Địch Tạp La hét lớn một tiếng, lập tức thuấn di đến bên cạnh Lôi Địch.
Thậm chí những không gian ngưng kết trên thân thể cự trùng hắn cũng bỏ mặc.
"Tiểu La, rốt cuộc đó là cái gì?" Lôi Địch quơ long trảo, lập tức có hàng loạt tia chớp bay ra, trói lấy cự trùng.
"Đừng tốn sức nữa, vậy này có lẽ chúng ta không thể đối phó nổi." Mặt Địch Tạp La đầy máu, cực kỳ chật vật, cười khổ nói.
Lúc này vẻ mặt của Thạch Nham cũng kịch biến, hai mắt lộ ra vẻ cực kỳ kinh hãi.
Bởi vì bị Minh Hạo phong bể giới linh, lúc này trong Huyết Văn Giới
cũng truyền đến tiếng kêu lớn. Giới linh này không biết vì sao mà giống
như có thêm lực lượng.
Linh hồn vừa chuyển, hắn tiến vàpr.Huyết Văn Giới, lại phát hiện ra
bên trong Huyết Văn Giới có rất nhiều kết giới thần bí. Những kết giới
này tầng tầng lớp lớp khóa chặt lấy một linh hồn màu xám. Linh hồn đó
chính là giới linh.
Những kết giới rậm rạp này bây giờ giống như gương vỡ, lộ ra rất
nhiều khe hở, mà khí tức của giới linh lại dần trở nên mãnh liệt hơn.
Giới linh này cũng không phải là giới linh ban đầu, là do căn nguyên
của cổ thần dẫn đến. Nó có khả năng là linh hồn ngoại vực, nuốt sống
giới linh ban đầu, âm mưu chiếm lấy linh hồn của hắn, sau đó lại sinh ra tà niệm, muốn thu thập hài cốt của Thị Huyết để sống lại.
Minh Hạo thi triển thần thông, phong ấn nó ở giữa giới chỉ, khiến cho nó không thể chạy thoát, chỉ có những lúc đặc thù mới có thể trao đổi
với Thạch Nham.
Thế nhưng bây giờ những kết giới của Minh Hạo đều bị phá, giới linh đang muốn thoát ra.
Địch Tạp La lại đang la hét ở bên cạnh, giống như không thể đánh lại
con cự trùng kia, làm cho Thạch Nhan cảm thấy cực kỳ không ổn.
Tại thời khắc này, hắn đột nhiên giơ tay đánh ra một trảo, một vòng xoáy huyền diệu liền xuất hiện bên cạnh hắn.
"Nàng về Thần Ân trước đi." Không cho Hạ Tâm Nghiên cả thời gian
chuẩn bị, Thạch Nham giơ tay lên đẩy Hạ Tâm Nghiên vào trong vòng xoáy
kia.
Đồng thời chủ hồn của hắn cũng hiện ra.
Ắn ký huyết sắc giữa hai hàng lông màỵ của chủ hồn đột nhiên truyền
đến một dòng huyết quang kỳ dị. Huyết quang này như một loại tín hiệu,
trực tiếp nhập vào một nơi thần bí.
Một đạo huyết quang giáng xuống cấm địa huyết hải, rơi vào đảo thôn phê.
Trong lúc đó, một ý niệm phóng xuất như nước lũ, làm cho Huyền Hà,
Phì Liệt Đặc lập tức cảm giác được, vẻ mặt của hai người khẽ biến, bắt
tay vào làm bố trí.
Không lâu sau.
"Xích lạp!"
Một kỳ quang ngưng kết bên cạnh Thạch Nham, lập tức xuất hiện một u hồn, nháy mắt biến thành một phân thân của Minh Hạo.
Hai đạo điện quang hiện lên, Huyền Hà, Phì Liệt Đặc cũng hiện ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Minh Hạo vừa hiện ra đã thấy Địch Tạp La máu đầy mặt, cực kỳ kinh sợ
chuẩn bị kéo Lôi Địch rời khỏi đây. Minh Hạo ngẩn người, bỗng nhiên gọi: "Sư huynh.
Địch Tạp La dừng lại, quay đầu nhìn hắn một, quát: "Ta không có một sư đệ tốt như ngươi!"
"Tiểu La!" Lôi Địch quay đầu hét lớn: "Rốt cuộc ngươi sợ cái gì?"
Huyền Hà, Phì Liệt Đặc lúc này đang nhìn về phía Thạch Nham, đúng hơn là nhìn vào Huyết Văn Giới trên tay hắn. Huyền Hà hỏi: "Giới linh đó... muốn phá phong ấn?"
Thạch Nham gật đầu, nói với Minh Hạo: " Từ khi ngươi bố trí phong ấn
này, mọi việc vẫn bình yên vô sự, không biết vì sao hôm nay lại thành ra như vậy."
Minh Hạo trầm mặt, cầm Huyết Văn Giới trong tay, đưa một tia linh hồn vào đó. Đột nhiên vẻ mặt hắn biển^đổi, hoảng sợ nhìn về phía cự trùng!
