Trong một gian phòng ở Tây viện phủ Thọ Vương, Dương Di thay trang phục
múa ra, ngồi trước bàn trang điểm, lấy từng món trang sức hoa lệ trong
hộp trang sức ướm thử lên đầu, nhưng mãi vẫn chưa ưng ý món nào.
Chân thị thấy Dương Di khẩn trương, tiến lại, lấy cây trâm có một chuỗi đá quý màu hồng nhạt cài lên đầu Dương Di.
“Như vậy là nữ nhi của ta đủ thanh lệ thoát tục rồi, Cẩm Thân vương thế tử chắc chắn thích.”
Nghe vậy, mặt Dương Di đỏ bừng, nhưng vừa nghĩ đến Như Ca, lại chán nản nói: “Vừa rồi, nữ nhi múa, thế tử không nhìn lấy một cái. Thế mà tiểu thư
Ngọc gia vừa biểu diễn, thế tử xem chăm chú, mắt không nháy lần nào. Nữ
nhi rốt cuộc vẫn không bằngvị tiểu thư kia, huống chi thế tử còn muốn
tặng sủng vật yêu quý cho nàng ta, nhất định là có cảm tình với nàng
ta.”
Nghe vậy, Chân thị dừng tay lại, mới rồi Như Ca thực sự là quá xuất chúng, có rất nhiều người xem không chớp mắt.
Lão ma ma đứng bên cạnh lại cười lạnh khinh thường: “Tiện nhân này chỉ là
một hồ ly tinh xuất thân thứ nữ mà thôi! Thế tử đưa con sói cho nó cũng
chưa chắc là vì thích, sói là loài hung dữ, không chừng là vì thế tử
không thích nên mới tìm cách tống đi. Tiện nhân này là kẻ có tâm kế, vừa rồi ở hoa viên, thì nói với tỳ nữ là không muốn biểu diễn, nhưng lại có tên trong danh sách, còn tưởng bị chính nữ hãm hại, không ngờ là cố
tình sắp đặt để lòe người một phen, thật đáng hận mà!”
“Vị Ngọc
tiểu thư kia quả thật có chút tài hoa, Di nhi tập múa nhiều năm mà vẫn
không bằng”, Dương Di lẩm bẩm nói, kỹ thuật điêu luyện như vậy, mình có
luyện thêm 10 năm nữa cũng chưa chắc bì kịp.
“Có tài thì ích gì,
nó xuất thân thấp kém, quận chúa chớ lo lắng. Năm đó, quận chúa nằm
trong danh sách tuyển thế tử phi, nếu không phải thế tử bất ngờ có việc
ngoài ý muốn, e rằng quận chúa đã sớm thành Cẩm Thân Vương thế tử phi
rồi. Mới rồi chắc là thế tử còn để bụng chuyện năm đó, giờ quận chúa chỉ cần giải thích với thế tử, nhất định thế tử sẽ quên đi chuyện lúc trước thôi. Quận chúa dù gì cũng là nữ nhi duy nhất của vương gia, chỉ cần
làm tốt chuyện này, vị trí thế tử phi kia chắc chắn là của quận chúa!”
Dương Di nghe vậy, mắt sáng lên, vui vẻ hẳn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong
gương đồng, lòng đầy tự tin, chào Chân thị xong liền vội vàng chạy đến
Đông viện.
Nhìn Dương Di đi, suy tư hồi lâu Chân thị nói, “Lưu ma ma nghĩ quá rồi, Ngọc tiểu thư kia hình như không giống người như vậy,
trên đường đến Pháp Nguyên Tự......”
Nghe Chân thị nhắc đến
chuyện trước đây, lão ma ma càng thêm cực kỳ khinh thường nói: “Theo lão nô, hôm đó nhất định nó đã nhìn ra thân phận cao quý của vương phi, mới cố ý lấy lòng như thế, lúc ấy mặc dù vương phi mặc y phục vải thô mộc
mạc, nhưng không biết có mang vật gì quý trọng, để nó nhìn ra đầu mối
không?”
Nghe vậy, Chân thị cố gắng nhớ lại, “Hôm đó Ngọc tiểu thư châm cứu cho ta..... đúng rồi trên tay ta có mang vòng tay noãn ngọc do vương phi đời trước tặng.”
“Vậy là đúng rồi, vòng tay bằng noãn ngọc vừa nhìn là biết vật của vương gia hoàng thất, lần này vương phi quả là bắt chuột cho vào vại gạo rồi.”
