Tiểu thư khuê các, là
một thành ngữ mà từ nhỏ đến lớn Lục Khải Lâm nghe được nhiều nhất. Cho
dù là ăn cơm đi lại hay một cái nhăn mày một nụ cười cũng đều bị quản
chế, nhất là lúc ở nhà. Cho nên ở tuổi dậy thì nghịch ngợm cô đặc biệt
thích đi theo anh cả Lục Khải Chính ra ngoài với đám người Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Diệp, Lăng Bắc Triệt, Lăng Bắc Sam và Cố Diệc Thần cùng nhau
chơi đùa tự do thoải mái.
Khi đó cô có thể cười đùa vui chơi thoải mái, không có gò bó.
Chẳng hạn như lúc này, cả đám đang chơi trên núi ở khu vực ngoại thành của
Thủ Đô. Lục Khải Lâm vô cùng thích sự tự do tự tại lúc này, ngang hông
quấn một cái áo khoác, trong túi áo khoác có rất nhiều hạt dẻ mọc dại.
Mọi người nói lát nữa đến dưới chân núi có thể nhóm lửa nướng ăn.
"A……"
"Lâm Lâm!"
Cánh tay được người bắt lấy, thiếu chút nữa cô đã tuột xuống sườn núi, Lăng
Bắc Diệp mười tám tuổi bắt được cổ tay của cô kịp thời kéo cô lên, Lục
Khải Lâm vẫn chưa hồi phục tinh thần, cho đến khi chứng kiến vẻ mặt lo
lắng của anh A Diệp, thì trái tim rốt cuộc cũng ổn định lại.
"Á." Một trận đau rát truyền đến từ chỗ mắt cá chân làm cô kêu lên, nhưng
giờ phút này cô đau lòng nhất chính là những hạt dẻ cô hái được đã lăn
hết xuống núi “Anh A Diệp! Hạt dẻ của em!" Cô vểnh môi, cau mày chỉ vào
sườn núi nói.
Lăng Bắc Diệp đứng ở trước mặt cô, đang kiểm tra
vết thương trên mắt cá chân giúp cô, lúc ngẩng đầu lên vừa vặn đối diện
với gương mặt đỏ bừng của cô, hai bím tóc được tết đuôi sam, khuôn mặt
nhỏ nhắn tuyệt mỹ xinh đẹp làm tim anh vô duyên vô cớ rung động.
"Được rồi được rồi, không phải chỉ là mấy hạt dẻ thôi à! Đi thử một chút xem
mắt cá chân có đau không?.” Lăng Bắc Diệp đứng dậy, cưng chiều sờ đầu
của cô nói. Nha đầu này, còn để ý mấy cái hạt dẻ đó!
Lục Khải Lâm cau mày, nhẹ nhàng nhấc chân “A… á… đau quá!" Cô mới đi được hai bước
liền rút chân về, vì bị đau mà hoảng sợ kêu lên. Cau mày vẻ mặt ủy khuất nhìn anh. Lăng Bắc Diệp vội vàng đỡ cô "Em nhõng nhẽo quá, đến đây!"
Lăng Bắc Diệp trầm giọng nói.
Chỉ chốc lát sau, anh cõng cô lên đi về phía chân núi.
Trên người anh tràn ngập mùi ánh mặt trời mang theo mùi mồ hôi nhàn nhạt,
mùi vị này làm tim cô không khỏi đập nhanh, nhất là ngực của cô đang áp
trên lưng anh làm cô cảm thấy hơi căng căng khó chịu...Cô lui về phía
sau, động tác rất nhẹ nhưng ngược lại làm cho vật mềm mại của mình cọ
xát trên lưng anh...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Khải Lâm càng đỏ lên vì xấu hổ không dám cử động nữa.
Đáng chết!
Cô cử động linh tinh cái gì đó? Lăng Bắc Diệp rõ ràng cảm thấy khối mềm
mại cô, ngày mùa hè chói chang, người con gái xinh đẹp trắng nõn nằm
trên lưng anh cả người tản ra mùi thơm thoang thoảng, đối với chàng trai trẻ huyết khí sôi trào như anh mà nói đã xem như là hành hạ, không ngờ
tiểu nha đầu này còn dám đùa với lửa.
