Khó được cơ hội thanh nhàn, Như Ca không tính nằm dài trong phủ thế tử
trải qua mấy ngày tết. Hơn nữa, nha hoàn và gã sai vặt đều được Như Ca
cho về nhà ăn tết hết. Nên sau khi rời khỏi phủ Cẩm Thân Vương bèn bảo
Hắc Nham đánh xe đến phố chính trong kinh thành.
Xe ngựa chậm rãi chạy, Tiêu Dạ Huân vốn cực ít ra cửa, nên đã ra ngoài xe ngắm náo nhiệt với Thanh Nhi. Thỉnh thoảng Thanh Nhi sẽ xin Như Ca cho dẫn Tiêu Dạ
Huân xuống xe mua đồ hoặc xem xiếc trên đường. Gần trưa, Như Ca mới bảo
Hắc Nham đánh xe đến một quán ăn ở trung tâm kinh thành.
Ngồi
trên xe, Như Ca phát hiện Tiêu Dạ Huyền cứ nằm nghiêng nhìn chằm chằm
vào bụng mình hồi lâu, hắn cứ vuốt ve bụng mình, khiến cả bụng ấm áp
hẳn. Thấy vẻ mặt Tiêu Dạ Huyền vẫn thản nhiên nhưng lòng nàng hiểu rõ,
người này đã 28 tuổi, ở tuổi này, những nam tử khác đã làm cha của mấy
đứa bé, lúc nãy nghe được tin Tô Như mang thai, lòng hắn làm sao không
suy nghĩ được.
Như Ca cúi người nhìn nam tử, ngón tay mảnh khảnh
lướt trên mặt hắn: đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao, đôi môi khêu gợi dày
vừa phải..... Có người cha thế này, chắc chắn con mình sẽ là đứa nhỏ may mắn nhất thế gian!
Lúc Như Ca còn đang suy nghĩ, ngoài xe bỗng truyền đến tiếng Thanh Nhi.
“Tiểu thư, đến nơi rồi ạ!”
“Ừ, ngươi dẫn tiểu Huân xuống trước đi!”, đáp lời Thanh Nhi xong, Như Ca
ngồi dậy, kéo người đang cực kỳ lười biếng bên cạnh dậy, sửa sang lại y
phục hơi nhăn của hắn rồi xuống xe.
Đập vào mắt Tiêu Dạ Huyền là
một quán ăn lớn mới khai trương không lâu. Hai bên quán treo một đôi câu đối đỏ mạ vàng: món ngon bốn mùa, đón khách bốn phương.
Thấy bốn chữ ‘Quán ăn Lăng Vân’ trên bảng trước cửa tiệm, Tiêu Dạ Huyền liền
sáng tỏ, nơi này lại là một trong những tài sản của vợ yêu hắn.
Thanh Loan thấy tiểu thư nhà mình và cô gia đến, vội vàng từ trong quán đi
ra, dẫn bọn Như Ca lên một gian phòng trang nhã trên lầu bốn.
Trên đường lên phòng, Thanh Loan bẩm báo với Như Ca tình hình gần đây của
quán. Còn Tiêu Dạ Huyền đứng bên cạnh tò mò quan sát sự khác biệt của
quán Lăng Vân với những nơi khác.
Quán Lăng Vân này, mặc dù bề ngoài không tráng lệ, nhưng bên trong được bài trí rất đặc biệt.
Lầu một, bốn phía bày rất nhiều loại rượu, Trạng Nguyên Hồng, Nữ Nhi Hồng,
Hoàng Tửu, Hoa Điêu, Nhị Oa Đầu...... Phân theo chủng loại và năm mà sắp xếp lên tấm ngăn trên vách tường.
Ở giữa có một cái bàn dài
chừng ba trượng, rộng một trượng. Trên đó đặt đủ loại hoa quả bốn mùa,
rất nhiều loại không có bán ở kinh thành và cả các loại thịt tươi ngon.
Những thứ này đặt trong từng mâm riêng thành từng phần, hình như để cho
người ta tự chọn. Tuy rằng giá không thấp, nhưng hiện tại có đến mười
mấy tiểu nhị đang cầm sổ ghi tên món ăn khách yêu cầu, không có lấy một
người nhàn rỗi.
Lên lầu hai, ước chừng bày 10 cái bàn, đều ngồi
đầy người, âm thanh huyên náo, đại đa số là dân chúng mặc quần áo cực kỳ bình thường.
