Chiếc nhẫn này mua cũng được một năm rồi, không ngờ đến bây giờ mới có thể
lấy ra. Nhưng cho dù có thể đeo lên tay cô vẫn không thể đảm bảo cho cô
một cuộc hôn nhân hoàn hảo.... Tuy trái tim đau đớn chua xót nhưng anh
vẫn lấy hết dũng khí, đưa hai tay lên trước mặt cô mở chiếc hộp nhung
kia ra.
Ánh đèn đường chiếu vào chiếc nhẫn kim cương tạo thành
những tia sáng vô cùng lấp lánh. Nhan Tịch kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn kim cương trước mặt, cảm giác chấn động ghê gớm.
Chiếc nhẫn kim cương....
Có lẽ bất kỳ người phụ nữ nào khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương này đều
sẽ rất cảm động và cô cũng không ngoại lệ. Giờ phút này trong lòng cô vô cùng xúc động.
Lục Khải Chính cầm chiếc nhẫn trên tay, thì thầm
nói bên tai cô: "Trước mắt anh không thể cho em một tờ giấy kết hôn, chỉ có thể để em chịu ấm ức đem chiếc nhẫn này...."
Nhan Tịch đưa
tay che miệng, cố gắng kiềm chế cảm giác xúc động và tủi thân đang dâng
trào trong lòng, nhưng càng cố gắng những giọt nước mắt càng không ngừng rơi như để minh chứng cho tình yêu của hai người.
Sau đó, anh nhẹ nhàng nâng bàn tay trái cô lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô....
"Khoan đã!" Cô vội vàng lên tiếng. Trong khoảnh khắc đó cảm giác cơ thể Lục
Khải Chính cứng đờ trong giây lát, trái tim cũng như ngừng đập đau đớn,
sợ cô sẽ từ chối.
"Em... không muốn?" Giọng nói run rẩy của anh vang lên.
"Anh vẫn chưa hỏi em có đồng ý hay không? Còn nữa, trong tiểu thuyết khi nam chính cầu hôn với nữ chính đều là quỳ xuống, còn có hoa hồng đỏ nữa.
Còn anh thì..." Cô quay lưng về phía anh, đỏ mặt cúi đầu nói. May mắn
bây giờ là buổi tối, anh sẽ không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ
của cô.
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Lục Khải Chính thở phào
nhẹ nhõm đồng thời cảm giác tất cả máu trong cơ thể đều dồn lên trên hai gò má. Một người có da mặt dày như anh, giờ phút này cũng có chút xấu
hổ.
Anh buông cô ra, đi đến trước mặt cô, quỳ chân phải xuống nhưng nhớ ra không có hoa hồng đỏ, ấp úng nói: "Anh đi mua hoa!"
"Giờ này các tiệm hoa đều đóng cửa hết rồi! Để hôm khác đi, Lục Lộ muốn tắm, em phải về nhà ...." Tên khốn kiếp này biến thành ngu ngốc từ khi nào
vậy? Nói xong, liền xoay người rời đi.
Lục Khải Chính kinh ngạc
nhìn theo bóng lưng cô. Mấy giây sau, đột nhiên như hiểu ra điều gì đó,
anh chạy kéo cô lại: "Đứng lại!". Cầm chặt cánh tay trái của cô, sau đó
ngang ngược đeo chiếc nhẫn lên ngón tay áp út của cô.
"Ôi... Đau! Nó nhỏ quá" Không ngờ anh lại đột nhiên đeo chiếc nhẫn lên tay cô, hơn
nữa động tác rất thô lỗ khiến cô đau đến nhíu mày.
"Không nhỏ!
Anh mua theo kích cỡ của ngón tay em". Anh vừa đeo nhẫn vào ngón tay áp
út của cô vừa nói. Tuy có hơi chật, hơi đau, nhưng trong lòng Nhan Tịch
rất vui mừng, pha chút xúc động. Giờ phút này, cảm giác Lục Khải Chính
ngang ngược đã trở lại.
Trên thực tế mấy tháng nay, anh vẫn chưa
chưa tha thứ được cho chính bản thân, vẫn còn rất áy náy với cô cho nên
mới chùm bước như vậy. Chỉ lặng lẽ quan tâm hai mẹ con cô....
"Không có hoa hồng đỏ, nhưng có hôn môi!" Dứt lời, một tay đặt trên hông cô
kéo vào trong ngực, nâng cằm cô lên, cúi đầu chiếm lấy đôi môi cô! Nhan
Tịch kinh ngạc hai mắt mở lớn đầu óc trống rỗng, cảm nhận nụ hôn mãnh
liệt của anh.