Lăng Bắc Diệp cảm giác toàn thân mình giống như lửa đốt, từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán rơi
xuống, thấy đoàn người cách đó không xa, anh đi chậm lại vì sợ bị bọn họ phát hiện sự quẫn bách của anh.
Thấy Lăng Bắc Diệp cõng Lục Khải Lâm xuống núi, tất cả mọi người đều đùa bỡn “Anh hai! Anh làm gì mà
phải cõng chị Lâm Lâm xuống núi thế? Anh A Chính, em cũng muốn anh cõng
em!" Lăng Bắc Sam mười bốn tuổi chạy đến bên người Lục Khải Chính, vểnh
môi với anh ta bá đạo nói.
Lúc này, một thiếu niên quần áo màu
trắng không cao lắm đến gần “Sam Sam, mình cõng cậu!" Cố Diệc Thần nhỏ
hơn Lăng Bắc Sam hai tháng tiến lên, ngăn ở trước mặt Lăng Bắc Sam nói
với cô.
Lăng Bắc Sam ghét nhìn thấy Cố Diệc Thần còn lùn hơn cả mình “Cậu cũng không cao hơn tôi! Đi sang bên cạnh mà chơi!”
Con ngươi Cố Diệc Thần chán nản tự ti lui ra, lúc này Lăng Bắc Hàn hung
hăng trừng mắt nhìn Lăng Bắc Sam, Lăng Bắc Sam xem thường nhìn về phía
Lục Khải Chính, chỉ thấy anh đã sớm đi kiểm tra thương thế của Lục Khải
Lâm.
Ngày ấy, Lục Khải Lâm về đến nhà, bị mẹ Lục--- Chu Tú Lan
hung hăng phê bình một trận, suýt chút nữa bị đánh, may mắn được anh cả
Lục Khải Chính ngăn lại. Nói cô là con gái mà đi điên khùng khắp nơi,
không có phong cách của đại tiểu thư...
Cho dù là bị mắng một
trận nhưng chỉ cần nhớ tới cảm giác tim đập nhanh lúc được anh A Diệp
cõng xuống núi, thì Tiểu Khải Lâm cảm thấy rất đáng giá!
Năm đó,
Lục Khải Lâm mười sáu tuổi lặng lẽ thích anh A Diệp của cô, không còn là tình cảm anh em khi còn bé, mà là sự yêu thích giữa một cô gái và một
người con trai khác giới.
Ngày đó Lăng Bắc Diệp hai mươi tuổi đến trường quân đội, Lục Khải Lâm đem một lọ thủy tinh đựng ngôi sao may
mắn đầy màu sắc tự mình gấp tặng cho anh. Mặc dù không có tỏ tình, thế
nhưng từng ngôi sao kia đã đại biểu cho tâm ý của cô, khi đó Lăng Bắc
Diệp nghĩ, cô chắc hẳn là thích anh.
Một tháng hai người thư từ qua lại một lần, ngày đó trong tháng là ngày mà cô vui vẻ nhất.
Mười chín tuổi, cô thi đỗ đại học Tô Thành, cô không thích học khoa tài
chính nhưng lệnh của cha mẹ không thể làm trái. Chỉ là, đi học ở Tô
Thành, ít nhất cũng tự do hơn rất nhiều. Khi học kỳ đầu tiên của đại học năm nhất gần kết thúc thì đã xảy ra chuyện khổ sở nhất trong cuộc đời
của cô.
Đêm đó, cô thiếu chút nữa bị một kẻ lang thang cưỡng hiếp, nhưng đối với cô mà nói đã coi như là bị vấy bẩn rồi.
Cô không nói cho ai hết , ngày thứ hai đã trở lại ký túc xá, đi học bình
thường, ăn cơm bình thường giống như chưa từng xảy ra chuyện gì...Chỉ
là, trái tim của cô không bao giờ bình thường được nữa. Nó đã bị phủ lên một tầng ám ảnh không thể phai mờ, cô cảm thấy mình dơ bẩn cũng không
xứng với Lăng Bắc Diệp nữa...
Nhìn thư Lăng Bắc Diệp gởi tới,
từng giọt nước mắt của cô rơi xuống bức thư, đêm đó cô nhịn đau đớn, hồi âm cho anh một bức thư, cô nói mình thích một hoc sinh nam, là sinh
viên năm ba và là hội trưởng hội học sinh. Lấy phương thức như vậy, khéo léo đoạn tuyệt tất cả nhớ nhung.