Báo cáo sơ lược tình hình mấy ngày qua của quán cho tiểu thư nhà mình xong, thấy cô gia đang quan sát xung quanh, Thanh
Loan bắt đầu giải thích cho Tiêu Dạ Huyền.
“Lầu hai của quán
chuyên dành cho người buôn bán nhỏ và bách tính bình dân. Bởi vì mùi vị
món ăn thơm ngon hơn những quán khác nhiều, nên dù khai trương đã ba
ngày, lượng khách vẫn không giảm. Hôm nay là giao thừa, rất nhiều dân
chúng vì muốn nếm những rau quả tươi ngon bốn mùa mà tình nguyện bỏ
nhiều tiền chút đến đây...... Lầu hai hơi huyên náo, nhưng lầu ba rất an tĩnh.”
Trong lúc Thanh Loan nói chuyện, đoàn người tiến lên lầu
ba. Nơi này bài trí rất thanh nhã, bày nhiều loại hoa nổi tiếng. Ngoài
ra, chung quanh còn có các gian phòng, bên ngoài mỗi gian phòng đều có
một gã sai vặt mặc áo bông màu xanh.
“Lầu ba có phòng dành cho
khách muốn bàn chuyện riêng, dĩ nhiên giá đắt hơn, trừ tiền món ăn, mỗi
người phải trả thêm hai lượng bạc phí phục vụ. Mỗi phòng đều có một gã
sai vặt riêng, những người này là cô nhi hoặc có hoàn cảnh khó khăn ở
Phàn Thành, do tiểu thư giúp đỡ đưa về đây. Nếu khách có yêu cầu đặc
biệt gì với món ăn, sẽ được viết rõ trên thực đơn, hơn nữa vào lúc khách yêu cầu họ sẽ đề cử món ăn mới và rượu. Ở trung tâm lầu ba có một sân
khấu, nếu khách cần, quán sẽ đưa ra danh mục những chuyện xưa hoặc khúc
kịch cho khách chọn, giá thì tùy theo yêu cầu mà tính. Dĩ nhiên nếu
thưởng tiền đủ nhiều, người biểu diễn sẽ đồng ý diễn riêng trong từng
phòng.”
Nghe Thanh Loan giải thích, thấy sân khấu ở trung tâm lầu ba, Tiêu Dạ Huyền gật đầu một cái.
Lên lầu bốn, vật dụng bài trí càng thêm tinh xảo thanh lịch. Trên tường là
gỗ lê điêu khắc tiên nữ vừa múa vừa hát. Trong hành lang treo đèn bát
giác bằng ngọc lưu ly trong suốt, phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Giá của
mỗi phòng riêng ở lầu này tất nhiên khá xa xỉ.Hai gã sai vặt tướng mạo
thanh tú mặc áo gấm màu xanh dương dẫn bọn người vào phòng. Tường phòng
treo đầy những bức họa núi non nổi tiếng. Trên bàn bày các loại trái
cây. Mở cửa sổ khắc hoa ra, bên trái là sân khấu của quán, bên phải là
phố chính của kinh thành, từ đây thu hết cảnh tượng cả hai bên vào mắt.
“Ở lầu bốn, giá thấp nhất là một ngàn lượng, giá món ăn cũng mắc, nhưng
trừ gian phòng tốt tiểu thư cố ý chừa lại này, còn những phòng khác đều
đã được đặt trước đến một tháng sau tết rồi.”
Nghe vậy, Như Ca
gật đầu một cái, cầm thực đơn trên bàn bắt đầu gọi món. Hai gã sai bặt
bên cạnh tuy biết người trước mắt là chủ của mình, những vẫn hết sức
chuyên nghiệp đề cử cho Như Ca món ăn đặc sắc của quán.
Phải
biết, vào tết, mỗi ngày được trả 5 lượng lận, không chăm chỉ sao được,
dù gì cũng phải cho chủ nhân cảm thấy bỏ số bạc đó trả cho mình là đáng. Hơn nữa, đa phần người làm trong quán Lăng Vân đều được nhận ân huệ từ
Như Ca, không vì bạc cũng phải chăm chỉ làm việc.
Tất nhiên Như
Ca không biết người dưới nghĩ thế nào. Nhìn thực đơn, nghe giới thiệu,
gọi rồi gọi, rốt cuộc đến 6 món nguội, 12 món nóng, 5 loại bánh ngọt,
đầy cả một bàn, bất quá không phải lo lắng ăn không hết, vì đã nghe thấy tiếng cười của Tiết Thanh Trạch đang được Tuyết Lang cắn góc áo kéo lên lầu. Tiếp theo Như Ca cũng bảo bọn Thanh Nhi, Thanh Loan, Hắc Nham ngồi xuống.
