Lăng Bắc Diệp bị cô nói sửng sốt một chút, trong phút chốc kia còn cảm thấy cô nói rất hợp lý, nhưng vẫn phản bác lại.
"Lam Khả cô ấy không thích anh!" Lăng Bắc Diệp nhìn cô chằm chằm lớn tiếng
nói “Lời cô ấy nói lúc sáng anh đều nghe được, người ta cũng nói không
làm loại chuyện bẩn thỉu đó! Em còn muốn người ta như thế nào? Một cô
gái bị em đổ oan như vậy....Lục Khải Lâm, khoan dung một chút không được sao? Cô ấy chỉ là đồng nghiệp của anh!" Lăng Bắc Diệp kích động nói, đi tới bên người cô đè bả vai cô xuống, trong mắt nhuộm phần nhẫn nại.
Nghe lời của anh rõ ràng không tin tưởng cô dù chỉ một chút “Lăng Bắc Diệp
em là vợ anh! Vậy mà anh lại tín nhiệm đồng nghiệp của anh, muốn em độ
lượng nhiều hơn? !" Tại sao cô nói anh lại không tin chứ? ! Lam Khả kia
nói như vậy, có lẽ là lời thật lòng, nhưng người thông minh cũng sẽ
không ở trước mặt vợ cả mà thừa nhận thích chồng của người ta không phải sao?
"Việc này không liên quan gì tới chuyện có tín nhiệm hay
không, chuyện này em đã làm sai rồi!" Không thèm nói nhiều nửa câu, anh
phát hiện cô và anh căn bản không chung đường!
"Em không làm sai! Em không uy hiếp cô ấy, em cũng không đi thị uy, em chỉ đứng trên lập
trường của phụ nữ khuyên cô ấy mà thôi! Lăng Bắc Diệp, anh không tin cô
ấy thích anh có thể đi hỏi những đồng nghiệp khác của anh! Em cũng không muốn vì chuyện nhỏ như vậy mà ầm ỹ mâu thuẫn với anh, nhưng anh căn bản không tin tưởng vào lời em nói!" Cô đẩy anh ra, đứng dậy lên giường.
"Khi hôn mê bất tỉnh, không gọi đồng ngiệp khác lại gọi tên của anh, anh nói là tại sao? Lăng Bắc Diệp, anh nói yên tĩnh một chút, kết quả thế nào?
Có cô gái yêu mến anh vốn là chuyện rất bình thường, chỉ cần anh yêu em, em tin tưởng anh thì sẽ không xảy ra chuyện sai lầm gì. Nhưng em nhắc
nhở anh một câu, anh cứ có kiểu thái độ như vậy với em! Chính là không
chịu tin tưởng em, còn không muốn hiểu rõ chân tướng."
Cô dựa vào đầu giường, nhìn anh vẫn đứng đó không nhịn được lại nói.
Hôm nay cô là một người phụ nữ bình thường, là một phụ nữ cố gắng muốn gìn
giữ cuộc hôn nhân này, một phụ nữ của gia đình, chuyện này cô tự nhận là mình xử lý rất khá. Có trách thì chỉ trách anh không chịu tin tưởng lời của cô..., quá mức coi trọng tình cảm với đồng nghiệp.
Nói đủ nhiều đủ mệt, đúng lúc muốn nằm xuống thì anh lại mở miệng.
Lăng Bắc Diệp tỉnh táo nhìn cô “Có lẽ là anh phản ứng quá kịch liệt, không
sai anh quan tâm bọn họ, coi bọn họ như anh em ruột thịt mà đối đãi,
trước kia lúc chưa giảng hòa với em thì là bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh
anh. Em vô duyên vô cớ nói Lam Khả thích anh...Anh đương nhiên sẽ kích
động!" Trong đầu hiện lên hình ảnh mỗi lần anh trở về đội cảnh sát thì
Lam Khả lại nhiệt tình đưa cơm cho anh, cũng có hình ảnh cô mang bữa
sáng đến cho anh....
Cô cũng sẽ mang bữa sáng cho những người
khác, nhưng chỉ thỉnh thoảng bởi vì cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của
những người khác đều rất bình thường, cũng chỉ có anh vì trốn tránh sự
lạnh nhạt của Lục Khải Lâm mà coi đồn cảnh sát như nhà, Lam Khả mới có
thể chăm sóc anh như vậy.
"Em hiểu, ý của anh là thời điểm em
lạnh nhạt với anh là bọn họ cho anhvui vẻ đúng không? Còn có Lam Khả đó, người ta còn cẩn thận chăm sóc anh đúng không? Mà tất cả những thứ em
cho anh đều là tổn thương đúng không?! Cho nên ở trong lòng anh, luôn
luôn hướng về bọn họ!" Đau đớn khó chịu, một câu nói của anh lại có thể
đâm trúng vết sẹo cũ trong lòng cô.
Cô cũng từng muốn quan tâm
anh, lo lắng anh ăn ở không tốt trong đồn cảnh sát, thế nhưng thời điểm
đó quan hệ của hai người lạnh như băng....
