"Cứu đứa bé.... bác sĩ.... cứu đứa bé.....” Lúc nói chuyện, đôi môi run rẩy
không ngừng, Nhan Tịch nhìn bác sĩ, lại nói, trong mắt kia đều là cầu
khẩn. Nhất định phải giữ được đứa bé này, đứa bé đầu tiên cô đã không
tthể giữ được, đứa thứ hai không bao giờ có thể vứt bỏ!
Ngay cả
bác sĩ tỉnh táo cũng bởi vì dáng vẻ cầu khẩn của Nhan Tịch mà lộ vẻ xúc động, "Bất luận là cô hay là đứa bé, chúng tôi cũng sẽ dốc hết sức! Xin yên tâm!.” Đeo khẩu trang, bác sĩ nhìn Nhan Tịch, kiên định nói.
Nhan Tịch cảm kích gật đầu, mấp máy nói "Cám ơn.” Bây giờ cô không có một
chút hơi sức, y tá vội vàng đeo chụp dưỡng khí lên cho cô. Hô hấp thoải
mái, cô thả lỏng hơn rất nhiều, da bị kim tiêm đâm rách, một chút đau
đớn, thuốc mê thấm vào trong cơ thể....
"Nhan Tịch!.” Khi cô muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được thanh âm của Lục Khải Chính, trái tim đột nhiên rung động, quay đầu thì chỉ thấy toàn thân Lục Khải Chính mặc
trang phục vô trùng đi vào, mặc dù anh mang khẩu trang, thế nhưng chỉ
cần đôi mắt thâm sâu xinh đẹp đó, cô có thể nhận ra anh.
Mới vừa
rồi nghe được anh ở bên ngoài nói "Bảo vệ người lớn", trong lòng cô có
bao nhiêu là cảm động , anh quan tâm cô, nhưng cô hi vọng, nếu như ngộ
nhỡ cô có xảy ra chuyện, anh có thể nuôi lớn đứa bé này yêu thương nó
thật tốt.
Cô nhìn anh, không cách nào nói, chỉ là dắt môi,
"Anh giúp em! Sẽ không có chuyện gì!.” Lục Khải Chính nắm tay của cô,
khàn giọng nói, trong lòng rung động, sợ mất đi cô, thật sự rất sợ! Anh
Lục Khải Chính một người đàn ông không sợ trời không sợ đất, giờ phút
này tâm lại treo lơ lửng.
Anh nắm thật chặt tay của cô, Nhan Tịch cảm nhận được sự có mặt của anh rồi, nhìn về phía anh, bày tỏ đã biết.
Cô biết, trong lòng anh có cô, cô từng bị sức quyến rũ của anh hấp dẫn,
bị yêu thương của anh đánh động tới, khiến cô chỉ có thể ảo tưởng ở
trong tiểu thuyết, trong thật tế lại không dám cầu xa, làm con rùa đen
rút đầu không thò đầu ra, tiếp nhận yêu thương của anh, cùng nhau phóng
túng trầm luân.
Cô biết, so sánh với tình yêu anh cho cô, cô bỏ
ra cho anh, thật là ít ỏi. Có lúc, cô cũng rất muốn giống như Duyệt
Duyệt yêu chú vậy, dũng cảm mà thẳng thắn, yêu thì trong mắt chỉ có đối
phương.... nhưng đó đối với cô mà nói, là không thể nào.
Cô chỉ có thể lặng lẽ nhớ kỹ anh ở trong lòng, vì an nguy của người thân, tình nguyện tổn thương anh.
Nhưng cô vẫn cảm tạ anh đã cho cô, theo ý cô, là một tình yêu oanh oanh liệt liệt.
Lục Khải Chính nhìn cô, cổ họng nghẹn ngào, khóe mắt dư quang canh chừng
cái bụng bị mở ra của cô, máu nhiễm đỏ băng gạc, máu chảy dầm dề, làm
lòng anh như đao cắt, tưởng tượng thấy cô vất vả mấy tháng này, một
người có thai, thế nhưng anh lại không thể làm bạn ở bên người, trong
lòng anh áy náy không chịu nổi.
Giải phẫu tiến hành được một nửa, huyết áp Nhan Tịch chợt giảm xuống, nhịp tim không yên, nếu như tiếp
tục giải phẫu sẽ rất nguy hiểm, nhưng cuống rốn thai nhi đã tróc ra, lúc này ngưng giải phẫu, thai nhi cũng sẽ có nguy hiểm.
"Cứu người
lớn! Tôi không muốn đứa bé kia! Các người ngừng cho tôi, dừng giải phẫu
lại!.” Nhan Tịch nghe Lục Khải Chính nói, chợt mở mắt, nhìn chằm chặp
anh, dùng sức cầm tay của anh, càng không ngừng lắc đầu, hai mắt van xin nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô muốn nói chuyện,
căn bản không nói ra, chỉ có thể nắm tay anh chặt chẽ, Lục Khải Chính
biết cô muốn nói cái gì, "Nhan Tịch! Anh không cho phép em chết!.” Lục
Khải Chính nhìn cô, cắn răng, kiên định nói. Giữa cô và đứa bé, anh
đương nhiên lựa chọn cô!
