Vẫn không khống chế
được quan tâm tới cô, đúng như giờ phút này nhìn cô ôm gối ngồi ở trên
giường bởi vì cơn ác mộng mà toàn thân run rẩy, lòng của Lăng Bắc Diệp
mềm xuống, nhanh chóng đi tới bên giường, ngồi xuống vươn tay kéo cô vào trong ngực.
Lục Khải Lâm từ trong cơn ác mộng khôi phục lại, bi thương trong mắt chứa đựng ẩm ướt, đau khổ nhìn vẻ mặt quan tâm của
Lăng Bắc Diệp ở bên cạnh, một lúc lâu mới hồi hồn vẻ mặt quan tâm của
anh bị từng màn phong lưu của anh thay thế, cô bỗng chốc căm ghét đẩy
anh tránh ra rất xa.
"Tôi chỉ gặp ác mộng không sao hết. Anh đi
ngủ đi." Cô lạnh nhạt nói, nằm xuống đưa lưng về phía anh. Thái độ lạnh
lùng của cô làm anh tổn thương. Lăng Bắc Diệp sững sờ nhìn cô, gương mặt bi thương, anh quan tâm cô như vậy đổi lấy là cái gì?
Trong lòng hạ quyết định, đứng dậy ra khỏi phòng, lúc đóng cửa thì cố ý nặng nề
vung lên. Tiếng đóng cửa kịch liệt làm chấn động lòng của cô, Lục Khải
Lâm mở mắt, nhìn căn phòng trống vắng mà trái tim đau nhức khó nhịn. Anh còn quan tâm cô làm cái gì? Nhớ tới sự nôn sóng mới vừa rồi của anh
khóe miệng cô nhếch lên nụ cười giễu cợt.
Lăng Bắc Diệp trở lại
phòng khách, nằm xuống giường tự nhiên sinh ra cảm giác lực bất tòng
tâm, đối với cuộc hôn nhân này anh thật sự vô lực rồi. Một người phụ nữ
không yêu bạn thì hình như bạn có cố gắng nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Anh cũng là một người kiêu ngạo, sao có thể lấy mặt nóng của mình dán
vào cái mông lạnh của cô.
Đêm nay Lăng Bắc Diệp âm thầm quyết định, về sau sẽ không có bất kỳ quan tâm nào tới cô nữa! Không đáng giá, thật sự không đáng.
Kết hôn năm thứ hai, Lăng Bắc Diệp bị phái đi nơi khác học tập đào tạo
chuyên sâu, Lục Khải Lâm cũng bận rộn với sự nghiệp của mình. Hai người
sử dụng công việc để trốn tránh chuyện tình cảm. Lòng của hai người hình như cũng càng ngày càng xa. Cô cho rằng, anh không yêu cô cưới cô chỉ
vì lợi ích của hai nhà Lăng-Lục. Anh cho rằng, trong lòng cô vẫn nhớ đến mối tình đầu đó, vì mối tình đầu kia ngay cả đụng vào cũng không chịu
để cho anh đụng.
"Khải Lâm, bụng của con sao vẫn chư có tin tức?" Chu Tú Lan trực tiếp hỏi.
Lục Khải Lâm cười thản nhiên, sớm đã quen với chất vấn của mẫu thân đại
nhân “Mẹ, một năm nay anh A Diệp ở nơi khác đào tạo chuyên sâu, con cũng bận với công việc của Sở Sự Vụ, chúng con bây giờ vẫn chưa muốn có con, sự nghiệp làm trọng không phải sao?" Nếu như cô có thể nói lời trong
lòng với bất kỳ ai, vậy thì người mẹ này, cô vĩnh viễn sẽ không nói lời
trong lòng của mình với bà!
Cũng bởi vì sự giáo dục của bà với cô từ nhỏ đến lớn mới làm cô ngấm ngầm chịu đựng chuyện kia, chỉ biết nếu
để cho người khác biết, không chỉ có Lục Khải Lâm cô mất mặt mà càng làm mất mặt của nhà họ Lục hơn! Thân là con cái của nhà họ Lục, không những không thể bôi nhọ nhà họ Lục, mà còn phải làm rạng rỡ tổ tông!