Lăng Bắc Diệp làm sao cũng
không ngờ tới chỉ có anh là đơn phương trong cuộc tình này! Cầm đèn pin
ngồi trên bãi tập trong trường quân đội, chịu đụng muỗi cắn để xem xong
bức thư của cô. Trái tim bị xé rách, quặn đau.
Cô, cô vậy mà đã yêu rồi!
Anh cho là cô vẫn sẽ chờ anh, không ngờ lại……
Lăng Bắc Diệp! Tình cảm không chống lại được khoảng cách thời gian! Một mình mày làm lính, một tháng mới có thể liên lạc với cô ấy một lần, lại
không gặp cô ấy, lúc cô ấy sinh nhật cô ấy bị bệnh, mày căn bản không có cách nào chăm sóc được cô ấy, như vậy cô ấy làm sao có thể yêu mày?
"A……"
Anh nhảy lên, trừng mắt nhìn bầu trời đêm gầm thét một tiếng, trái tim bị xé nát thành từng mảnh!
Nghĩ tới bạn trai của cô săn sóc vì cô mua cơm mua thuốc… cho dù anh có
thích cô hơn nữa, có luyến tiếc cô hơn nữa, cũng chỉ có thể đặt ở trong
lòng. Bởi vì bây giờ anh đang làm lính, không có cách nào dành cho cô sự quan tâm chăm sóc trực tiếp nhất...
Anh không thể ích kỷ để cho một cô gái đang ở lứa tuổi đẹp đẽ nhất chờ đợi khổ sở.
Đêm đó Lăng Bắc Diệp chạy dọc theo bãi tập hết vòng này đến vòng khác...Lúc nghỉ phép về nhà thì cố ý lén lút đi nhìn cô, quả thật thấy được một
chàng trai canh giữ ở bên người cô. Nhìn cô ngồi phía sau xe đạp của cậu ta, mặc sức băng qua bóng cây nhãn rậm rạp thơm mát...
Hai người cứ chấm dứt như vậy.
***
Khi Lục Khải Lâm tốt nghiệp đại học thì tình yêu với bạn trai bị người nhà
biết, bọn họ ép cô nhanh chóng chia tay. Chuyện này Lăng Bắc Diệp cũng
đã biết. Lúc ấy nghĩ Lục Khải Lâm nhất định rất đau lòng chứ?
Nhưng có lần lúc nhìn thấy cô trông cô lại rất bình tĩnh, căn bản không giống như người thất tình.
Tối nay đám người bọn họ tới liên hoan, Lục Khải Lâm và Lăng Bắc Diệp cũng ở đây, giờ phút này Lục Khải Lâm an tĩnh ngồi một mình ở góc khuất nghe
bọn họ ca hát. Tâm tư của Lăng Bắc Diệp cũng vẫn đặt trên người cô, nhìn cô an tĩnh như vậy, anh xị mặt không tiến lên nói chuyện với cô.
"A Diệp, lui vào trong đi!" Tôn Đại Phi hát xong chen chúc tới, đẩy Lăng
Bắc Diệp vào trong góc làm thân thể anh đụng vào Lục Khải Lâm “A…" cô
kêu lên, tránh khỏi anh giống như là tránh ôn dịch.
Vẻ mặt chán ghét đó làm trái tim Lăng Bắc Diệp run lên, cô cứ chán ghét anh như vậy?!
"Khải Lâm, sao vậy? !" Có người hỏi cô như thế.
Lục Khải Lâm hồi hồn ý thức được vừa xảy ra chuyeenh gì, cười cứng ngắc vội vàng nói “Không có gì, không có gì." Cô nói xong thì đứng lên ra khỏi
phòng bao. Những người khác nhanh chóng vui đùa, cũng không suy nghĩ
nhiều. Nhưng Lăng Bắc Diệp đã bị cô tổn thương lần nữa.