"Nói bậy! Anh đã nói
rõ ràng với em rồi!" Lăng Bắc Diệp tức giận phản bác, càng nói càng loạn càng làm mâu thuẫn hơn, anh gào xong ra khỏi phòng ngủ.
Lục Khải Lâm nghe tiếng vang của cửa phòng thì ngẩn ra, chua xót nằm xuống. Vốn
trong lòng không cảm thấy có cái gì, giờ phút này nhớ tới lúc Lam Khả có thể tỉ mỉ chăm sóc anh chu đáo, trong lòng khó chịu cũng có chút áy náy cùng tự ti.
Áy náy từng làm tổn thương anh, tự ti không thể chăm sóc anh thật tốt.
Lặng lẽ rơi lệ, nói cho cùng là cô thiếu anh.
Lăng Bắc Diệp nằm trên giường trong phòng khách, không có thân thể mềm mại
của cô anh đâu ngủ được, thật lòng không muốn tranh cãi với cô.
Cầm điện thoại lên, đẩy số của A Phong muốn hỏi một chút xem Lam Khả rốt
cuộc có phải có ý với anh ở phương diện kia không, nhưng điện thoại còn
chưa nối được anh lại ấn tắt. Nếu như lam Khả thật sự thích anh thì làm
sao?
Trong đêm tối, cô đẩy cửa phòng khách ra vươn tay bật đèn
lên, đến gần giường trực tiếp leo lên giường chui vào chăn của anh rồi
lại tắt đèn, cô nằm xuống sau lưng anh, cô ôm anh từ phía sau, Lăng Bắc
Diệp căn bản không ngủ cảm thấy cái ôm của cô, trong lòng thoải mái
không ít.
"Anh A Diệp, em rất quý trọng cuộc hôn nhân hiện tại
...." Cô thì thào nói cũng là lời thật lòng, thật vất vả mới hòa thuận
bệnh của cô cũng chữa khỏi, những năm này thật không dễ dàng. Lăng Bắc
Diệp nghe lời của côtrái tim thắt chặt, xoay người vươn cánh tay để cho
cô gối lên.
"Lâm Lâm, anh đương nhiên cũng quý trọng!" Lăng Bắc
Diệp ôm lấy cô dịu dàng nói, có tức giận nhiều hơn nữa nhưng cũng bởi vì cô lấy lòng mà đã tiêu tan không ít.
"Mặc kệ anh tin hay không,
chỉ cần anh vẫn yêu em là được." Nếu không phải nhớ đến Lam Khả thì cô
sẽ không nói với anh, với Lam Khả kia mà nói dù sao Lăng Bắc Diệp không
đi quá giới hạn là được.
"Anh đương nhiên yêu em, người phụ nữ
đáng ghét này!” Lăng Bắc Diệp nhỏ giọng nói, nặng nề chiếm lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, hung hăng bá đạo mút xem như trừng phạt. Mặc dù kết
hôn đã nhiều năm, thời gian chung đụng chính thức của hai người cũng
không nhiều mà mâu thuẫn vẫn sẽ có, quan điểm nhận thức của từng người
vẫn cần thêm thời gian để hòa hợp.
Bất luận là lúc nào, mâu thuẫn lớn như thế nào, cuối cùng vẫn dựa vào sự cảm thông và tình yêu, không phải sao?
Chỉ cần yêu nhau, tin trằng không có mâu thuẫn nào là không thể giải quyết.
"Ưmh....Mệt quá, mới vừa ói, đầu óc còn choáng váng chớ dây dưa…" Thú tính của anh
sắp bộc phát, Lục Khải Lâm phản kháng nói, tối nay thân thể thật sự rất
yếu rất khó chịu, cũng không biết tại sao. Cũng có thể là liên quan tới việc làm thêm giờ gần đây.
"Thật à?" Lăng Bắc Diệp cất giọng hỏi.
"Lừa anh làm gì." Cô buồn bực nói anh còn không chịu xuống khỏi người cô,
một tay đang cầm nơi đầy đặn của cô suồng sã vuốt ve “Vậy em nói cho anh biết tối nay ở cùng với ai? Tại sao lại uống rượu?" Cũng không quên Lão Tiết mập mờ với cô! Lăng Bắc Diệp chua chua hỏi.
Mấy năm nay anh cũng ăn không ít dấm chua oan uổng của cô, lúc trước là Hách Đồng....
Tên khốn này bản thân cũng không ăn loạn dấm chua à? Lục Khải Lâm liếc anh
một cái “Tối nay mấy cổ đông của Sở Sự Vụ liên hoan tổng kết tình hình
hoạt động một năm nay, Lão Tiết sợ em lái xe gặp chuyện không may nên
đưa em về." Cô thẳng thắn nói.
"Chỉ đơn giản như vậy? Anh thấy anh ta rất để tâm đến em đấy!"
"Anh đi chết đi! Con gái Lão Tiết cũng mấy tuổi rồi! Lăng Bắc Diệp, em chung đụng với người khác giới rất tế nhị! Đâu có giống như anh…" Lục Khải
Lâm tức giận đẩy anh ra.