“Các con mỗi một người đều lấy sự nghiệp làm trọng! Cũng không thử suy nghĩ
xem tâm tư của bà cụ Lăng, người nào sinh chắt trai cho nhà họ Lăng
trước, người đó sẽ được cưng chiều nhất! Lục Khải Lâm, mắt của con sáng
lên một chút cho mẹ! Mẹ để con gả cho nhà họ Lăng là vì cái gì?" Chu Tú
Lan chớp mắt phượng, gằn từng chữ.
Mỗi câu đều mang theo mưu
tính. Ở trong quan niệm của bà, Lục Khải Lâm không thể gả cho cháu đích
tôn nhà họ Lăng là một tiếc nuối. Nhưng nếu bây giờ đã gả cho Lăng Bắc
Diệp thì chỉ cần cô sinh con trai sớm một chút, sinh cháu cho nhà họ
Lăng, cũng có thể bù đắp nỗi tiếc nuối này.
"Mẹ! Đây là thời đại
gì rồi? Nhà họ Lăng cũng không phải hoàng thất gì, phân trước sau cái gì chứ?" Lục Khải Lâm cười cười, giọng nói uyển chuyển khuyên nhủ, cũng
không dám nói một câu chống đối với lời của bà.
"Mẹ con nói đều
là thật, tâm tư này của bà cụ Lăng mẹ còn không rõ sao?” Chu Tú Lan lại
nói, Lục Khải Lâm không dám nói nữa, chỉ là cười khổ trong lòng.
***
Mùa đông lạnh lẽo tuyết rơi nhiều, cô bưng một ly trà bưởi ấm áp đứng ở cửa sổ nhìn tuyết bay bên ngoài. Chẳng lẽ ngay cả đón năm mới anh cũng
không trở lại? Lục Khải Lâm thầm nghĩ, nhớ tết năm ngoái ăn cơm đoàn
viên, anh vẫn còn đang phá án...
Từ cửa chính truyền đến tiếng mở cửa làm tim cô đập nhanh, chợt quay đầu thấy toàn thân Lăng Bắc Diệp
mặc áo đồng phục cảnh sát màu đen đang xách hành lý vào cửa. Trên mái
tóc ngắn của anh còn dính bông tuyết màu trắng, mấy tháng không nhìn
thấy anh trong lòng cô ê ẩm.
Lăng Bắc Diệp nhìn cô mấy tháng
không gặp trong lòng cũng trở nên kích động, nhưng vẻ mặt lạnh nhạt trên mặt cô trong nháy mắt làm trái tim đang kích động của anh nguội lạnh!
"Tôi đói rồi !" Anh xoay tầm mắt, lạnh lùng nói.
Thái độ của anh cũng làm cô tổn thương trong lòng chua xót, cô gật đầu, để
ly xuống đi phòng bếp hâm nóng cơm. Lăng Bắc Diệp nhìn bóng lưng vội vã
của cô, nặng nề thở một hơi. Trong lòng rất bực tức lại không có cách
nào phát tiết ra được!
Cô chuyên tâm hâm nóng thức ăn, có lẽ có
thể làm chút chuyện cho anh trong lòng cô sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Dù
sao cô vẫn yêu anh.
Lúc bưng thức ăn ra khỏi phòng bếp thì anh đã cởi áo khoác rửa tay xong ngồi ở cạnh bàn ăn “Tối nay không làm món gì, anh ăn tạm chút đi." Cô lạnh nhạt nói, tiếng nói vừa dứt, không gian
lại khôi phục yên lặng.
Lăng Bắc Diệp không lên tiếng, hai món
một canh một mặn, hương vị rất thanh đạm rất ngon miệng, mặc kệ cô làm
cái gì anh ăn đều cảm thấy là mỹ vị.
Anh không nói lời nào, Lục Khải Lâm cô đơn đi tới bên sofa, mở ti vi lên tự ý xem ti vi.