Đã lâu không hôn môi thân mật như thế này, cảm nhận được đôi môi căng mọng mềm mại thơm mùi sữa đồng thời một hương thơm
nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể cô khiến trái tim anh đập nhanh hơn, trong
đầu hiện lên hình ảnh cô cho Lục Lộ bú sữa, bụng dưới của anh lên nóng
lên cảm giác cương cứng căng trướng....
"Ưm...." Bàn tay anh bất
giác dùng sức lớn hơn, khiến cô khẽ kêu thành tiếng. Cảm giác căng
trướng khiến anh nhíu mày, nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn anh sẽ
không thể kiềm chế được nữa, giống như điện giật đột nhiên buông cô ra.
"Phù..." Vừa rồi cô cũng cảm giác được sự ham muốn của anh, hơi thở dồn dập, tim đập nhanh. Rất lâu rồi không có cảm giác như vậy, làm như cô là một cô
bé không biết gì.... Nhan Tịch đỏ mặt cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt
ve chiếc nhẫn kim cương, cảm giác chua xót trong lòng lại dâng lên, bất
giác nước mắt lại rơi xuống.
"Sao vậy?" Nhìn cô khóc, trái tim
anh trở nên hoảng loạn lo lắng hỏi. Cô cũng không kiềm chế được nữa, chủ động ôm chầm lấy anh, áp má lên lồng ngực của anh. Bàn tay to lớn của
Lục Khải Chính nhẹ nhàng vuốt ve chiếc gáy trắng nõn mịn màng của cô.
"Chỉ là tự nhiên muốn khóc thôi... Khải Chính, chúng ta yêu nhau đúng không? Yêu một người không nhất định phải ở bên cạnh...." Nhan Tịch nức nở
nói.
Trước kia là vì cô cho rằng mình không yêu anh sâu sắc,
nhưng trải qua khoảng thời gian đau khổ vừa qua, cô hiểu ra từ lâu anh
đã là người cô yêu thương tha thiết. Có lẽ cô không có dũng khí từ bỏ
hết mọi thứ vì anh, nhưng anh vẫn có một vị trí quan trọng trong lòng
cô.
"Nói lăng nhăng gì đó, tất nhiên là chúng ta yêu nhau rồi.
Nhưng, dường như anh không xứng để yêu em..... Anh đối xử với ngang
ngược với em... bất cứ chuyện gì cũng không hỏi ý kiến của em... Nhan
Tịch.... Làm thế nào anh mới xứng với em?"
"Làm gì có chuyện xứng hay không? Anh cũng bị em làm cho tức giận không ít, không đúng sao? Em là người viết tiểu thuyết nên cũng có thể hiểu được một phần nào đó đám đàn ông các anh, chỉ là em không ngờ khi anh tức giận lại tuyệt tình
như vậy... Khoảng thời gian mang thai vô cùng khổ sở, nhớ tới sự tuyệt
tình của anh, biết tin anh sẽ đính hôn với người khác, thực sự em cảm
thấy rất tủi thân..." Cô ôm chặt eo anh, tham lam hít lấy mùi hương nam
tính của riêng anh.
Những lời này khiến trái tim anh đau đớn hơn, càng tức giận sự tuyệt tình của chính bản thân: "Yêu càng sâu càng
không chịu được dù chỉ một hạt cát. Lúc đó anh cảm thấy em không muốn
phụ thuộc vào anh, không đủ yêu anh, trong lòng em người nhà mới là quan trọng nhất, anh chỉ là người có cũng được không có cũng không sao, cho
nên mới oan hận em như vậy, ép bản thân phải quên em..." Tất cả đều là
những lời thật lòng của anh.
"Anh không phải là người có cũng
được không có cũng không sao, thực sự không phải. Nếu không em sẽ không
đồng ý qua lại với anh, cũng sẽ không chịu đựng áp lực đi cùng anh tới
Bắc Kinh, dù thấy ông nội anh trong lòng em vẫn rất kiên định. Chỉ là
không ngờ ông nội anh lại viết cho em một bức thư như vậy, không phải là em không chịu hi sinh vì anh, vì em quá lo lắng cho sự an toàn của
người nhà, không chỉ cậu của em... còn anh nữa.... Ông nội anh nói nếu
em kết hôn với anh, anh cũng sẽ gặp nguy hiểm... Em không biết có phải
ông ấy chỉ đe dọa em hay không, nhưng em không dám mạo hiểm, chỉ sợ
nếu...." Cô cũng mở rộng cánh cửa lòng nói tất cả với anh. Sau khi nói
ra những điều này, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cũng cảm
giác được lục khải hôm cô càng chặt hơn.
"Ông nội đúng là ích kỷ! Uổng công anh đối xử với ông ấy như người nhà...." Bản thân anh rất coi trọng tình cảm với những người thân trong gia đình, nhưng bọn họ thì
sao?
