Ở Hoàng Lâm Các, vẫn còn đang trong giờ học, Ngọc Tĩnh Nhã tới báo tin
cho Âu Dương Lâm. Vừa nghe xong, hai mắt Âu Dương Lâm sáng rực, vội làm
vẻ mặt kinh hoảng la lên: “Nữ nhi Ngọc gia và ba gã nam tử đang làm
chuyện đồi bại ở con suối nhỏ sau núi.”
Viện trưởng đang giảng
bài, nghe vậy, nhất thời kinh hãi, chưa học thành tài đã gây ra chuyện
hoang đường gì rồi. Nghĩ thật mất mặt, nhưng những người ở đây đã nghe
thấy, muốn giấu cũng không được. Đành bỏ quyển sách xuống, nhắm mắt chạy theo mọi người ra sau núi, để xem rốt cuộc là chuyện gì.
Bởi vì nhỏ tuổi nhất nên Ngọc Vân Kiệt được ngồi ở bàn đầu, thấy Âu Dương Lâm
nở nụ cười xấu xa, lập tức mặt trắng bệch, nghĩ đến đầu tiên là tỷ tỷ
mình xảy ra chuyện, lập tức tông cửa xông ra.
“Nhanh lên, nhanh lên, nghe nói phía sau núi xảy ra chuyện, ngươi xem người của Hoàng Lâm Các đều chạy ra đó hết rồi.”
“Vậy sao, chúng ta cũng đi xem thử đi”.
Lúc nhóm người ở Hoàng Lâm Các chạy ra cũng là lúc các lớp khác hết giờ học, thấy vậy, cũng ùn ùn chạy theo xem náo nhiệt.
Lại nói, Ngọc Chính Hồng sau khi tan triều, nhận được thông báo từ Lễ Học
Viện: Ngọc Vân Kiệt vào Hoàng Lâm Các! Bỗng nhiên nhiên tình thương dâng trào, kêu người đánh xe chạy ngay tới Lễ Học Viện, đón con trai về ăn
mừng. Hoàng Lâm Các là nơi nào chứ, học trò trong này ra đều là trụ cột
của Đại Chu cả đấy, Liệt thị quả nhiên biết dạy con!
Ngọc Chính
Hồng tới nơi, vừa lúc gặp Vân Kiệt vội vã chạy ngang qua, phía sau là
một đám học trò nối đuôi nhau hấp tấp kéo ra ngọn đồi phía sau, lại thấy mọi người nhìn mình với ánh mặt kỳ lạ, Ngọc Chính Hồng đột nhiên có dự
cảm không lành.
Ngọc Chính Hồng vội vàng nhắm mắt chạy theo, chưa tới nơi đã nghe được tiếng Ngọc Bảo Oánh “Tiện nhân này không phải muội muội của ta, chỉ là một thứ nữ thôi, được biểu ca ta để mắt tới chính
là phúc phận của nó, ta là chính nữ, ông ngoại là tể tướng tiền triều,
ta muốn bán nó đến thanh lâu, nó cũng phải chịu......”. Nhất thời mong
mình ngất đi cho rồi. Tới nơi, liền tát cho Ngọc Bảo Oánh một cái.
Ngọc Bảo Oánh đang nói hăng say, bị tát cho mắt nổ đom đóm, nhìn Ngọc Chính
Hồng đang tức giận phát run, trợn mắt thét to, “Phụ thân, ngài đánh
con!”
Ngọc Giai Nhàn thường ở lại trong cung làm bạn với công
chúa, rất ít khi về phủ, nên bao nhiêu tình thương gần như Lý thị giành
hết cho Ngọc Bảo Oánh, chuyện gì cũng chiều theo, đừng nói là đánh, cho
dù là mắng cũng chưa có lần nào. Hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy bị đánh, quả là lần đầu tiên.
Thấy Ngọc Bảo Oánh vẫn không biết
lỗi, Ngọc Chính Hồng chỉ có thể giương mắt nhìn. Lòng hối hận cực kỳ,
không dạy dỗ tốt đứa con gái này, để nó càng ngày càng ngang ngược, thậm chí những lời như vậy cũng nói ra được.
Ngọc Vân Kiệt chạy tới
bên Như Ca, nhìn chị mình từ trên xuống dưới thấy không có gì không ổn,
thở phào một hơi. Nhớ lại những lời Âu Dương Lâm nói trong Hoàng Lâm
Các, rõ ràng cố tình vu oan chị mình, không, nàng ta và Ngọc Bảo Oánh
đều là cá mè một lứa, muốn khi dễ chị mình, nhìn Âu Dương Lâm, Ngọc Vân
Kiệt xụ mặt xuống.
“Ngươi nhìn ta làm gì, ai biết tỷ tỷ ngươi
chạy tới nơi này làm chi?” Âu Dương Lâm trợn mắt nhìn Vân Kiệt, lòng
thầm oán, còn tưởng có thể bắt được nhược điểm của Ngọc Như Ca chứ! Làm
mình mừng hụt một phen. Hơn nữa người đứng bên cạnh Ngọc Như Ca là ai,
sao nhìn quen quá.