Anh đi
theo ra khỏi phòng, phát hiện Lục Khải Lâm đang rửa tay ở trong nhà vệ
sinh, giống như là có rối loạn ám ảnh cưỡng chế(**), rửa hết bọt lại
rửa bằng nước rửa tay lần nữa. Lúc thấy anh ở trong gương thì trong lòng cô căng thẳng, một cỗ chua xót xông lên, nhưng chỉ hướng về phía anh
cười nhạt.
Mặt Lăng Bắc Diệp không chút thay đổi nhìn cô, nụ cười trên mặt cô làm anh cảm thấy vô cùng chói mắt! Lúc nào thì cô xa lánh
anh như người xa lạ vậy?
Lục Khải Lâm cảm giác Lăng Bắc Diệp cũng rất ghét cô, rửa tay xong vội vàng hong khô rồi rời đi, nhưng anh vẫn ở cửa không nhúc nhích còn đưa cánh tay phải ra chặn cô lại “Người nhà em bảo em lập gia đình?" Anh lạnh lùng hỏi.
Tin tức này làm sao anh có thể không nghe nói, nhà họ Lăng và nhà họ Lục có ý định kết thân để
Lục Khải Lâm gả cho anh cả của anh, Lăng Bắc Hàn.
Nghe lời của
anh, Lục Khải Lâm căng thẳng trong lòng, hơi gật đầu “Ừ, đúng vậy. Anh A Diệp, em về phòng trước." Cô lạnh nhạt nói nhưng trái tim lại khó chịu. Nhớ tới sẽ phải gả cho Lăng Bắc Hàn, trong lòng vô cùng khổ sở.
Cô kết hôn với mình và anh cả Lăng Bắc Hàn đều giống nhau...
Nhưng ý của cha mẹ, cô đâu thể chống lại!
Cô lạnh nhạt làm anh chua xót, lúc cô rời khỏi được hai bước thì Lăng Bắc
Diệp không đè nén nổi tức giận trong lòng kéo cánh tay của cô, kéo cô đi về phía khúc quanh của hành lang!
"Anh...Anh buông em ra!" Bị
đàn ông đụng vào làm cô chán ghét, Lục Khải Lâm mất khống chế rống to,
Lăng Bắc Diệp mặc kệ cô gào thét chói tai vì căm ghét, lôi cô đẩy vào
khúc quanh, vừa muốn nói chuyện thì cô vung túi xách lên, đập tới tấp
vào đầu anh giống như phát điên.
Mặc dù anh là cảnh sát nhưng đối mặt với cô như vậy anh đâu nỡ đánh, bị cô hung bạo đánh một cái, cô
thừa dịp anh không chú ý lại chạy đi……
Cô ghét anh như thế sao? !
Lăng Bắc Diệp ảo não cào tóc, trái tim lại bị nện một búa.
Tin tức hai nhà Lăng
Lục kết thân đã sớm được tung ra nhưng ai ngờ Lăng Bắc Hàn sống chết
không chịu đồng ý, trong lúc nhất thời người hai nhà lúng túng không
biết nên làm gì.
"Để cho con cưới Lục Khải Lâm!" Ngày ấy Lăng Bắc Diệp đã nói như vậy trên hội nghị gia đình.
"Không! Con không muốn gả cho anh A Diệp!" Sau khi Lục Khải Lâm nghe đối tượng
kết thân bị đổi thành Lăng Bắc Diệp, lần đâu tiên dám lớn mật phản bác
lại cha mẹ.
"Không muốn? Vậy con muốn gả cho người nào? Thằng
nhóc kia ư?" Chu Tú Lan hừ lạnh, hung tợn trừng mắt nhìn Lục Khải Lâm,
trong lòng Lục Khải Lâm chấn động bỗng cảm giác mình rất vô dụng. Cho
tới bây giờ vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng cha mẹ.
"Chính là không
muốn lấy Lăng Bắc Diệp." Bởi vì anh là người đặc biệt người trong lòng
cô, cho nên cô không muốn liên lụy tới anh.
"Lục Khải Lâm! Con
cho rằng con là ai? ! Con có quyền gì có tư cách gì phản kháng? ! A Diệp người ta chịu cưới con đã là rất tốt rồi! Con còn muốn làm cho nhà họ
Lục chúng ta mất hết mặt mũi sao? !" Chu Tú Lan chỉ vào cô quở trách một trận.
