"Lão Đại, chị dâu!"
Mới vừa vào một nhà hàng thường hay đến cùng đồng sự trong đội thì nghe
thấy giọng nói của A Phong truyền đến từ trong góc, Lăng Bắc Diệp nhìn
sang không ngờ mấy người trong đội đều ở đây. Còn đứng dậy hoan nghênh,
Lục Khải Lâm nhìn về phía bàn bên đó, nhếch miệng lên lễ phép mỉm cười
gật đầu với bọn họ.
Lăng Bắc Diệp dắt cô cùng đi qua, giới thiệu cô với từng người, cô cũng chào hỏi từng người.
"Chị dâu ngồi đi!" Lam Khả kéo một cái ghế ra nói với cô.
"Cám ơn...." Cô mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Lam Khả, Lăng Bắc Diệp ngồi
xuống bên tay phải cô, nhân viên phục vụ mang thêm bát đũa cho hai
người, A Phong lại gọi thêm mấy món ăn, mọi người cười nói náo nhiệt.
Tối nay Lăng Bắc Diệp hiền hoà cười nói với đồng nghiệp, hoàn toàn mất đi
sự nghiêm túc trong công việc, Lục Khải Lâm vừa ăn cơm vừa quan sát.
Lăng Bắc Diệp thỉnh thoảng nhìn cô, săn sóc gắp thức ăn cho cô.
"Chị dâu, chị phải quản lý tên cầm thú này! Xem bọn em như súc sinh mà sai
bảo!" A Tam oán giận nói với Lục Khải Lâmm, Lục Khải Lâm cười nhìn Lăng
Bắc Diệp bên cạnh “A Tam cậu muốn trực ban có phải không?" Lăng Bắc Diệp trừng mắt nhìn A Tam quát lên.
A Tam vội vàng chắp tay “Lão Đại em sai lầm rồi, sai lầm rồi, nhận phạt, nhận phạt!" Ngoan ngoãn bưng ly rượu lên, uống một ly.
"Chị dâu, chị đừng nghe lời vớ vẩn của anh ấy, Lão Đại cũng vì sớm kết thúc
vụ án nên mới nghiêm khắc như vậy!" Lúc này Lam Khả nói với Lục Khải Lâm giúp Lăng Bắc Diệp.
"Ừ, tôi hiểu." Lục Khải Lâm thành tâm nói, thực sự có thể hiểu được công việc và thái độ làm việc của anh.
"Tiểu Lam Tử, chỉ có em là đau lòng cho Lão Đại nhất.... luôn nói tốt giúp
anh ấy...." Lúc này, A Phong mang theo men say cười nói, tiếng nói của
anh còn chưa có hết mặt của Lam Khả nhất thời đỏ lên, Lục Khải Lâm là
người suy nghĩ tỉ mỉ sao có thể không phát hiện ra sự thay đổi của cô.
"A Phong, Lão Đại là Lão Đại của chúng ta, em đương nhiên hướng về phía
anh ấy rồi nếu không ai cân nhắc em!" Chột dạ vội vàng giải thích, chỉ
sợ bí mật trong lòng bị phát hiện.
Lục Khải Lâm lặng lẽ liếc nhìn Lăng Bắc Diệp phát hiện anh giống như thật sự không nghe thấy cái gì
hết vẫn ở đó tự nhiên uống rượu.
"Giải thích chính là che giấu, toàn bộ đồn cảnh sát chỉ trừ Lão Đại là không biết tâm tư của em...."
"A Phong! Anh đang nói nhăng nói cuội gì đó! Đừng gây chia rẽ mối quan hệ
giữa em và Lão Đại!" Tâm sự bị đâm trúng Lam Khả chột dạ rống lên, chỉ
kém không có vỗ bàn nhảy lên. Lăng Bắc Diệp lúc này cũng phát hiện Lam
Khả không bình thường “Đang nói cái gì đấy...." Anh sâu kín hỏi, uống
một hớp trà.
"Không có, không có, Lão Đại, A Phong say...."
"Tôi không có...." A Phong lại muốn nói, A Tam lặng lẽ nhéo tay anh ta một
cái, cái tên tiểu tử đần độn này nói chuyện cũng không chú trọng trường
hợp.
"Lão Đại, A Phong tên khốn kia nói em thích anh thật là
truyện tiếu lâm buồn cười nhất em từng nghe...." Lam Khả hướng về phía
Lăng Bắc Diệp cười nói, đáy mắt sáng ngời thoáng qua một tia cô đơn
không ai nhận ra.
"Tiểu tử này miệng chó không mọc được ngà voi!" Lăng Bắc Diệp cười nói “Cũng ăn no đi rồi giải tán, ngày mai phải trực
ban nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt!" Lăng Bắc Diệp lại nói.
Tối nay Lục Khải Lâm xác định một chuyện, Lam Khả ở bên cạnh thích Lăng Bắc Diệp.
Trong lòng có chút buồn phiền cũng có chút luống cuống, nhưng ngoài mặt vẫn
hết sức trấn tĩnh cùng Lăng Bắc Diệp đi ra ngoài tạm biệt đám người bọn
họ.