Nghe vậy, Chân thị càng thêm lo
lắng, “Giờ phải làm sao mới tốt đây, nàng ta mặc dù xuất thân không cao, nhưng nếu thế tử thật thích, tương lai chắc chắn cũng sẽ được vào vương phủ. Nếu nàng ta không có tâm cơ, bản phi còn có thể bao dung. Nhưng
nếu thật là kẻ có tâm kế ,sao này chẳng phải sẽ gây khó dễ cho Di nhi
sao.”
“Cho nên, vương phi phải phòng ngừa chu đáo, thừa dịp thế
tử còn chưa quá mức thích nó, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp xửa lý xong
mới được!” lúc nói chuyện, mắt lão ma ma đầy hung ác.
“Chỉ trách
lúc trước ta nhất thời nóng vội, rút tên Di nhi ra khỏi danh sách, cứ sợ thế tử chết vì cổ độc của Vân Cương, thì Di nhi sẽ thành quả phụ....... Ai!” Chân thị tất nhiên hiểu ý lão ma ma, hơi do dự nói: “Bất luận thế
nào, nàng ta có ân với bản phi, huống chi nàng ta là do bản phi mời tới, là nữ nhi của Ngọc đại nhân ở Bộ Hộ, không thể tùy ý tìm lý do xử lý
được.”
Thấy Chân thị do dự, lão ma ma khuyên nhủ: “Chẳng lẽ vương phi muốn nhìn nó từng bước trở thành chướng ngại của quận chúa. Thứ cho lão nô lắm lời, hiện giờ sức khỏe vương phi không tốt, nếu thế tử thật
coi trọng tiện nhân này, tương lai vương phi đi rồi, lão nô cũng không
giúp được gì. Quận chúa không còn ai làm chỗ dựa nữa, chẳng phải sẽ chịu khi dễ sao, tuy nói trong cung còn có Tĩnh phi nương nương, nhưng mấy
năm nay nương nương đã không được sủng ái như trước, nói thì vương gia
nghe lọt mấy phần? Nếu sau này vương gia có thêm nữ nhi nhi tử khác,
quận chúa làm sao sống được đây.......”
“Đừng nói nữa, đừng nói
nữa!” Chân thị tưởng tượng đến tình cảnh thê lương của con gái, tương
lai không nơi nương tựa thì cực kỳ khổ sở. Ôm tượng Phật trong phòng
khóc nói, “Ta ăn chay niệm Phật nhiều năm, vì sao Phật không cho ta sức
khỏe tốt, để ta gặp nhiều vấn đề khó khăn như vậy, nàng ta sao lại là sứ giả truyền kinh thư của Phật Tổ chứ? Chẳng lẽ tội lỗi của ta quá nặng
nề, nhất định phải chết không nhắm mắt, phải xuống địa ngục sao?”
“Vương phi chớ suy nghĩ nhiều, hết thảy tội nghiệt Phật Tổ sẽ tính trên người
lão nô, xuống địa ngục cũng là lão nô mà! Chắc chắn Phật Tổ cũng có lúc
ngủ gật, nếu không sao lại chọn nha đầu bụng đầy quỷ kế như thế làm sứ
giả truyền kinh chứ!” thấy Chân thị khóc lóc, lão ma ma đau lòng cực kỳ, không ngừng an ủi.
Nghe lão ma ma khuyên, Chân thị dần ngừng
khóc, để tượng Phật về chỗ cũ, lau hết nước mắt, sửa sang lại trang
phục, gọi một tỳ nữ đến, ung dung nói: “Đi Đông viện mời tứ tiểu thư
Ngọc gia tới, nói bản phi triệu nàng đến đây.”
“Dạ” tỳ nữ kia tiến về Đông viện mời người.
Thấy tỳ nữ đi rồi, Chân thị nói với lão ma ma, giọng đầy mệt mỏi: “Tất cả
làm phiền ma ma, nhất định phải bí mật, sạch sẽ, đừng để có lời đồn gì,
mang đến phiền toái cho Di nhi.”
Lão ma ma nghe vậy, biết Chân
thị đã đồng ý, tươi cười nói: “Vương phi yên tâm, lần này nô tỳ dùng vật quý có được lúc lưu lạc ở Tây Liêu, người thường chắc chắn nhìn không
ra, xong việc, nô tỳ xóa xạch dấu vết là ổn.”