Hắn lập tức nhắm mắt lại như đang nghĩ cái gì, rồi mở mắt nhìn về
phía Địch Tạp La, nói: "Sư huynh, thứ này... là thứ mà sư phụ nói trước
kia sao?"
Lần này Địch Tạp La không quát nữa, chỉ gật đầu: "Đúng vậy."
Mấy người Huyền Hà, Phì Liệt Đặc thì vô cùng ngạc nhiên, hết nhìn
Minh Hạo lại nhìn Địch Tạp La, không biết bọn họ đang nói cái gì.
Minh Hạo thấy Địch Tạp La thừa nhận thì vẻ mặt cực kỳ khó coi, trầm
giọng nói: "Thứ này đang ảnh hưởng đến giới linh của ngươi, giống như
đang muốn giúp nó thoát ra!""
Hắn nói xong, tất cả mọi người đều ngây dại.
Minh Hạo cũng cau mày: "Đừng nhìn ta, ta cũng không biết chuyện gì
đang xảy ra đâu. Không biêt giới linh trong này và thứ kia có liên hệ
gì"
"Đó là cái gì?" Huyền Hà hỏi.
Khi mọi người nói chuyện, con cự trùng kia vẫn đang giãy dụa kịch
liệt, muốn thoát khỏi không gian mà Địch Tạp La bao phủ lên nó.
Nhục thể lớn như một tinh cầu của nó chuyển động, phóng thích khí tức đều bị cản lại, chỉ có một mình Địch Tạp La có thể cảm thụ, cũng chỉ có hắn phải thừa nhận.
Địch Tạp La giống như bị trọng kích, gập người xuống, sắc mặt tái nhợt như giấy, càng lúc càng chảy ra nhiều máu.
Hắn bỗng nhiên kêu lên: "Phong ấn không gian của ta không chịu nổi nữa, ta muốn hủy đi, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng!"
"Đó là cái gì?" Huyền Hà, Phì Liệt Đặc cùng nhìn về phía Minh Hạo, đồng thời hét to.
"Thái sơ sinh linh!" Minh Hạo nói.
Huyền Hà, Phì Liệt Đặc, Lôi Địch, Thạch Nham đều lộ vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên chưa nghe qua danh từ này bao giờ.
"U Minh Tỏa Giáp!"
Minh Hạo cũng không giải thích, xuất ra từng u hồn từ hai mắt. Chỉ
trong chốc lát đã có hơn mười vạn u hồn chuyển động, như một biển hồn,
bao phủ lấy không gian phong ấn của Địch Tạp La. Những u hồn này thẩm
thấu vào từng tầng không gian, tăng cường phong ấn của Địch Tạp La.
Những u hồn đó không ngờ phần lớn đều có trình độ Hư Thần, Nguyên
Thần, thậm chí còn có không ít linh hồn đã đạt tới cấp Thủy Thần. Cũng
không biết vạn năm qua Minh Hạo đã tạo bao nhiêu sát nghiệt mới tụ tập
được như vậy.
Vô số u hồn tạo thành liên giáp, che kín không gian phong ấn, làm cho lực phong ấn của Địch Tạp La tăng lên vài lần.
Sắc mặt Địch Tạp La vốn rất xấu, sau khi những u hồn kia tiến vào
phong ấn thì đột nhiên lại trở nên tốt hơn rất nhiều. Hắn hít sâu một
hơi, đột nhiên nói: "Có thêm ba người các ngươi, có lẽ có thể vây khốn
thái sơ sinh linh này, thể nhưng chắc chắn không thể hủy diệt nó. Cho dù vậy cũng không biết làm được bao lâu..
Thạch Nham trợn mắt há mồm.
Có thêm Minh Hạo, Huyền Hà, Phì Liệt Đặc, nơi này đã có năm cường giả đạt tới cảnh giới Bất Hủ nhị trọng thiên, đủ sức quét ngang bất kỳ thế
lực nào trừ thần tộc.
Thế nhưng như vậy cũng chỉ có thể vây khốn nó, hơn nữa theo lời Địch Tạp La lại còn không vây được bao lâu. Thể là sao?
Ngạc nhiên hơn là Minh Hạo lại không hề phản đối, nói: "Sư huynh nói
rất đúng, chỉ có thể vây khốn nó. Có lẽ có thể vây mấy chục năm, muốn
tru sát nó thì không thể được."
"Rốt cuộc là cái gì?" Lôi Địch hóa thành điện quang, quay trở về hình người, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
- www.Truyện FULL
"Lịch sử của Thiên Yêu tộc, Bất Tử ma tộc, Minh Hoàng Tộc, Thần tộc
mới chỉ có mười vạn năm, thời đại của các ngươi cũng chỉ được coi là
thời thái cổ, mười vạn năm trước mà thôi." Địch Tạp La nhìn về phía Lôi
Địch, nói đầy chua sót: "Thể nhưng trước đấy còn có một thời đại nữa,
tên là thời đại thái sơ. Thời đại này cũng có sinh linh, hơn nữa còn hơn xa những sinh linh mà chúng ta biết. Sinh linh này tên gọi là thái sơ
sinh linh."