Bọn Thanh Nhi nhìn về phía Tiêu Dạ Huyền, dù sao lễ nghi
hoàng gia, chủ tớ nhất định không thể ngồi cùng bàn. Bất quá, thấy thế
tử không có phản ứng gì, bèn vừa gắp thức ăn cho Như Ca vừa vui vẻ ăn
phần mình. Không khí khá ấm áp.
Bọn Thanh Nhi thoải mái, còn Như
Ca lại nhìn chén đồ ăn cao như núi trước mắt mà khổ sở, thừa dịp Tiêu Dạ Huyền không chú ý bèn xớt phần lớn thức ăn cho Tuyết Lang đang ngồi
dưới chân.
Đến cuối, khi một cái bánh bao nhân thịt cua đặt trong chén, đã no đến tám phần, Như Ca trực tiếp gắp bánh bao đưa đến trước
mặt Tiêu Dạ Huyền tội nghiệp nói: “No rồi!”
Nghe vậy, Tiêu Dạ
Huyên cười cười chỉ đống đồ ăn dưới đất bên cạnh Tuyết Lang. Như Ca đành ỉu xìu thả bánh bao nhỏ vào lại chén mình, ngửi mùi thôi đã thấy nuốt
không trôi.
Tiêu Dạ Huân thấy vậy, mỉm cười, gắp bánh bao trong chén Như Ca đưa lên miệng mình cắn một miếng.
Như Ca cảm kích nhìn Tiêu Dạ Huân cười cười, rồi lập tức quay đầu nói với
Tiêu Dạ Huyền: “Tiểu Huân còn nhỏ, ăn nhiều có thể nhanh cao, ta lớn
rồi, ăn nhiều chỉ tổ lãng phí!”.
Nói xong, tựa như được đại xá, kêu gã sai vặt vào dọn chén đũa.
Thấy hành động của Như Ca, mọi người đều cười vui. Đặc biệt là Thanh Nhi và
Thanh Loan. Thường ngày tiểu thư luôn vô cùng cơ trí, nói một là một,
giờ bị cô gia quản thúc như vậy, rất thú vị.
Tiêu Dạ Huyền cười đầy yêu chiều, biết nàng thật không ăn nổi, cầm khăn lông trên bàn lau tay, không ép nàng nữa.
Ăn xong cơm trưa, lầu dưới bắt đầu diễn mấy điệu dân ca, vì phải chuẩn bị
để tối vào cung dự tiệc, Tiêu Dạ Huyền quyết định về phủ. Song khi tới
một khúc quanh, thấy hai gã sai vặt mặt đỏ tới mang tai rời đi và trong
phòng có âm thanh lạ khiến Như Ca chú ý.
Vốn nghĩ chắc một người
làm nào đó phạm lỗi, đang bị quản sự nhắc nhở, nên Như Ca định đi vòng
qua. Bất quá lúc đến cửa phòng, Tiêu Dạ Huyền chợt dừng bước, sau đó thò tay đâm một lỗ nhỏ lên cửa sổ giấy, thấy tình cảnh bên trong thì sững
sờ.
Phản ứng khác thường Tiêu Dạ Huyền tất nhiên khiến Như Ca
ngạc nhiên, nghe giọng bên trong có vài phần quen thuộc bèn ghé mắt tới
lỗ nhỏ nhìn vào.
Tình huống bên trong thật khiến Như Ca nghẹn
họng nhìn trân trối. Trong phòng, ban ngày ban mặt, hai nam tử đang quấn chặt lấy nhau. Hai người cứ như cá khát nước mà hấp thu nước bọt của
nhau, quần áo cực kỳ xốc xếch, giữa trời đông nhưng mồ hôi đầm đìa.
Một trong hai nam tử trên mặt còn phấn son trang điểm, chắc là một diễn
viên, người này Như Ca không biết, nhưng người còn lại thì nàng lại biết rất rõ, chẳng phải ai khác chính là nhị thiếu gia của Cẩm Thân Vương
phủ, Tiêu Dạ Cát!
Lúc Như Ca còn đang giật mình, thì Tiêu Dạ Huyền đã lấy lại tinh thần, kéo Như Ca đi.