Lục Khải Lâm đau khổ nhìn người mẹ trước mặt này, không
cách nào cãi lại, cô cũng không phản bác được. Từ nhỏ đến lớn cô cũng
biết hôn nhân của mình là quyền lợi của nhà họ Lục.
Cô nên tìm Lăng Bắc Diệp.
"Anh A Diệp, hôn nhân không có tình yêu giống như là nấm mồ, em hi vọng anh có thể suy nghĩ kỹ càng không cần bởi vì kết thân mà lấy em!" Hai người ngồi ở trong phòng bao của quán cà phê, cô nhìn anh bình tĩnh nói.
Lời của cô luôn có thể dễ dàng giày vò anh! Lăng Bắc Diệp chua xót “Dù sao
em cũng phải lập gia đình, anh muốn cưới ai cũng không làm chủ được,
cưới em mới có lợi với nhà họ Lăng, cớ sao mà anh không làm?" Nhấp một
hớp cà phê Lăng Bắc Diệp u ám nói, trong con ngươi phát ra ánh sáng giễu cợt.
Cô thà gả cho anh cả người cô không thích, nhưng không chịu gả cho anh?! Trong lòng Lăng Bắc Diệp cực kỳ thất bại! Cũng rất chua
xót! Rất muốn gào lên bởi vì yêu cô nên anh mới đồng ý cưới cô, vậy mà
tự ái kiêu ngạo của đàn ông làm anh không nói ra khỏi miệng!
Lời Lăng Bắc Diệp nói cũng làm Lục Khải Lâm chua xót, mặc dù anh nói chính
là sự thật nhưng quyền lợi, lợi ích, vẫn làm bẩn tình cảm cô đối với
anh. Cô muốn lấy anh từ khi trái tim cô rung động vì anh. Hôm nay lại vì lợi ích hai nhà...
Chóp mũi cô chua xót, trái tim càng chua xót
hơn. Ngước mắt khổ sở nhìn anh ở đối diện anh tuấn tiêu sái, rất muốn
hỏi anh một câu, anh có thích cô không? Hay là chỉ bởi vì lợi ích……
"Còn có việc gì không? Không có việc gì anh trở về đội cảnh sát !" Lăng Bắc
Diệp lạnh nhạt nói, anh sợ không khống chế được tình cảm với cô, cũng
không hiểu nhiều năm như vậy rốt cuộc là tại sao tâm trí của mình vẫn
không quên được cô!
"Không có việc gì!" Cuối cùng cô mở miệng lạnh nhạt nói.
Lăng Bắc Diệp đi trước ra tính tiền, ra khỏi phòng cà phê anh lên xe của anh, cô lái xe của mình rời đi.
Hôn sự của hai người cứ như vậy mà định xong, không thể kết hôn với cháu
đích tôn của nhà họ Lăng nhà họ Lục vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc,
nhưng may mà Lục Khải Chính cũng sắp cưới cháu gái của nhà họ Lăng. Nhìn mẹ đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ vì cô, Lục Khải Lâm không có chút cảm
giác vui sướng nào.
Ngày ấy thử áo cưới, Lăng Bắc Diệp vẫn đang
làm thêm giờ không xuất hiện, cô chọn cho mình một chiếc áo cưới màu
trắng mình thích. Ở trong lòng thầm nghĩ, anh yêu cô, cô cũng yêu anh
nên mới kết hôn .
***
Hôn lễ rất long trọng, khoảnh khắc
khi Lăng Bắc Diệp đeo lên cho cô chiếc nhẫn kim cương, Lục Khải Lâm hạnh phúc và xúc động. Cô cảm động ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuấn tú của
anh, Lăng Bắc Diệp cũng nhìn cô, ánh mắt trực tiếp mà nóng rực. Chiếc
nhẫn kim cương này là chính bản thân anh cố ý chọn...
"Hiện tại chú rể có thể hôn cô dâu."
Giọng nói giàu từ tính của người MC nam kéo sự chú ý của hai người trở về,
trong lòng Lục Khải Lâm run lên, eo bị người ôm lấy thân thể của cô lọt
vào trong ngực của anh, toàn thân cứng đờ cô cố gắng ức chế tâm tình của mình, trước đó đã chuẩn bị tâm lý không nên mất mặt trước nhiều người
như vậy, nhất định không được đẩy anh ra.