Nhan Tịch nói không ra lời, chỉ là càng không ngừng lắc đầu, dùng hết khí lực cuối cùng, lắc lắc tay của hắn.
Lục Khải Chính nhìn cô, trái tim kích động , nước mắt cũng ức chế không
được rơi xuống, nóng bỏng nước mắt rơi xuống ở trên tay của cô....
"Cứu.... đứa bé.....” Lục Khải Chính khàn giọng mở miệng, một cảm giác đau đớn
cắn nuốt trái tim anh. Giờ phút này trong đầu hiện lên hình ảnh khi cùng cô ở chùa, cũng hiểu ý tứ trong lòng cô.
Khi anh nói những lời
này, chỉ thấy Nhan Tịch chảy nước mắt, cười nhìn anh, nước mắt càng
không ngừng chảy xuống, sau đó, cô an tâm nhắm mắt lại.
"Nhan
Tịch!.” Lục Khải Chính nhìn cô nhắm mắt, cho là cô đã chết đi, khổ sở
quát, xông lên trước muốn ôm chặt cô, lại bị y tá ngăn lại, "Tiên sinh!
Xin tỉnh táo! Bệnh nhân chỉ là đang trong cơn sốc! Anh hãy đi ra ngoài
trước. Đằng nào thì.....” y tá ngăn Lục Khải Chính nói.
"Nhan
Tịch! Anh không cho phép em chết! Em chết, anh đi với em!.” Lục Khải
Chính mất khống chế rống lên, gương mặt tuấn tú dữ tợn, hai mắt đầy tơ
máu, dáng vẻ khổ sở làm người xúc động, anh cũng trơ mắt nhìn một cái
túi lớn đầy máu lôi ra từ trong bụng của cô …
"Nhịp tim bệnh nhân...."
Chỉ nghe điện tâm đồ vang lên tiếng còi, "Nhan Tịch!.” Lục Khải Chính lại
rống lớn, xông lên trước, bị y tá nhanh chóng ngăn lại, hai người nam
phụ tá bác sĩ cũng lên trước, chặn anh lại, "Chúng ta bây giờ muốn cướp
cứu bệnh nhân.... mời đi ra ngoài!" .
Hai người bác sĩ nam thân thể cường tráng đẩy Lục Khải Chính ra ngoài cửa, lớn tiếng nói.
"Thai nhi không có hô hấp!"
"Bệnh nhân xuất huyết!"
Đầu óc Lục Khải Chính lờ mờ phát giác ra, chỉ thấy một em bé toàn thân đỏ
bừng như mèo con bị lấy ra ngoài, trên rốn còn hợp với cuống rốn dài,
một bác sĩ để em bé xuống, tiến hành cấp cứu cho nó.... Sau đó, anh bị
người đẩy ra, nặng nề té lăn trên đất....
Bà Nhan thấy Lục Khải
Chính đi ra, nhìn liếc qua một chút thấy phòng giải phẫu vội vàng, sắc
mặt lo lắng, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, thong dong. Đối mặt với cửa
phòng giải phẩu, bà lẩm nhẩm kinh Phật ở trong lòng. Nhất định sẽ vượt
qua, nhất định sẽ!
Tịch, không sợ, có mẹ ở đây.
Nhìn cửa
phòng giải phẩu đóng chặc, bà Nhan nói ở trong lòng. Cả đời bà này trải
qua ba lần giải phẩu, cũng may, mạng bà tốt, gắng gượng tới bây giờ. Bà
cũng tin tưởng, số mạng Nhan Tịch tốt hơn bà rất nhiều có thể vượt qua
cửa ải này!
Lục Khải Chính được bảo vệ đỡ lên, kinh ngạc nhìn
phòng giải phẫu, giờ phút này, trong đầu chỉ có một ý niệm, nếu như cô
chết, anh cũng đi theo!
Cửa phòng giải phẩu lại bị mở ra, chỉ
thấy một nhóm y tá đem xe đẩy ra ngoài, trên xe có hộp giữ nhiệt, một em bé nho nhỏ hồng hồng trên người cắm các loại ống, trong nháy mắt bà
Nhan nhìn thấy cháu ngoại, không nhịn được bụm miệng, khóe mắt, một giọt lệ đục theo nếp nhăn chảy xuống....
Cố sức gọi hai tiếng."Đứa bé...."
"Là một bé trai! Nặng hai ký rưỡi, bây giờ chúng tôi đưa đến phòng giữ
ấm!.” Y tá nói với bà Nhan xong, lại rời đi. Hai ký rưỡi, mới nặng có
hai ký rưỡi.... lúc Nhan Tịch vừa ra đời còn nặng hơn ba ký rưỡi đấy.... Chỉ cần có thể sống sót là tốt rồi.... còn sống là tốt rồi! Bà Nhan lẩm nhẩm ở trong lòng, lại càng không ngừng niệm Phật.
Cái gọi là cầu nguyện chỉ là khi con người thấy bất lực thì đó là cách tự an ủi mình.