"Đúng vậy, em thấy anh mua thịt chó cho ông ấy, nên khi ông
ấy nói tình cảm giữa ông ta và anh không tệ em càng nghĩ chắc chắn ông
ta không chỉ là đe dọa. Cho nên những gì ông ấy viết trong thư em đều
tin! Cũng không dám nói cho anh biết nửa câu"
"Ông ta muốn lợi dụng em, để em nói không cần anh, muốn chia tay với anh!"
Nhan Tịch từ trong ngực anh ngẩng đầu lên nói: "Tình hình có nghiêm trọng
như ông ấy nói không?" Cho dù cô không cần gả cho anh, nhưng lục bộ làm
sao bây giờ? Chẳng lẽ vẫn phải mang tiếng là con riêng sao? Tất nhiên cô cũng hi vọng tình hình không nghiêm trọng như ông nội anh nói, cô và
anh sẽ không đắn đo mà ở bên nhau.
Hai cánh tay rắn chắc của anh
đặt lên vai cô, nhíu mày nói: "Hiện giờ ông cụ và mẹ anh đều biết chuyện cậu của em... Em yên tâm, cho dù bọn họ có tiếp tục chia rẽ chúng ta
cũng sẽ không làm ra những chuyện thương thiên hại lý (1)"
(1): Thương thiên hại lý: tàn nhẫn, không có tính người.
Nghe những lời anh nói, Nhan Tịch thở dài: "Bọn họ dùng việc này để uy hiếp
anh và em, không để cho em và anh ở bên nhau đúng không... Em biết, cũng không còn sớm nữa chúng ta về nhà đi không mẹ em lại lo lắng"
"Bọn họ không còn dám ép anh kết hôn nữa, nếu không anh sẽ liều mạng với bọn họ..."
"Không được! Khải Chính, bây giờ anh là Phó cục trưởng, không thể vì tình cảm
cá nhân mà làm ra những chuyện thiếu suy nghĩ! Chỉ cần em hiểu anh, chỉ
cần anh thỉnh thoảng tới thăm em và Lục Lộ là tốt rồi...." Cô chân thành nói, không muốn anh vì hai mẹ con cô mà phạm phải sai lầm.
"Đối với em như vậy...."
"Em biết, thực ra chuyện có kết hôn hay không cũng chỉ là chỉ là một tờ
giấy đỏ mà thôi, Duyệt Duyệt thường an ủi em như vậy. Cho dù em với anh
có kết hôn, nhưng anh cũng giống như Trung tá Lăng, quanh năm ngày tháng bận rộn với công việc không thể ở nhà cho nên hiện giờ chúng ta có kết
hôn hay không cũng như nhau..." Cô vừa đi vừa an ủi anh.
Trong lòng Lục Khải Chính vẫn rất chua xót: "Chuyện hộ khẩu của Lục Lộ, anh sẽ giải quyết...."
Nhan Tịch gật đầu đồng ý, sau đó hai người cùng trở về nhà.
Lục Lộ đang được bà ngoại tắm rửa. Nhan Tịch và lục khải bước vào, thấy con đang sung sướng bơi trong bồn tắm: "Mẹ, để con giúp", cô bước tới dìu
mẹ mình đứng dậy. Hai đầu gối của bà không được tốt lắm, không thể ngồi
lâu.
Lục khải Chính nhìn mẹ vợ gật đầu chào, nhưng bà không để ý tới anh bước ra khỏi phòng tắm.
"Lục Lộ, không được bơi nữa!" Nhan Tịch ngồi xổm xuống, nhìn con thích thú
bơi trong nước ấm, cô giang hai tay nói. Lục Khải Chính bước tới, một
tay bế Lục Lộ nhấc chiếc phao bơi trên cổ ra: "Mang phao bơi như thế
không tốt." Giọng nói rất nghiêm túc.
"Vậy sao? Em không nghe nói, trong trung tâm dậy bơi cũng làm như vậy mà" Cô nhíu mày hỏi.
"Chiếc phao sẽ xiết chặt cổ, ảnh hưởng đến sự phát triển của đường hô hấp."
Anh nghiêm túc nói, sau đó đặt Lục Lộ vào trong nước, tàn tay to lớn của anh nâng eo con. Lục Lộ ở trong nước không ngừng khua tay khua chân,
khiến nước bắt tứ tung.
"Ôi... không được.... Lục Lộ, không được
nghịch nữa!" Nhan Tịch bị ướt, không ngừng nói với con trai. Lục Lộ bị
cô làm giật mình bất động, nhưng cũng chỉ lát sau đã cười khanh khách
đập mạnh tay chân vào mặt nước.
"Tiểu tử thối này!" Lục khải bị nước bắt lên mặt, nhíu mày nói.
"Sau này lớn lên chắc chắn cũng sẽ nghịch ngợm gây sự giống như anh vậy!" Cô cầm lọ sữa tắm cho trẻ đổ vào lòng bàn tay, nhìn anh ôm con, cưng chiều nói.