Rõ ràng cảm giác thân
thể của cô căng thẳng, sự bài xích của cô làm lòng Lăng Bắc Diệp chua
xót nhưng vẫn cúi đầu, hung hăng hôn cô. Môi của cô khép chặt, quyết tâm mím môi không để anh thành công xâm nhập vào trong khoang miệng của cô.
Một cỗ cảm giác chán ghét dâng lên cô rất muốn đẩy anh ra, thế nhưng tiếng
vỗ tay của khách khứa toàn hội trường làm cô tỉnh táo lại, chỉ có thể
nhẫn nhịn chịu đựng nụ hôn của anh.
Lăng Bắc Diệp thất bại buông
cô ra, oán hận lườm cô một cái, cô bị ánh mắt mang theo hận ý của anh
làm sợ tới mức kinh hãi âm thầm thở dốc, khôi phục tâm tình.
Lăng Bắc Diệp rót rất nhiều rượu thoạt nhìn bộ dạng rất vui vẻ, ai đến cũng uống không cự tuyệt cho đến khi say khướt……
Anh được người dìu về phòng tân hôn, cô nhìn anh nằm ở trên giường cưới, cả người bốc lên mùi rượu mà đau lòng. Không nhịn được đi rót một ly trà
giải rượu “A Diệp uống chút trà đi" Toàn thân mặc một bộ lễ phục sườn
xám màu đỏ thẫm, cô bưng một ly trà đứng ở bên giường.
Trong mơ hồ, Lăng Bắc Diệp nhìn cô dâu của mình tim đập nhanh, đưa tay bắt lấy cánh tay của cô “Bùm"
"A"
Nước trà rơi xuống đất, cô bị anh kéo vào trong lòng nằm ở trên ngực anh, cô kêu lên làm hô hấp của hai người quấn quýt, bàn tay Lăng Bắc Diệp giữ
chặt đầu của cô muốn hôn cô “Tránh ra!” Lục Khải Lâm chợt đẩy ngực của
anh, rống to.
Lăng Bắc Diệp bị sự khước từ của cô chọc giận, lật
người đè cô dưới thân, con ngươi đỏ rực trừng mắt nhìn vẻ mặt chán ghét
của cô “Lục Khải Lâm! Anh! Là! Chồng! Em!" Anh hung tợn cắn răng nghiến
lợi nói, hơi thở nóng rực hòa lẫn mùi rượu phun lên mặt của cô, trong
lòng Lục Khải Lâm vô cùng sợ hãi.
"Đừng đụng vào em!" Cô thê
lương kêu lên, lòng chua xót khổ sở, bỏ qua cho cô đi! Cô rất sợ gần gũi với đàn ông, thật sự rất sợ! Cô không muốn xúc phạm tự ái đàn ông của
anh, nhưng cô thật sự không có biện pháp tiếp nhận anh!
Cô có
bệnh! Bệnh tâm lý nghiêm trọng! Cũng không dám gặp bác sĩ, không thể để
cho bí mật kia bị người khác biết, nếu không nhà họ Lục sẽ mất thể diện, Lục Khải Lâm cô sẽ mất thể diện...
"Xoẹt……"
"Không để cho tôi đụng! Tôi cứ đụng! Bây giờ cô là vợ tôi! Cô có nghĩa vụ thỏa mãn
nhu cầu của tôi!” Lăng Bắc Diệp dùng sức xé hư sườn xám của cô, hướng về phía cô gào thét. Sắp bị cô ép điên rồi! Giờ phút này, anh chỉ cảm thấy bị cô vứt bỏ!
"Đừng! Tránh ra! Anh tránh ra! Đừng đụng vào em!
Cút đi…” Lục Khải Lâm giãy giụa mắc chứng cuồng loạn gào lên, trên gương mặt hiện đầy vẻ hoảng sợ, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy, trong đầu
hiện lên chính là ban đêm kinh khủng kia.
"Nếu đã là vợ của tôi,
thì nên quên người đàn ông kia đi! Lục Khải Lâm! Cô là của tôi! Cô không muốn để cho tôi đụng, người kia thì có thể? Phải không? !" Giận đến nỗi nói không lựa lời, Lăng Bắc Diệp lại quát đã vén vạt áo sườn xám của cô lên, kéo quần lót ở bên trong ra.