Mấy người Thạch Nham lập tức ngẩn người.
"Mặc dù năm đó sư phụ ta chết trong tay Thị Huyết, thế nhưng người
lại là một người tu luyện không gian áo nghĩa trác tuyệt nhất, cả cuộc
đời người đều không ngừng thăm dò không gian. Người biết được rất nhiều
thần diệu, biết được rất nhiều truyện trong thiên đại có liên quan đến
thời đại thái sơ. Tất cả đều do người truyền lại."
Địch Tạp La cau mày.
"Sinh linh ở thời đại thái sơ cực kỳ mạnh, nghe nói vũ trụ ban đầu
lớn hơn bây giờ vạn vạn lần, lành thổ vô hạn, tinh vực là vô cùng vô
tận. Trở thành như bây giờ, chỉ còn một chút tinh vực như vậy, theo lời
sư phụ ta thì tất cả đều là do thái sơ sinh linh tranh đấu."
"Sinh linh ở thời đại kia còn khổng lồ hơn người của Thiên Yêu tộc vô số lần, hơn nữa vô cùng kỳ lạ. Chúng không nhất định là nhục thể, mà có thể là một cự sơn, một hải dương vô tận, thậm chí một tinh cầu đều là
thái sơ sinh linh, Chúng to lớn vô cùng, tuổi thọ cũng vô cùng vô tận,
hiểu rõ lực căn nguyên của vũ trụ. Nói như vậy thì các ngươi cũng có thể đoán được thực lực của chúng."
"Nói như ngươi thì hoang...?" Thạch Nham bỗng nhiên xem vào.
"Ngươi đoán đúng rồi. Hoang, chính là thái sơ sinh linh." Minh Hạo nhìn hắn đầy thản nhiên.
Thạch Nham ngơ ngẩn linh hồn giúp như bị trùng kích mãnh liệt, cả người cứng đờ.
"Còn có thể nói cho ngươi thêm một điều nữa. Thần Ân đại lục, Thần
Trạch đại lục, cổ Thần đại luo, cổ Ma đại lục đêu từng là một bộ phận
của Hoang, giống như một người chia làm đầu và tứ chi vậy. Đầu chính là
Hoang, bốn đại lục cổ chính là tứ chi. Chúng vốn là một thể, bởi vì bị
thương nặng nên mới đứt ra, tạo thành tình trạng bây giờ." Địch Tạp La
hừ lạnh nói.
Nghe thấy vậy cả Huyền Hà, Phì Liệt Đặc, Lôi Địch đều cảm thấy khiếp
sợ. Huyền Hà nhìn Minh Hạo, cố gắng bình tĩnh lại rồi hỏi: "Hắn nói thật sao?"
Minh Hạo trầm mặc nửa ngày rồi nói: "Ta không biết đúng hay sai.
Những thứ này đều là do sư phụ của ta đoán. Van năm qua ta không ngừng
thử xem chúng có phải là sự thật hay không, tạm thời còn chưa dám khẳng
định, thể nhưng nó chắc chắn cũng rất gần với sự thật. ít nhất thì các
ngươi đều biết, Hoang có ý thức, có ý nghĩ của mình, chẳng qua vì bị
thương nặng nên mới trở nên như vậy... "
"Hoang là thái sơ sinh linh, vật kia chắc cũng là thái sơ sinh linh.
Những thứ này chúng ta không ai hiểu được, cũng chưa từng có ai đối
chiến với nó, thể nhưng năm xưa sư phụ của ta từng nói, thái sơ sinh
linh vô cùng đáng sợ, chúng ta không thể đánh lại, chỉ có thái sơ sinh
linh mới có thể chống được." Địch Tạp La ngưng thần nói.
"Cũng chưa chắc." Thạch Nham lại xen vào lần nữa: "Một linh hồn của
ta cảm thấy vật này rất quen thuộc, giống như biết nó là gì."
Vô số ánh mắt tập trung trên người của hắn. vẻ mặt Minh Hạo phấn chấn lên, nói: "Tí nữa thì quên ngươi đã dung hợp căn nguyên Thần Ân. Nếu
những gì sư phụ ta nói năm xưa là thật thì ngươi dung hợp căn nguyên
Thần Ân thì cũng tương đương với dung hợp một phần của Hoang. Nếu vậy
thì ngươi cảm thấy quen thuộc là rất bình thường."
Hắn dừng lại một chút, quay sang nhìn Địch Tạp La, nói: "Sư huynh,
huynh nói không có ai từng giao chiến với thái sơ sinh linh là sai rồi.
Có người đã từng giao chiến với thái sơ sinh linh, hơn nữa hình như...
còn thắng."