Có âm thanh huyên náo của quảng cáo trên TV làm không khí cuối cùng cũng
không lúng túng như vậy nữa, Lăng Bắc Diệp liếc nhìn cô an tĩnh ngồi ở
đó, trong lòng rất phức tạp! Rốt cuộc còn giữ một người phụ nữ như vậy
làm cái gì? Anh cũng không hiểu, cho dù thái độ cô đối với anh lạnh lùng như núi băng anh cũng không nỡ ly hôn với cô.
Ăn sạch tất cả
thức ăn xong anh buông chén đũa xuống, đi tới bên sofa ngồi. Cô ngồi một mình trên một ghế sa lon nhỏ, anh ngồi trên sô pha dài bên cạnh, cô
giống như không thấy anh vẫn nhìn màn hình TV không chớp mắt.
"Gần đây trong nhà như thế nào?" Lăng Bắc Diệp mở miệng nhìn gương mặt bình tĩnh của cô hỏi.
Cô rốt cuộc cũng chịu liếc anh một cái “Trong nhà tất cả bình thường." Anh chỉ muốn cùng cô hàn huyên đôi câu, Lục Khải Lâm nhìn anh trả lời.
"Bà nội ở bên kia, không nói gì với cô?" Trong khoảng thời gian ở nơi khác
anh thường nhận được điện thoại của bà cụ, không ngoài vấn đề đứa bé.
Lăng Bắc Diệp nhìn cô dò hỏi.
Lòng của cô căng thẳng, làm sao có
thể không hiểu ý tứ trong lời nói của anh “Bà nội có từng hỏi chuyện của đứa nhỏ." Cô bình tĩnh nói trái tim lại đau nhói, mỗi lần bị hỏi đến
đứa bé đều là lúc cô tự ti nhất thống khổ nhất.
Cô muốn có đứa bé hơn bất kỳ ai, nhưng cô cảm giác cả đời này cũng không thể có đứa bé rồi.
Đã từng nghĩ đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng làm sao cô có thể không biết xấu
hổ để cho người thứ hai biết chuyện này? Nếu như không trị liệu, tiếp
tục như vậy cô thật sự không thể nào có con!
Lăng Bắc Diệp đốt một
điếu thuốc lá, híp mắt hít một hơi “Cô thì sao? Không có ý định muốn có
con?" Anh sâu kín hỏi, hai năm rồi chẳng lẽ trong lòng cô còn băn khoăn
tên Hách Đồng đó? Lăng Bắc Diệp nhớ tới chuyện này trong lòng lại nén
giận.
Lục Khải Lâm quay mặt nhìn anh “Tôi không muốn." Nói lời trái lương tâm “Đi rửa chén trước." Cô đứng lên lạnh nhạt nói.
"A." Vừa muốn bước đi, cổ tay của cô chợt bị Lăng Bắc Diệp bắt lấy, anh dùng sức nắm chặt cổ tay của cô ngay cả xương cũng bị anh bóp đau, cô bị đau mà sợ hãi hét ra tiếng, thân thể đột nhiên bị anh đẩy ngã trên ghế
sofa!
"Lục Khải Lâm! Tôi không chịu nổi!" Anh vứt thuốc lá ấn cô
ngã trên ghế sa lon, hai chân kẹp hai chân của cô lại, giữ cằm của cô
trừng mắt nhìn cô lạnh lùng quát.
"Anh làm gì thế?! Buông tôi
ra!" Cô phản kháng theo bản năng, hai tay đẩy anh, một tay của anh nắm
chặt hai cổ tay của cô, giơ cao đến đỉnh đầu cô, một tay khác vén vạt áo lông của cô rồi phủ lên đỉnh núi của cô.
"Không thả! Hôm nay tôi muốn cho cô biêt, rốt cuộc ai mới là người đàn ông của cô!" Lăng Bắc
Diệp gầm thét, một tay giữ chặt cổ tay của cô, một tay dời xuống kéo
quần dài và quần lót của cô, ngón tay dò xét đi vào.
"Không cần…… ghê tởm…… không nên đụng tôi! Lấy tay bẩn ra! Cút ngay đi…… cứu
mạng"Lục Khải Lâm giãy giụa giống như bị điên, không biết làm sao, cử
động toàn thân đều bị anh giam cầm căn bản không thể động đậy.
