Lúc này Dược Thiên Sầu đã cùng Quản Trung Giai và Úc Lan Đô ròi khỏi Lan thành. Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đồng thời lập được công lớn, chiếm
được tông môn khen ngợi, tâm tình hiển nhiên là hoan hỉ rồi, cho nên đối với Ngưu Hữu Đức càng trở nên cung kính hon. Nhưng khiến cho hai người
bọn hắn buồn bực nhất chính là, thời gian đi đưòng Ngưu Hữu Đức này nửa
sống nửa chết muốn la cà, tu vi rõ ràng cao siêu như vậy, nhưng lại
không muốn gia tốc phi hành. Tương phàn, dọc đường đi chỉ đạp lên cái
phi kiếm rách nát mà bay!
Ghê tởm hơn là dọc theo đường đi, thi
thoảng hắn còn muốn dừng chân du sơn ngoạn thủy. Vì thế nên Quản Trung
Giai mới yếu ớt hỏi: "Ngưu tiền bối, chúng ta mau đi nhanh lên thôi. Sợ
rằng Tụ Bảo Bồn đã muốn bắt đầu rồi, chúng ta không đến kịp Thiên Hạ
thương hội mất."
Nào ngờ Ngưu Hữu Đức lại nhíu mày nói: "Như thế
nào? Chê ta phi hành chậm hay sao? Nhưng nếu ta phi hành quá nhanh, chỉ
sợ lạc mất các ngươi, mà ta thì không biết đưòng đến Thiên Hạ thưong
hội. Đến lúc đó, đừng trách ta không giữ lời hứa nha."
Một bên Úc Lan Đô cười thầm, hắn thì không sao cà, hắn còn mong Ngưu Hữu Đức đi
càng chậm càng tốt. Hay nhất là không nên đến Thiên Hạ thưong hội mới
phải.
"Đừng đừng đừng, vãn bối sai lầm rồi." Quản Trung Giai nhanh chóng cười làm lành: "Chậm rãi đi, không vội.., không vội..."
Nếu như đánh mất Ngưu Hữu Đức, hậu quả không phải là hắn có thể gánh vác
nổi. Đi chậm một chút cũng không sao! Nếu đến muộn, thì đem trách nhiệm
thài lên trên đầu của Ngưu Hữu Đức là được rồi.
"Hừ!" Ngưu Hữu
Đức hừ lạnh một tiếng, bày tỏ thái độ. Kì thật không phải là hắn không
muốn bay nhanh, mà tu vi của hắn có hạn, nhanh thế nào thì cũng không
thể nhanh hơn được nữa.
Kết quà vì mấy câu nói đó! Nên Ngưu Hữu
Đức rõ ràng phân phó cho Úc Lan Đô mua ba con ngựa, theo sau ung dung
cưỡi ngựa chạy trên mặt đất. Một ngày chỉ đi được khoảng vài chục dặm
đường...
Úc Lan Đô tự nhiên là vui vẻ phối họp. Quản Trung Giai
thì muốn khóc rống lên, thiếu chút nữa đã kêu Ngưu Hữu Đức bằng lão tổ
tông. Nói ngươi chậm rãi đi, nhưng cũng không thể dùng phưong pháp này
ah! Như thế này thì ngày tháng năm nào mới chạy đến tổng đà của Thiên Hạ thương hội. Sau khi quay về, bản thân hắn không bị trách phạt mới là
chuyện lạ.
Vì thế Quản Trung Giai lại chậm rãi khuyên bảo. Ngưu
Hữu Đức chỉ hồi đáp một câu, mệt mỏi không muốn phi hành. Cuối cùng dây
dưa thêm nửa ngày, mới đáp ứng trèo lên phi hành pháp khí để bay đến
tổng đà Thiên Hạ thương hội.
Thánh thoi ngồi trên phi hành pháp
khí. Nhưng Dược Thiên Sầu vẫn không ngừng bức hai người đi hỏi thăm tin
tức về Yến Truy Tinh, xem đã bắt được Yến Truy Tinh hay chưa. Lúc đó
Quản Trung Giai cũng khẳng định, chuyện này sẽ không hề khó khăn. Dựa
vào thế lực trài rộng khắp các quốc gia của Thiên Hạ thương hội, thì tin tức truyền về sẽ rất linh thông...
Cùng lúc này, gã tu sĩ Độ
Kiệp sơ kỳ trong tay cầm theo Lệnh Tiễn báo tin, âm thầm hạ xuống khu
rừng rậm. Bất quá cây cối bên trong khu rừng này quá mức sum xuê, hắn
đứng trên một cây đại thụ mà không thể nhìn rõ quang cảnh bên dưới. Hắn
nhẹ nhàng vạch những tán cây ra, xuyên thấu qua khe hở mà quan sát động
tĩnh bên dưới.