Viện trưởng Lễ Học Viện vì thị lực không tốt,
hơn nữa đang chạy giữa đường thì bị sái chân, đến sau cùng, xa xa nghe
được lời của Ngọc Bảo Oánh cũng giận đến váng đầu. Con gái lớn Ngọc gia
là thục nữ nổi danh ở kinh thành, thân làm em gái thế nào lại độc ác như vậy. Con vợ bé nhà này sợ là sống không yên rồi, nghĩ tới đây lại nhìn
về phía thiếu nữ đang đứng bên Ngọc Chính Hồng, bộ dáng quả nhiên là có
giáo dưỡng.Đến gần, viện trưởng càng thêm sợ hãi, bên bờ sông bọn Lý
Ngọc Đình đang nằm quằn quại dưới đất, bộ phận kia máu thịt be bét,
người nào mà xuống tay tàn nhẫn như vậy, thế này thì xong rồi, Phủ Viễn
tướng quân nhất định nháo cho trời long đất lở.
Viện trưởng đẩy
đẩy gọng kính viễn thị nhìn cho rõ nam tử áo đen bên kia, nhất thời
nghẹn lời, ôi trời ơi, vị Diêm Vương sống này không phải nên ở trong
cung dự tiệc sao? Sao giờ lại ở đây.
Nháy mắt, viện trưởng có cảm giác tim mình sắp ngừng đập rồi. Nhưng viện trưởng dù sao cũng là viện
trưởng, trầm ngâm chốc lát, nuốt nước miếng nhuận giọng, lấy lại bình
tĩnh, tiến lên phía trước, chắp tay nói: “Cẩm Thân Vương thế tử giá lâm
sao không báo lão phu một tiếng, để lão phu chuẩn bị, thất lễ rồi!”
Nghe vậy, nhìn viện trưởng Liễu Hiền vốn lúc nào cũng biểu hiện không kiêu
ngạo không nịnh nọt, vậy mà giờ lại có vẻ mặt hơi lấy lòng, mọi người
như thấy ma.
Mọi người không biết, nhưng Ngọc Chính Hồng thì biết rất rõ, Cẩm Thân Vương thế tử này nguyên là học trò ở Lễ Học Viện, tính tình cương quyết, hành vi cực kỳ kiêu ngạo, nhưng thông minh vô cùng,
vào Lễ Học Viện cũng không chịu ngồi trong lớp nghe giảng ngày nào, lại
thông qua hết những cuộc kiểm tra của các thầy. Hơn hết, đương kim hoàng thượng cực kỳ cưng chiều đứa cháu này, là một người không thể chọc vào.
“Bản thế từ vừa hồi kinh, rất nhớ viện trưởng, muốn đến thăm, nhưng ngài
đang bận, đành dẫn theo tùy tùng và sủng vật dạo chơi nơi này, lại gặp
phải chuyện này. Không ngờ bây giờ Lễ Học Viện phóng khoáng đến vậy, quả thật được mở mang tầm mắt.” Nói đến đây, nam tử nhìn lướt qua Như Ca
đang an ủi em trai, hình như trong mắt có nhàn nhạt nhu tình.
Ngay lập tức, nam tử nhìn sang Ngọc Chính Hồng, nói “Ngọc đại nhân, bản thế
tử vẫn cho Ngọc gia là gia tộc đời đời đọc sách, không ngờ tiểu thư con
chính thê lại như vậy, nếu không nhờ ta tình cờ đi ngang qua, chỉ sợ vị
tiểu thư này sẽ phải nhảy sông tự vẫn để bảo toàn danh tiết rồi.”
Ngọc Chính Hồng nghe vậy, sợ hãi nói, “Hạ quan dạy con không nghiêm, trở về nhất định quản giáo lại”.
Nam tử nghe vậy cũng không nói gì, chỉ cười như không cười nhìn viện trưởng đang bối rối “Không biết viện trưởng định xử lý mấy kẻ làm xằng làm bậy này như thế nào?”
Thấy nam tử bắt mình phải tỏ rõ thái độ, viện
trưởng chỉ có thể đáp: “Làm chuyện bại hoại như vậy trong học viện thật
không thể nào tha thứ, hình phạt là đuổi học, không bao giờ được vào
trường nữa. Không biết xử lý như vậy, có thỏa đáng không?”
“Vốn
bản thế tử muốn cho những kẻ này nếm thử cảm giác bị ném vạc dầu, nhưng
nếu viện trưởng đã quyết định như thế, bản thế tử không thể không nể mặt ngài. Ta vừa nhớ ra còn chuyện quan trọng phải làm, bản thế tử không
quấy rầy nữa.”
Một tiếng huýt sáo vang lên, Tuyết Lang đang vui
vẻ cọ cọ bên Như Ca nghe thấy chủ nhân gọi, “Ngao....ooo” một tiếng coi
như là tạm biệt nàng, rồi nhanh chóng chạy theo.
Nam tử áo xanh cũng chạy theo, tức giận lầm bầm: “tiểu gia ta biến thành tùy tùng của ngươi khi nào chứ!”
Vân Kiệt bỗng làm ra hành động khiến người kinh ngạc, quỳ gối nhìn theo,
cho đến khi bóng dáng nam tử biến mất mới đứng dậy. Như Ca nhìn thần
tình nghiêm túc của Vân Kiệt, cảm thấy ấm áp, Vân Kiệt thật là!