Mặc dù cô kêu như vậy, nhưng Lăng Bắc Diệp cũng không mảy may suy nghĩ muốn bỏ qua cho cô, anh cảm thấy anh nhẫn nại đã đủ lâu rồi!
Há mồm
chặn miệng của cô lại, nuốt hết tất cả kêu gào của cô, hôn cô điên
cuồng, Lục Khải Lâm phẫn hận trừng mắt nhìn anh, há mồm hung hăng cắn
môi lưỡi của anh. Mùi máu tươi lan tỏa, Lăng Bắc Diệp bị đau buông miệng cô ra nhưng thế tiến công không suy yếu chút nào.
Anh cường thế
tách chân của cô buông tay cô ra, cởi dây lưng không phát giác Lục Khải
Lâm đang cầm một bình hoa bên cạnh bàn lên “Choang."
"A"
Cùng với âm thanh lanh lảnh vang lên bình hoa vỡ vụn thành từng mảnh, Lăng
Bắc Diệp bị đau gầm nhẹ, động tác cứng ngắc sững sờ nhìn vẻ mặt phẫn hận của Lục Khải Lâm, làm sao cũng không ngờ đến cô sẽ cầm bình hoa đập
anh...
Dịch thể ấm áp theo trán chảy xuống hai bên huyệt thái
dương, Lục Khải Lâm hoảng sợ nhìn Lăng Bắc Diệp sững sờ ở đó, toàn thân
đang run rẩy. Máu chảy đỏ thẫm làm cô hoàn hồn, kinh ngạc nhìn anh lại
nhìn mảnh vụn trên đất!
Cô, cô đã làm cái gì? !
"Tôi…… anh……" Mở miệng nói năng lộn xộn, nhìn anh chằm chằm.
Giờ phút này Lăng Bắc Diệp cũng khôi phục cảm giác chóng váng tập kích, anh lắc lắc đầu làmgiọt máu đỏ thẫm vẩy ra rơi vào trên áo lông màu trắng
của cô...
"Tôi…… Tôi……"
"Lục Khải Lâm! Con mẹ nó cô thật
sự hận tôi như vậy ư?!" Lăng Bắc Diệp rống to, từng giọt máu từ trong
tóc của anh rơi xuống, trông kinh khủng mà dử tợn! Trên mặt của anh cũng nhuộm một tầng bi thương buồn bã nhìn cô.
Trên đời này còn có
người chồng nào thất bại như anh không? Kết hôn hai năm nhưng chưa từng
nhúng chàm được cô, mỗi lần vui mừng thì cô đều xem anh là kẻ thù, ra
sức phản kháng, lần này lại còn cầm bình hoa đánh anh!
Bị tiếng gầm thét của anh làm cho sửng sốt, trái tim chấn động “Tôi...Tôi không phải……”
Lời của cô còn chưa nói hết, anh ngã xuống ghế sa lon không ngất xỉu mà
nhắm mắt lại giống như đang dưỡng thần “Tôi...Tôi gọi xe cứu thương!" Cô mất đi vẻ nguội lạnh trước kia, hoảng hốt nói.
"Không cần!" Thấy cô cầm điện thoại lên, anh chợt đoạt lấy hung hăng ném trên mặt đất, điện thoại cũng bị vỡ tan tành.
Trên đất bừa bãi, mặt người đàn ông trên ghế sa lon đầy máu tươi, cô sững sờ không biết nên làm thế nào mới tốt “Anh như vậy là không được."
"Lục Khải Lâm! Tôi chết không phải vừa vặn hợp với ý của cô sao? !" Lăng Bắc Diệp mặc kệ cảm giác bị choáng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô,
lại gào thét. Trái tim giống như mảnh vụn trên đất kia, chia năm xẻ bảy
vỡ thành từng mảnh.
Trong những lời tức giận này mang theo vài phần buồn bã cùng giận dỗi.
Cũng cảm thấy giờ phút này cô quá giả mù sa mưa!