***
"Em đi tắm...." Về đến nhà cô lạnh nhạt nói, Lăng
Bắc Diệp vội vàng tiến lên ôm chặt cô từ sau lưng “Cùng nhau tắm...." Nụ hôn của anh rơi xuống vành tai lành lạnh của cô, phun khí nóng nói.
Mập mờ nho nhỏ này làm thân thể nhạy cảm của cô ngẩn ra, dường như rất dễ
dàng có cảm giác “Đừng.... em mệt lắm không muốn giày vò...." Quả thật
rất mệt mỏi, trong lòng vẫn còn buồn bực một chuyện, cô lười biếng nói.
Nghĩ thầm có lẽ Lăng Bắc Diệp thật sự không biết Lam Khả thích anh. Như vậy
cô nên làm cái gì? Lam Khả đó là người như thế nào? Theo biểu hiện ở
trên bàn ăn của cô ấy cũng không giống như người phụ nữ có tâm cơ....
Người khác thích anh cô không ngăn cản được. Chỉ cần anh yêu cô là tốt rồi....
"Anh cũng chưa nói muốn giày vò……” Ngoài miệng mặc dù nói như vậy nhưng hai
tay đã từ dưới nách của cô đi tới trước ngực cô, suồng sã nhào nặn, môi
mỏng khẽ mở lẩm bẩm nói bên tai cô.
"A...." Chưa từng gặp người
nào tà ác như vậy! Ngoài miệng nói không giày vò mà bàn tay đã bắt đầu
hoạt động, hơn nữa vừa sờ cô vừa đẩy cô đi về phía phòng tắm. Toàn thân
một hồi nóng ran, cảm giác đã lâu kia vọt lên làm hai chân cô như nhũn
ra, nhưng cô thật sự rất mệt mỏi....
"Em thật sự vô cùng mệt mỏi...." Hai tay dùng sức nhéo mu bàn tay anh, trầm giọng quát lên.
"Anh giúp emxoa bóp...." Lăng Bắc Diệp mê hoặc nói, hai người đã vào phòng
tắm cô bị anh ỡm ờ đến bên bồn tắm, anh mở vòi nước ngay sau đó bắt đầu kéo quần áo của cô. Giống như là bóc vỏ bánh chưng, cởi từng lớp quần
áo trên người cô xuống “Bà xã, anh giúp em cởi, em không giúp anh cởi
sao?"
Cô liếc anh một cái, mặc kệ anh tự mình vào trong bồn tắm
rồi nằm xuống. Lăng Bắc Diệp đứng ở bên bồn tắm trình diễn màn mỹ nam
thoát y cho cô nhìn.
Theo lồng ngực to lớn của anh, eo gợi
cảm.... phơi bày ra, cô ở trong bồn tắm không khỏi nuốt một ngụm nước
bọt, xoay tầm mắt. Nhìn nữa cô thật sự không cầm cự được.
Nước
trong bồn tắm bởi vì anh tiến vào mà bắn tung tóe ra, anh nằm xuống bên
người cô để cho cô dựa vào trong ngực anh, hai người thoải mái hưởng thụ tắm uyên ương.
"Lần này nghỉ ngơi mấy ngày?" Lúc nãy ăn cơm, nghe nói anh được nghỉ ngơi cô hỏi.
"Hai ngày.... em cũng nghỉ đi ở nhà cùng anh! Sau đó anh còn phải điều tra
một vụ án lớn” Lăng Bắc Diệp lật người vừa hôn vừa vuốt ve cô nói.
"Em bận không nghỉ được...." Tại sao cô phải nhân nhượng anh, anh nghỉ ngơi thì cô phải xin nghỉ cùng anh sao? Trong lòng Lục Khải Lâm có chút
không thăng bằng nói.
"Anh biết có thể em không bận! Xin nghỉ cùng anh!" Anh ra lệnh nói, không ngừng trêu chọc cô.
"Không cần....A...."
"Thật không muốn? Hả?" Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì nhiễm tình dục mà đỏ lên anh lại ác ý hỏi.
"Ừ....Không...." Anh uy hiếp cô! Khó nhịn ngâm nga sắp khuất phục.
"Thật không muốn? Một lần cuối cùng.... xin nghỉ cùng anh, ngoan....” Lăng Bắc Diệp dụ dỗ, chống đỡ cô nhưng không chịu đi vào.
"Ừ....Muốn...." Cô khuất phục dưới uy quyền của anh, sau đó bi thương cầu xin nói.
"A...." Ngay sau đó cô thét chói tai, lượng nước lớn bị đẩy vào, căng trướng đầy đặn như vậy....
Trong phòng tắm nhiệt độ chợt lên cao, bọt nước bắn ra tiếng nước chảy rào
rào hòa lẫn với tiếng ngâm nga mập mờ của phụ nữ không ngừng vọng về....
Cô mệt mỏi kiệt sức ngất đi, sau khi tỉnh lại đã lên giường nằm trong
khuỷu tay của anh, bởi vì quá buồn ngủ,mí mắt nặng nề cực kì, chỉ nghe
anh đang nói điện thoại “Tôi lập tức qua...."