"Đúng! Chính là anh không thể
đụng vào! Anh cút đi! Tránh ra!" Cô tùy tiện nói liều mạng giãy giụa,
lời của cô làm Lăng Bắc Diệp dừng lại, mặt bi thương nhìn cô, ngay sau
đó lật người buông cô ra.
Cô vội vã nhếch nhác xuống giường giống như là tránh ôn dịch, ngã ngồi ở trên sàn nhà lạnh như băng, tóc tai
quần áo xốc xếch không chịu nổi.
"Cút!" Lăng Bắc Diệp ngồi ở mép giường hung tợn trừng mắt nhìn cô rống to.
Lục Khải Lâm vội vàng đứng lên, giống như là một đêm kia sau khi bị kẻ lang thang vô lễ, lảo đảo chạy ra khỏi phòng tân hôn của bọn họ, cô vọt vào
trong phòng khách nặng nề khóa trái cửa phòng, sau đó trốn vào góc tường co ro thân thể, mặt hoảng sợ nhìn cửa phòng ôm thân thể thật chặt, toàn thân không ngừng run rẩy nước mắt cũng rơi xuống.
Anh A Diệp...
Ở trong lòng kêu tên anh, lại không cách nào nói cho anh biết, giờ phút này cô thiếu vắng nhất thật ra là sự an ủi của anh.
Cô trốn ở góc phòng, lặng lẽ rơi lệ sau một hồi mới hoàn hồn, lại đi đến
phòng ngủ cầm vòi hoa sen không ngừng chá xát thân thể, chỉ cảm thấy nó
rất bẩn da bị chà xát đến rách cũng chẳng quan tâm.
Lăng Bắc Diệp thất bại nằm trên giường cưới kinh ngạc nhìn trần nhà, giờ phút này anh có chút hối hận vì cưới cô. Cưới một người phụ nữ không yêu mình, đến
tột cùng là vì cái gì? Nhưng nhắm mắt lại, trong đầu đều là bộ dạng thời thiếu nữ của cô.
Nụ cười tươi đẹp trong suốt đó ...
Chính là không thể quên được, cho dù mấy năm này rất ít liên lạc nhưng những
người phụ nữa khác không lọt nổi vào mắt xanh của anh!
Anh cũng không biết cô có cái gì tốt.
Vô tri vô giác ngủ thiếp đi, ngày thứ hai sau khi rời giường trên bàn ăn
đã dọn lên bữa sáng phong phú. Lăng Bắc Diệp nhìn Lục Khải Lâm từ phòng
bếp đi ra, một khắc kia trong lòng vẫn rung động. Nhưng khi nhớ tới đêm
tân hôn không chịu nổi kia, trái tim có thổn thức nhiều hơn nữa cũng sẽ
nguội lạnh.
Lục Khải Lâm nhìn anh, đầu tiên là hơn sửng sốt nhưng mặt lại không chút thay đổi “Ăn điểm tâm đi" Cô lạnh nhạt nói.
"Tôi trở về đồn cảnh sát." Anh lạnh lùng trả lời, nói xong đã ra khỏi cửa.
"Này" Cô vừa định hỏi lúc nào thì lại mặt nhưng lại bị một tiếng đóng cửa
nặng nề cắt đứt. Nhớ tới tối hôm qua trong lòng cô cũng run lên, trên
người những mảng da bị cô chà xát rách ra đang đau đớn từng cơn.
Lục Khải Lâm, mày thật thất bại!
Một mình ăn bữa sáng cô lại thầm mắng mình trong lòng.
Sau khi kết hôn ngày thứ ba thì lại mặt, hai người vẫn hẹn nhau gặp mặt ở
một địa điểm, cả đêm anh không về cô phòng không gối chiếc, nhưng trong
lòng cũng nhẹ nhõm. Trong cuộc sống sau này, cô đều vượt qua một mình...
Lăng Bắc Diệp cũng cố ý tránh mặt cô, nhìn thấy cô sẽ nhớ tới sự thật không
chịu nổi không bằng đặt cô ở trong lòng, yêu thương thật tốt. Anh sợ
không nhịn được sẽ tổn thương tới cô, nhưng vẫn không nhịn được len lén
quan tâm tới cô...