Nhưng càng nhìn càng không thấy gì. Bởi phía dưới đã bị thảm thực vật trên cao che phù, tối om thành một đoàn.
Lúc trước rõ ràng nhìn thấy hồng quang phát ra từ trong này, tuyệt đối
không phải là mình hoa mắt được. Dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn nắm
chặt Lệnh Tiễn trong tay, đã chuẩn bị tâm lý, tùy thời sẽ phát ra tín
hiệu. Hắn nhẹ nhàng vạch cành lá xum xuê rạ, chậm rãi nhảy xuống bên
dưới.
Coi như cành lá chỉ hơi xao động như gió thoảng qua. Nhưng
đám người Man Hổ vẫn phát hiện ra tình huống bất thường. Bốn người cơ hồ không hẹn mà đưa mắt nhìn về phía Yến Truy Tinh...
Tu vi của Yến Truy Tinh không bằng bốn sư huynh đệ Man Hổ, nguyên bản còn chưa phát
hiện được ra điều gì. Nhưng hành động lúc này của bốn người đã nói lên
tất cả. Hắn chậm rãi ngẳng đầu nhìn lên, thảm thực vật trên cao mơ hồ
lúc sáng lúc tối, phảng phất như có một người đang nhẹ nhàng trèo xuống.
Lão thất vẻ mặt hung ác, rút kiếm ra chuần bị kích sát. Nhưng Man Hổ đã
nhanh chóng khoát tay, ra hiệu cho bọn hắn không được hành động thiếu
suy nghĩ, cũng truyền âm nói: "Đừng vội, trong tay người kia mang theo
Lệnh Tiễn báo tin. Đợi hắn xuống dưới rồi mới xuất thủ, đừng cho hắn cơ
hội phát ra tín hiệu."
Bốn sư huynh đệ Man Hổ chia nhau ra nấp ở
phía sau mấy gốc cây đại thụ, chuẩn bị xuất kỳ bất ý ra tay giết người.
Kết quả, lại chứng kiến Yến Truy Tinh lơ lửng đứng dậy, không có chút ý
tứ lảng tránh nào. Man Hổ sốt ruột truyền âm nói: "Thiếu cung chủ, không nên đả thảo kinh xà..."
"Đừng lo, ta đang muốn thử xem uy lực
của Ma Nhãn Tiêu Hồn này như thế nào." Yến Truy Tinh ngẳng đầu nhìn lên, khẽ lầm bầm: "Tới đúng lúc lắm!"
Vừa nói xong, hồng quang yêu dị trong mắt đột nhiên phóng xuất ra...
Gẫ tu sĩ kia đang nấp ở trong tàng cây, dần dần cũng thích ứng với bóng
tối, nhẹ nhàng đẩy cành lá ở phía trước ra, ngưng mắt nhìn xuống phía
dưới quan sát động tĩnh. Khiến cho hắn chấn động chính là, phía dưới
dường như cũng có người đang nhìn chằm chằm vào mình, theo khe hở cành
lá xuyên thấu xuống, có thể chứng kiến đôi mắt của đối phương lóe lên
từng chấp hồng quang yêu dị.
Ngay trong tích tắc thời gian ấy,
hắn chỉ cảm giác được, đôi mắt ở phía dưới kia tỏa ra hồng quang yêu dị
khiếp người, chằm chằm nhìn thẳng vào chính minh, sau đó bản thân hắn
không còn thấy gì nữa, ý thức nháy mắt đã chìm vào trong cơn hôn mê. Khi giật minh bừng tỉnh, thì phát hiện ra bản thân minh đang ở trong huyết
hải mênh mông không nhìn thấy bến bờ!
Hoảng hốt, sợ hãi, hắn muốn hô lớn lên.., muốn dùng lực giãy giụa. Nhưng phát hiện ra minh không
kêu được thành tiếng, tứ chi cũng bất động, không thể nhúc nhích được dù là một đầu ngón tay. Đúng lúc này, phía xa xa trong huyết hải, đột
nhiên xuất hiện một chút ánh sáng, dường như chính là thông lộ ra vào...
"Lại đây.., lại đây.., lại đây." Phương hướng đó truyền tới thanh âm, không
ngừng mời gọi hắn. Để cho hắn không thể tự chủ được mà bước về phía đó!
Bốn sư huynh đệ Man Hồ tâm tình khẩn trương nhìn chằm chằm vào cảnh tượng
này. Nếu đối phương phát ra lệnh tiễn, thì hậu quả sẽ không thể tưởng
tượng nổi!
Lúc này chỉ thấy Yến Truy Tinh đang vươn tay về phía gã tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ mà nhẹ giọng nói: "Lại đây..."