"Tôi không phải cố ý." Cô nói giọng khàn khàn “Đến bệnh viện đi, tôi đưa anh đi." Âm thanh khàn khàn không tốt, nhìn mặt anh đầy máu lòng của cô
cũng đang rỉ máu, cô làm sao nỡ để anh có chuyện? !
Vừa rồi cô đúng là điên rồi, coi anh là kẻ lang thang vô lễ đó cho nên mới đánh anh!
Nhìn cô rơi nước mắt, Lăng Bắc Diệp rút giấy ra, lau giọt máu hỗn loạn trên
mặt, khóe miệng giương lên nụ cười giễu cợt “Gả cho tôi làm cô không
chịu nổi như vậy hả? Bị tôi đụng làm cô khổ sở như vậy sao? Cô muốn thủ
thân cả đời vì tên Hách Đồng đó ư? Lục Khải Lâm, cô không hiểu tốt xấu
là gì!" Anh giễu cợt nói.
Cũng cảm thấy mình thật con mẹ nó bị coi thường!
Nghĩ như vậy, trong lòng hạ quyết định đứng dậy đi tới toilet, Lục Khải Lâm chua xót đuổi theo.
Anh vục lấy nước lạnh rửa mặt, máu chảy xuống theo tráng men màu trắng, Lục Khải Lâm đứng ở cửa không biết nên làm thế nào “Đi bệnh viện đi! Như
vậy không được!" Cô không nhịn được lo lắng nói, cảm giác mình rất đáng
ghét lại có thể đối xử với anh như vậy.
Nhưng ai bảo cô có bệnh thần kinh chứ? ! Vừa mới phát bệnh, liền coi anh thành……
Rửa mặt nên tỉnh táo hơn rất nhiều, cầm khăn lông lên lau qua loa, anh xoay người, liếc nhìn Lục Khải Lâm đang đứng ở cửa “Không chết được! Năm nay đón măm mới tôi vẫn ở đội cảnh sát! Nếu cảm thấy gả cho tôi là khổ sở,
Lục Khải Lâm tôi liền để cho cô sống trong khổ sở cả đời!" Lăng Bắc Diệp lạnh lùng nói, đi tới cửa đẩy cô ra.
Thân thể cô không vững lảo đảo té trên đất, mày Lăng Bắc Diệp nhíu lại nhưng vẫn độc ác bước nhanh rời đi.
Từ chỗ xương chậu truyền đến cảm giác đau đớn, cô ngã trên mặt đất không nhúc nhích, hồi lâu cô rống lên.
"Tại sao? ! Tại sao a? !" Tại sao không thoát khỏi được cơn ác mộng đó? ! Cô kêu khóc, đôi tay dùng sức đánh vào đầu của mình, nhớ tới cả mặt Lăng
Bắc Diệp đầy máu, cô càng tự trách, đang tự ngược mình giống như bị
điên.
Lăng Bắc Diệp đi bộ trong gió lạnh, vết thương trên đầu
hình như cũng đông lại không chảy máu nữa. Anh không đi bệnh viện, trong đầu đều là dáng vẻ cô phẫn hận trừng mắt nhìn anh, giống như anh chính
là kẻ thù của cô .
Anh sai lầm rồi sao? Cưới cô là một sai lầm sao?
Bên cạnh không phải là không có phụ nữ ưu tú nhưng tại sao trong mắt, trong lòng cũng chỉ có cô? ! Anh hận cô, càng hận chính anh hơn! Nếu như
không quá yêu cô, cũng không muốn kết hôn với cô thì sẽ không lâm vào
nông nỗi bị coi thường giống như hôm nay.
Sau lần đó, anh lại càng không muốn về nhà, liều mạng làm việc rất nhanh đã lên chức đội trưởng đội cảnh sát.
Nhìn anh làm việc ngày đêm coi cục cảnh sát thành nhà, đồng nghiệp trong đội cũng đau lòng vì anh. Nhưng ai cũng không khuyên được anh.
Chỉ
chớp mắt, ngay cả Lão Đại Lăng Bắc Hàn cũng kết hôn, lúc lần đầu tiên
nhìn thấy Úc Tử Duyệt thì anh có loại ảo giác thấy được Lục Khải Lâm
thời thiếu nữ.