"Anh như thế nào? Ở trong mắt anh, trừ
em ra n kgườihác giới đều là đàn ông!" Lăng Bắc Diệp cất giọng nói, cúi
đầu hung hăng mút hạt đậu của cô, lúc nào cũng ăn không đủ....
"A....Ừ...." Muốn phản bác anh lại sợ lôi ra chủ đề phiền não kia, cô tin tưởng lời anh nói nhưng cô không tin phụ nữ khác....
"Đừng, thật sự rất mệt mỏi! Khốn kiếp" Người đàn ông tinh trùng lên não này
đâu có ý định buông cô ra, dám chen vào trong thân thể của cô “Cũng
không cần em động…"Lăng Bắc Diệp tà ác nói chậm rãi hoạt động.
“..." Cô không nói nhắm hai mắt tùy động tác của anh cả người thật sự mềm nhũn không có hơi sức.
"Nhẹ một chút...." Anh dùng quá sức cảm thấy có cỗ chất lỏng sắp trào ra, cô cau mày kêu lên.
Lăng Bắc Diệp cảm giác một lượng ướt át xông ra, khóe miệng nở nụ cười tà
ác, cười cô nghĩ một đằng nói một nẻo, càng ra sức va chạm....
Mùi máu tươi khác thường vọt lên mũi, anh nhạy cảm lập tức dừng lại
“Đau...." Cơn quặn đau làm cô kêu ra tiếng, Lăng Bắc Diệp vội vàng bật
đèn, lúc thấy vệt máu dưới người cô thì cả người trong nháy mắt cứng đờ.
"Lâm Lâm!" Anh gầm nhẹ, làm sao vậy? !
"Anh A Diệp....Bụng....Đau...." Từng cơn quặn đau làm cô cau mày, lầm bầm gọi anh.
"Em...em chảy máu!" Lăng Bắc Diệp kích động kêu lên, Lục Khải Lâm kinh ngạc,
nháy mắt thân thể bị anh ôm lấy, lúc này cô mới nhìn thấy vết máu trên
giường đơn.
Cảm giác chóng mặt đánh tới, cô đã mất đi tri giác
“Lâm Lâm!" Lăng Bắc Diệp kinh hãi rống to, trái tim co rút đau đớn. Anh
cuống quít mặc quần áo giúp cô, gọi điện thoại cấp cứu, mình cũng mặc
quần áo vào.
Xe cấp cứu tới rất kịp thời, mới vừa nghe được âm thanh anh liền ôm cô lao xuống lâu.
"Bệnh nhân mang thai sao?" Bác sĩ trên xe cứu thương hỏi Lăng Bắc Diệp, anh sửng sốt một chút, mang thai?
"Không có" Anh cau mày trả lời, trước đó không nghe cô từng nói mang thai mà.
Bác sĩ nhíu mày, chẳng bao lâu đã đến bệnh viện cô được đưa đến phòng cấp
cứu, Lăng Bắc Diệp run sợ canh giữ ở cửa, trái tim hoảng loạn. Lo lắng
cô sẽ gặp chuyện gì....
Cũng lờ mờ nhớ tới câu hỏi của bác sĩ, cô có thể mang thai không, bởi vì anh hoan ái quá mức nên mới ra máu? Đứa bé kia....
Đứa bé sẽ không có chuyện gì? ! Nghĩ như vậy lòng của Lăng Bắc Diệp càng
luống cuống hơn, phiền muộn không thôi! Càng thêm lo lắng!
Chỉ
chốc lát sau, Lục Khải Lâm được đẩy ra “Cô ấy mang thai hơn một tháng bị động thai, đứa bé giữ lại được rồi, về sau chuyện phòng the thì miễn
đi! Một đấng mày râu vợ mang thai chẳng lẽ còn không biết tiết chế sao?
!" Bác sĩ nữ gần như là dạy dỗ nói với anh.
Lăng Bắc Diệp sửng
sốt nửa ngày không phản ứng kịp, thấy Lục Khải Lâm được đẩy ra anh mới
hồi hồn “Lâm Lâm!" Anh tiến lên nắm tay cô.
"Bệnh nhân ngủ thiếp
đi, không cần làm ồn cô ấy, cô ấy cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng!" Y tá nhỏ
giọng quát. Lăng Bắc Diệp phản ứng chậm chạp gật đầu, ngơ ngác theo bọn
họ đến phòng bệnh.
Cô mang thai....
Ngồi ở giường bệnh bên một lúc lâu, anh mới phản ứng kịp tin tức này.
Đúng vậy, cô mang thai anh sắp làm cha!
"Lâm Lâm chúng ta…" Vừa kích động mở miệng, lại nhìn thấy cô vì sắc mặt tái
nhợt mà thiếp đi, ngừng lại không thể làm phiền cô, cô cần tĩnh dưỡng.
Nhưng con mẹ nó anh thật sự quá kích động!
Vô cùng kích động mà không thể kêu lên, anh lao ra khỏi phòng bệnh, lấy điện thoại di động ra lần lượt gọi điện.
"Ba, ba sắp là ông nội!" Cú điện thoại đầu tiên dĩ nhiên là gọi cho cha, mẹ
cũng muốn ôm cháu trai đến nỗi sắp trông mòn con mắt rồi!