chẳng qua
là bị kinh sợ quá, và trên da tiếp xúc với máu độc Lục Yêu phun ra bị
chút tổn thương, nên mới hôn mê. Đút một viên thuốc giải độc xong, liền
không còn gì đáng ngại.
Sau khi Như Ca bắt mạch xong, Tiêu Dạ
Huyền bèn tự mình đưa Trần thị về vương phủ, cho người vào cung mời thái y đến, mới xem như xong chuyện.
Còn lại Như Ca nhìn Lục Yêu trợn to mắt mà chết, tiến lên vuốt mắt cho nhắm lại, lòng phiền muộn. Kiếp
trước, kiếp này, ngươi đều vì ta mà chết, rốt cuộc là nghiệt duyên gì!