Thanh âm nỉ non ấm áp, tựa như mẫu thân đang gọi đứa con bướng bỉnh ham chơi
về nhà ăn cơm, vô hại mà tràn đầy tình thương. Lúc này, gã tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ cũng nhẹ nhàng đẩy tàng cây ra, nhãn tình si ngốc chậm rãi bước
về phía Yến Truy Tinh. Trong tay hắn vẫn đang cầm Lệnh Tiễn báo tin,
nhưng không hề phóng ra, mà dần dần buông lỏng cánh tay, chiếc Lệnh Tiễn kia cũng vô lực rơi xuống mặt đất trải đầy lá khô ẩm mốc.
Lúc
sau, hồng quang trong mắt Yến Truy Tinh đã thu liễm, đôi con ngươi đã
biến thành màu đỏ dị thường khủng bố. Khiến cho người ta nhìn thấy mà da đầu run lên, đây tựa như không phải là đôi mắt của con người.
Gã tu sĩ kia bước tới trước mặt Yến Truy Tinh, mang theo một nụ cười ngu
ngốc, nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi màu máu của Yến Truy Tinh...
Yến Truy Tinh duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve ở trên khuôn mặt của hắn, động tác phi thường ôn nhu.
Bốn sư huynh đệ Man Hổ đứng một bên, cũng trợn mắt há mồm quan sát cảnh tượng quỷ dị này...
Đột nhiên bàn tay của Yến Truy Tinh hóa chưởng thành trảo, mang theo hắc sắc chân khí, hung hăng bóp thẳng vào mặt đối phương.
Máu tươi không ngừng chảy ra. Gã tu sĩ kia cảm nhận được đau đớn, hai mắt
lập tức khôi phục thanh tỉnh, theo sau đôi con ngươi như muốn lồi ra
khỏi tròng mắt, diễn cảm không dám tin, cật lực giẫy giụa...
Nhưng hắn bị người ta bóp chặt khuôn mặt, càng giãy giụa càng muốn thống khổ. Thống khổ nhất là ngay cả thanh âm đau đớn cũng không thể gầm thét
lên...
"Răng rắc" Trên mặt của gã tu sĩ kia dần dần xuất hiện những vết nứt chằng chịt, máu tươi theo đó mà trào xuất ra.
Cơn đau khiến cho hắn hôn mê, mất đi khống chế, cả người chậm rãi gục xuống...
Yến Truy Tinh mặt không đổi sắc, ngũ trào hóa thành quyền, khẽ quát: "Tiểu Ma Quyền!"
Nhất quyền đấm thẳng vào ngực đối phương, phát ra một cỗ thanh âm trầm đục,
hiền nhiên là chiêu thức này lực đạo vừa đủ. Nhưng gã tu sĩ kia, thân
thể nháy mắt đã phân chia thành năm sáu mảnh, chỉ còn là một đống huyết
nhục bầy nhầy vương vãi ở trên mặt đất...
Yến Truy Tinh ứôi nổi ở giữa rừng cây đại thụ, bình thản quét mắt nhìn bốn người, giống như
chưa từng phát sinh qua chuyện gi, nói: "Quốc sư, chúng ta đi tiếp thôi!
Bốn người lúc này vẫn còn đang thẫn thờ. Bọn hắn đều không nghĩ tới, Ma Nhãn cư nhiên sẽ lợi hại như vậy.
Chiêu đầu tiên là Ma Nhãn Tiêu Hồn, sau đó là Ma Trảo, cuối cùng là một kích
Tiểu Ma Quyền, đã khiến cho gã tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ kia, biến thành một
đống máu thịt bầy nhầy. Bốn sư huynh đệ trong thâm tâm đều đang tưởng
tượng, nếu như chiêu thức đó dùng ở trên người minh, cũng hiểu có thể
chống đỡ nổi không?
Lão lục thuận tay nhặt Lệnh Tiễn báo tin lên, ném vào trong túi trữ vật của mình.
Man Hổ cười khổ nói: "Đi thôi! Chúng ta sẽ phi hành ở trên mặt đất, tuy
rằng tốc độ chậm hơn, nhưng sẽ an toàn. Hy vọng có thể sớm gặp được sư
phụ!"
Nói xong ngắm nhìn phương hướng, dẫn đầu bay trước, bốn người Yến Truy Tinh nhanh chóng chạy theo phía sau.
Năm thân ảnh không ngừng lao vút qua những tàng cây rậm rạp ở trong cánh
rừng, xem tốc độ phi hành của Yến Truy Tinh, thế nhưng lại không hề kém
hơn bốn sư huynh đệ Man Hổ chút nào. Bất quá quanh người hắn mơ hồ còn
bao phủ một tầng hắc quang bàng bạc. Đây chính là thân pháp Ma Quang
Lược Ành nằm trong Ma Điển! Nếu không, dựa vào tu vi hiện giờ của Yến
Truy Tinh, muốn so sánh tốc độ cùng đám người Man Hổ, chỉ sợ là sẽ chênh lệch không ít...