"Ai nói với em là anh nghịch ngợm gây sự..."
"Duyệt Duyệt... nghe chú già nói"
"...." Lục Khải Chính im lặng, thật tức chết tên Lăng Bắc Hàn mà.
"Nghịch ngợm cũng tốt, sẽ không bị bắt nạt ngược lại được bắt nạt người khác!" Anh ngẩng đầu kiêu ngạo nói.
"Anh cho con vào nước..." Bôi sữa tắm cho Lục Lộ xong, cô nói.
"Hì hì... Bì bõm..."
"A..."
Vừa được thả xuống nước, Lục Lộ liền dùng hai tay đập mạnh xuống nước khiến một lượng nước lớn bắn ra ngoài khiến chiếc áo sơ mi của Nhan Tịch ướt
sũng, hiện lên những đường con mê người. Lục Khải Chính kinh ngạc nhìn
cô đến thất thần, chiếc áo dán sát vào người cô, anh có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng mê người bên trong chiếc áo của cô...
Yết hầu bất giác chuyển động lên xuống, anh nuốt một ngụm nước bọt, những suy nghĩ mờ ám khiến anh khó có thể kiềm chế bản thân.
Cô không phát hiện ra ánh mắt sắc lang của anh, chỉ cảm giác anh đột nhiên bất động, nói: "Tắm xong rồi, anh mau bế Lục Lộ lên đi" Cô tức giận
nói, quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt si mê của anh, nhìn theo ánh mắt
anh. " A...." Một phần ra bộ ngực của cô lộ ra ngoài, hơn nữa vì đầu gối tỳ vào đó nên càng dễ nhìn hơn...
Lúc này Lục Khải Chính cũng
như sực tỉnh, nhanh chóng bế lục bộ lên. Cô vội vàng dùng hai tay che
ngực đứng dậy, vì Lục Lộ đã được quấn một chiếc khăn tắm lên người, anh
liền ôm cậu nhóc ra ngoài.
Khi bước vào phòng con, Nhan Tịch thấy anh đang mặc đồ cho Lục Lộ, còn biết mặc quần bỉm cho cậu nhóc, nhìn
người đàn ông cao lớn rắn rỏi chăm sóc cho một đứa trẻ, cô cảm thấy vô
cùng đáng yêu và ấm áp...
Lục Khải Chính tắm xong đi ra phòng
khách, thấy Nhan Tịch đang sắp xếp lại gường đệm:"Lâu lắm rồi mới trở
lại, mấy cái chăn đệm này không được phơi nắng nên hơi có mùi ẩm mốc,
anh không ngại chứ?" Thấy anh bước vào, cô nói.
"Ngại...." Anh đóng cửa bước vào, liền kéo cô vào trong ngực.
"Anh..." Anh khẽ thổi hơi nóng vào tai cô. Nhan Tịch thở gấp, nhíu mày nói.
"Tối nay coi như là đêm tân hôn của chúng ta đi..." Anh không nhịn được nữa, khẽ cắn vành tai cô. Gương mặt Nhan Tịch đỏ bừng, cơ thể căng cứng cảm
giác sợ hãi và chán ghét khiến cô cau mày: "Không được"
"Ừ...." Cô bị anh đẩy ngã xuống giường.
" Lục Khải Chính... em... em không được.... sợ...." Không một chút ham
muốn ngược lại cảm thấy sợ hãi, cảm giác nơi đó lại đau. Lục Khải Chính
giống như dã thú nổi điên, hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói, tùy ý
tiến công.
"Thật sự không được... không muốn.... Hơn nữa sẽ mang thai"
"Anh làm phẫu thuật triệt sản rồi."
"Cái gì?" Câu nói này khiến cô kinh ngạc, nhìn chằm chằm vẻ mặt ham muốn của anh hỏi.
Hôn lên môi cô, nói: "Lần trước anh và lão Lăng cùng đi làm... anh chỉ muốn em và Lục Lộ..." Giọng nói thì thào. Nhan Tịch cảm động rơi nước mắt,
hiểu được sự quyết tâm của anh.
"Ôi... đau..." Anh vuốt ve cô
nhưng nơi nào đó vẫn khô khốc, cô nhíu mày nói. Anh cũng nhíu mày: "Tại
sao không ướt?" Vuốt ve "cô bé" của cô lâu như vậy sao vẫn khô khốc? Anh ngồi dậy, nâng chân cô lên cao nhìn thẳng vào "cô bé" của cô.
"Đừng nhìn" Nhan Tịch giãy giụa nói.
Dưới ánh đèn, gương mặt anh u ám, đôi mắt càng lúc càng thẫm lại, sự đau đớn và hối tiếc bao phủ gương mặt tuấn tú.