Điện thoại là A Tam gọi tới nói Lam Khả đã xảy ra chuyện “Lâm Lâm?"
"Đừng làm rộn, ngủ...." Không đành lòng đánh thức cô, anh nhanh chóng xuống
giường, mặc quần áo chỉ chốc lát sau đã vọt ra khỏi phòng ngủ.
***
Buổi sáng sau khi Lục Khải Lâm tỉnh lại, nhìn giường đệm trống không trong
lòng lại mất mác, sau đó rời giường tìm khắp các phòng cũng không thấy
bóng dáng của anh, gọi điện thoại cho anh khi biết anh đang ở bệnh viện
thì trong lòng suy sụp, nhưng cũng được biết, thì ra là Lam Khả nằm
viện.
Cúp điện thoại, cô vội vã đi rửa mặt mặc quần áo ra cửa rồi chạy thẳng tới bệnh viện. Bởi vì xe cô ở công ty nên gọi taxi đi bệnh
viện.
"Bảo em đừng đến ...." Lăng Bắc Diệp từ trong phòng bệnh ra ngoài, đứng nhìn cô ở cửa phòng bệnh nhỏ giọng nói.
"Tình hình của cô ấy thế nào rồi? Chuyện gì xảy ra à? Tối hôm qua không phải
còn rất tốt sao?" Lục Khải Lâm quan tâm hỏi, nhìn quầng thâm nơi đáy mắt của Lăng Bắc Diệp mà đau lòng.
"Tối hôm qua trên đường về nhà
gặp phải cướp, lúc đọ sức với lưu manh thì bị đâm một dao, trước mắt
tình hình ổn định nhưng vẫn chưa tỉnh lại." Lăng Bắc Diệp giải thích với cô, ôm cô vào phòng bệnh. Lục Khải Lâm cau mày, nhìn cô gái hôn mê bất
tỉnh sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, lòng tràn đầy xúc động, suy
nghĩ một chút thì một cô gái làm cảnh sát hình sự thật không dễ dàng.
"Lão Đại....Lão Đại...."
"Lam Tử?" Lăng Bắc Diệp nghe Lam Khả gọi anh, liền vội vàng tiến lên trầm giọng biệt danh của cô.
Lục Khải Lâm nhìn dáng vẻ quan tâm của anh mà trong lòng khó chịu nhưng chỉ thoáng qua liền khôi phục tự nhiên, cảm giác mình quá hẹp hòi “Em đi
gọi bác sĩ!" Cô bình tĩnh nói, chắc cô ấy sắp đã tỉnh.
Lăng Bắc
Diệp không trả lời cô, đưa tay quơ quơ trước mắt Lam Khả “Lam Tử?
Tỉnh! Tôi là Lão Đại!" Lăng Bắc Diệp dịu dàng gọi, Lam Khả trong mắt của anh vẫn là một người chịu khổ có lòng cầu tiến, là đồng chí tiến bộ
nhanh nhất cũng luôn bị anh sai bảo như đàn ông, giờ phút này nhìn bộ
dáng yếu ớt của cô, trong lòng anh rốt cuộc vẫn thương tiếc .
Nói cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái trẻ hai mươi bốn tuổi. Nghĩ tới hình ảnh cô dũng cảm vật lộn với lưu manh trong lòng càng đau lòng hơn.
"Khụ.... A....Đau quá...." Lam Khả thần trí không rõ chỉ cảm thấy từ bụng truyền đến một hồi đau đớn kịch liệt, đưa tay nắm lung tung thì một tay nắm
được một bàn tay hết sức ấm áp, cô nắm thật chặt “Lão Đại...."
Lầm bầm kêu không biết có phải là anh hay không.
Lục Khải Lâm đi vào đúng lúc nhìn thấy một màn này, nhìn Lam Khả nắm tay
của anh yếu ớt gọi anh, trong lòng giống như bị gai đâm rất là khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn thật bình tĩnh.
Bác sĩ tiến lên làm một loạt kiểm tra cho Lam Khả, Lam Khả dần dần tỉnh lại, gương mặt tuấn tú của
người đàn ông trước mắt dần dần rõ ràng, cảm giác mình giống như đang
nằm mơ, hơn nữa anh cũng nắm tay của cô, vẻ mặt quan tâm làm cô cảm thấy ấm áp, ngay cả đau đớn của vết thương cũng không là gì.
"Lam Tử
đã tỉnh rồi hả?" Lăng Bắc Diệp cười nhạt nói, cũng biết cô là một cô gái kiên cường, không có việc gì. Giờ phút này anh thật sự xem cô là em gái mình.
Lục Khải Lâm im lặng không lên tiếng hào phóng đứng ở một
bên, biết Lăng Bắc Diệp không có tình cảm nam nữ gì với cô gái này hoặc
chỉ coi cô ấy là đồng nghiệp, làm cảnh sát hình sự vào sinh ra tử thì
phải đối xử với đồng nghiệp giống như với anh em ruột vậy sao?
Nhưng Lam Khả kia lại có ý với anh, anh như vậy có giống như là đang cho Lam
Khả hy vọng, càng có ý nghĩ không an phận với anh hay không?