Lục Khải Chính nhìn liếc qua đứa bé kia, giờ phút này, anh quan tâm tới
mạng của Nhan Tịch hơn, anh cũng chỉ quan tâm tới mạng của cô....
Chỉ thấy y tá lại vội vã ra ngoài, lại vội vã đi vào, mang túi máu đi vào,
lòng Lục Khải Chính giờ phút này là trống không , cả người cũng tỉnh táo lại, chỉ biết là, nếu như cô chết, anh đi theo, cứ đơn giản như vậy!
Nhan Tịch ở Quỷ Môn quan lưỡng lự, cô cũng không muốn chết, căn bản không
muốn chết, cô còn chưa kịp mắt nhìn thấy Lulu, còn chưa cho mẹ được sống một cuộc sống tốt, còn chưa thấy em trai lấy vợ sinh con.... Tại sao có thể chết?
Một lượng máu truyền vào trong thân thể của cô, điện
tâm đồ gần như sắp trở thành thẳng tắp lại khẽ phập phòng, đường cong
hơi yếu giống như chứng minh một sinh mạng đang giãy giụa ở Quỷ Môn
quan. Vô luận lúc nào, chỉ cần có thể sống sót, đều có hy vọng.
Bên tai có một âm thanh, không ngừng nói, sống sót, sống sót....
Bác sĩ không ngừng giúp cô làm trái tim hồi phục....
Nhìn Lục Khải Chính một thân mệt mỏi còn mặc trang phục vô trùng không nhúc
nhích đứng sững ở đó, bà Nhan âm thầm thở dài, không ngờ người đàn ông
làm hại con gái lại cho bà ấn tượng đầu tiên rất tốt. Cũng không nhớ đến con gái hơn hai năm trước hãy còn cùng anh....
Nhan Tịch aLuôn nghĩ cho bà, cái gì cũng một mình chịu, sợ bà hao tâm, lo lắng....
Cảm giác áy náy đối với cô lần nữa hành hạ trái tim bà.
Đèn đỏ phía trên cửa phòng mổ rốt cuộc cũng tắt, cửa mở ra, mùi thuốc khử
trùng gay mũi ập tới, lòng Lục Khải Chính trống rỗng giống như rốt cuộc
hung hăng tỉnh lại! Thấy một nhóm nhân viên cứu hộ ra ngoài....
"Tạm thời bệnh nhân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng!.” Đầu óc Lục Khải
Chính ong ong chỉ nghe được có người nói như vậy, trong đầu phản
ứng một tin tức: cô không có chết!
Cô không có chết, nhưng chỉ
là tạm thời sống sót, cao huyết áp phải cần đến 12 tuần sau khi sinh mới có thể khôi phục bình thường, rất có thể xảy ra biến chứng trong lúc
này. Lục Khải Chính lảo đảo mà đi đi lại lại trên hành lang, nhìn đám
người kia đi xa, lại đi vào phòng bệnh, chỉ thấy cả người Nhan Tịch cắm
ống suy yếu nằm ở trên giường....
Ống dưỡng khí, dây truyền máu, dây truyền dịch....
Trong đầu quay về hình ảnh quen biết cô từ trước tới nay.
Vốn là hai đường thẳng song song không thể nào giao nhau lại đụng vào nhau, trong mắt anh, cô là cô gái kiên cường độc lập, một người gánh vác
trách nhiệm gia đình, nhìn cô ngụp lặn trong biển người, anh muốn giúp
cô, không muốn cô một mình gánh chịu.
Anh khi đó chỉ có một vấn
đề, không có người quan tâm, anh muốn cô cho anh một chút quan tâm, một
đêm kia, anh khống chế không được mang cô đi tới chỗ ở của anh.... Một
đêm kia, cả hai cùng mệt mỏi, thiếu tình yêu, thiếu ấm áp, quấn lấy lẫn
nhau sưởi ấm....
Chỉ là, anh không ngờ anh cho cô, không phải là chia sẽ, mà là tai nạn.
Nếu như không có anh, cô có lẽ đã sớm kết hôn rồi sống rồi chết, trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm, an an ổn ổn.
Nếu như không phải là anh, giờ phút này, cô cũng không cần biết cái sự khổ
sở dựa vào các loại ống lạnh lẽo để duy trì sinh mạng....
Anh đi
tới từng bước, ở bên giường bệnh của cô, ngồi xổm xuống, một tay run rẩy vuốt tay cô cắm ống tiêm lạnh lẽo, không nói một lời, đôi mắt đầy tơ
máu nhìn gương mặt không có miếng máu của người nằm trên giường bệnh
trắng tinh.
Bình dưỡng khí phát ra âm thanh "Tí tách" giống như
âm thanh nước sôi lên, bà Nhan bất đắc dĩ nhìn Lục Khải Chính, sau đó
đi ra khỏi phòng bệnh, bà muốn đến xem đứa cháu đáng thương vẫn còn ở
trong lồng giữ ấm....
"Nhan Tịch.... Lulu còn sống .....” Lục Khải Chính tháo khẩu trang, nắm tay của cô, thì thào nói nói.