Kết hôn nửa năm, số lần anh trở về rất ít, Lục Khải Lâm nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng chua chua hôm nay chính
là sinh nhật của cô.
Đang lúc cô ngẩn người thì cửa bị mở ra, cô
hơi sửng sốt, làm sao cũng không nghĩ đến Lăng Bắc Diệp lại đột nhiên
trở lại, trên tay của anh còn xách một cái bánh sinh nhật lớn. Lăng Bắc
Diệp thấy cô ánh mắt nhu hòa.
"Anh...anh đã trở về" Cô cứng đờ
cười nói, tiến lên nhận lấy hộp bánh ga-tô từ trong tay anh. Lăng Bắc
Diệp đổi giầy, nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt cô, trong lòng hết sức
kích động. Anh vẫn xuống nước vì muốn đón sinh nhật với cô.
Lăng
Bắc Diệp đi tới bên cạnh bàn ăn, Lục Khải Lâm đến phòng bếp vội vàng
chuẩn bị thức ăn, Lăng Bắc Diệp cũng đi theo giúp cô cùng nhau bận rộn.
Nhìn ánh nến ấm áp trong nội tâm Lục Khải Lâm tràn đầy cảm động, cũng không
ngờ anh còn nhớ rõ sinh nhật của cô, cô cười xấu hổ"Cám ơn anh.” Nhẹ
nhàng mở miệng.
"Có cần khách sáo với anh như vậy không? Lâm Lâm, coi như em không yêu anh, nhưng trước kia dầu gì chúng ta cũng là bạn
bè khôngphải sao?" Lăng Bắc Diệp chua xót mở miệng, bạn bè…… trước kia
anh đối với cô đâu phải là bạn bè, từng phong thưđều viết đầy sự yêu
thương và quan tâm của anh đối với cô!
Dù là không thích anh, cũng không nên có loại thái độ này với anh chứ? Cũng không phải là anh ép cô gả cho anh!
(** )Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder -
OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải
thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây
là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có
tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.
Người bị ảnh hưởng của
bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm
soát được chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay dành
quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà quá mức gọn gàng cần
thiết. Nhưng không phải mọi hành vi có tính chất ám ảnh cưỡng chế đều bị coi là dấu hiệu của bệnh, chẳng hạn phải nghe kể chuyện mới đi ngủ được (ở trẻ nhỏ) hoặc các nghi lễ tôn giáo đều là các hành vi lặp đi lặp lại nhưng chúng có ích và không quá gây phiền toái. Ngoài ra nỗi lo lắng
vừa phải trong một khoảng thời gian nào đó khi cuộc sống gặp cản trở
cũng được xem là các cảm xúc bình thường như trong mùa dịch bệnh lo lắng về sự sạch sẽ giúp ích hơn là thái độ bàng quan. Nhưng sẽ là bệnh thật
sự nếu nó quá mức độ cần thiết và gây đau khổ. Mức độ của bệnh có thể từ nhẹ đến nặng, nhưng nếu bị nặng mà không được điều trị sẽ làm thoái hóa khả năng làm việc, học tập thậm chí làm người bệnh không thoải mái
trong chính căn nhà của mình, họ có thể mất vài giờ một ngày chỉ để thực hiện các hành vi cưỡng chế.
Mặc dù các triệu chứng điển hình của OCD thường bắt đầu ở lứa tuổi thanh niên hoặc đầu trưởng thành, tuy
nhiên cũng có tới một phần ba khởi phát khi còn nhỏ tuổi thậm chí có
những đứa trẻ mắc bệnh trước tuổi đi học (người ta đã ghi nhận một số
trường hợp OCD trước 2 tuổi). Ảnh hưởng của bệnh lên đứa trẻ ở giai đoạn đầu của cuộc đời gây những hậu quả nghiêm trọng cho chúng. Điều quan
trọng là đứa trẻ cần được phát hiện và chữa trị sớm nhằm hạn chế tối đa
những tác động xấu lên sự phát triển. Rối loạn ám ảnh cưỡng chế là một
rối loạn của não bộ có nguyên nhân từ sự bất thường trong xử lý thông
tin do vậy căn bệnh không phải là lỗi của người mắc hoặc biểu hiện của
nhân cách không ổn định, yếu đuối.