Cô bị cao huyết áp, phải giữ cảm xúc ổn định, Nhan Tịch cố gắng giữ cảm
xúc của mình bình tĩnh, không nghĩ tới hôn nhân của Lục Khải Chính. Cô
cũng biết, nhớ anh chỉ càng thêm đau lòng và cô đơn, sẽ ảnh hưởng đến
sức khỏe của mình, chứ không còn gì khác! Hơn nữa, đây cũng là chuyện cô đã nghĩ tới, chuyện sẽ xảy ra.
Anh là con cán bộ, sao có thể cả đời không lấy vợ?
Chỉ khi anh ấy kết hôn, tìm được con dâu nhà họ Lục hài lòng, mọi người mới có thể yên tâm.
"Lulu, ba cũng là bất đắc dĩ phải kết hôn với dì khác.... ba cũng giống như
ông nội vậy, là muốn bảo vệ chúng ta, mới không ở cùng với chúng ta, con không thể trách họ, biết không?.” Dưỡng thai rất quan trọng, Nhan Tịch
mỗi ngày đều nói chuyện với đứa bé như vậy, chưa từng ở trước mặt nó nói xấu Lục Khải Chính một câu nào.
"Lulu.” Là cô đặt danh tự cho
bé, nếu như là con trai thì gọi "Lục Lộ.” (Lộ [路]: có nghĩa là Đường),
nếu như là con gái thì gọi "Lục Lộ.” (Lộ [露]: có nghĩa là Sương), trước
kia lúc ở cùng Lục Khải Chính, đã đùa giỡn nghĩ tới như vậy, Lục Khải
Chính còn nói, nghe giống như kêu heo ....
Cô nói, heo thì heo, dễ nuôi.
"Lulu, chỉ còn lại một tháng, nhất định phải giúp mẹ chịu đựng!.” Sờ lên bụng
bự bảy tháng, Nhan Tịch lại nói, chỉ còn một tháng nữa, nếu như thật sự
không chịu được nữa thì phải lấy nó ra trước. Như vậy, cô cũng có thể
bảo toàn tính mệnh.
Cô rốt cuộc vẫn là không muốn chết, cô chết rồi, mẹ, em trai, chị, còn có đứa bé này, phải làm sao?
Đêm nay, Nhan Tịch bị chuột rút tỉnh lại, mồ hôi lạnh toàn thân, cô nằm mơ
thấy Lục Khải Chính, mấy tháng qua, lần đầu tiên nằm mơ thấy anh, một
thân lễ phục đen, bên cạnh là một cô dâu mặc áo cưới trắng.... Cô giương hai mắt nhìn trần nhà đen như mực, một lòng chua xót khó chịu.
"Tôi thu lại cam kết không phải em không lấy, bởi vì em không xứng để tôi
làm như vậy!.” trong đầu hiện lên câu nói Lục Khải Chính nói khi chia
tay cô. Trái tim quặn đau, không xứng, cô không xứng. Không xứng với anh vì cô bỏ ra.
Cô cũng không biết phải yêu Lục Khải Chính như thế
nào, chỉ là chịu đựng anh yêu thương. Nếu như vậy, thì xa nhau là kết
quả tốt nhất. Trải qua thời gian dài lắng đọng, cô cũng dần dần không
hối hận đã quen biết Lục Khải Chính....
Cho dù chỉ một cuộc kiếp nạn, đau có, vui cũng có, nhất là khoảng thời gian đi cùng với anh không buồn không lo kia.
Anh vì cô mà nấu bữa ăn, mang cô đi từng nơi, cùng với mỗi một lần hoan
ái.... Khi đó, anh yêu cô, là yêu thật. Cô cũng toàn tâm toàn ý!
Mà bây giờ, anh ấy đã hoàn toàn không còn thương cô, nếu có thì cũng sẽ
không quản không hỏi đứa con này. Nhan Tịch suy nghĩ, nếu như cô thật đã chết rồi, đứa bé này làm thế nào? Đưa cho anh ấy sao? Người nhà của anh sẽ đối xử tốt với nó sao?
Lắc đầu một cái, có cảm giác mình suy
nghĩ nhiều, chỉ cần chịu đựng qua một tháng này, là được. Nhất định có
thể mẹ tròn con vuông! Cô còn mong đợi về sau cùng Lulu, còn có mẹ và em trai, vui vui vẻ vẻ sống chung một nhà.
***
"A.....” Lục
Khải Chính thức tỉnh từ trong cơn ác mộng, kêu khẽ một tiếng, phát hiện
mình lại ra mồ hôi trộm rồi, ngồi ở trên giường, anh ảo não lắc đầu một
cái, lại không bỏ được hình ảnh Nhan Tịch máu me đầy người, trái tim
hung hăng quặn đau, co quắp, anh ảo não bới bới tóc.
"Nhan
Tịch...." Không nhịn được hô lên cái tên này, cổ họng khàn khàn, âm
thanh run rẩy, nước mắt không nhịn được rơi xuống, nhìn tới trên đệm ướt nước thì Lục Khải Chính cũng kinh ngạc, mình thế mà lại rơi lệ.
Đưa tay, cầm lấy điện thoại di động trên tủ ở đầu giường, nhìn phía trên lịch.
"Năm tháng rồi.... cũng đã năm tháng rồi.....” Lục Khải Chính hoảng hoảng
hốt hốt nói, âm thanh khàn khàn, thật giống như ngày hôm qua bọn họ vừa
mới chia tay. Năm tháng rồi, cô mang thai bảy tháng rồi.... Bảy
tháng....
Đầu óc Lục Khải Chính ong ong, chia tay với cô sắp nửa
năm rồi, bất tri bất giác, nửa năm trôi qua rồi. Trừ đêm mồng một đầu
năm đó, anh rống lên một câu trong điện thoại thì anh và cô dường như
không còn gì để gặp lại.
Đó là anh đã từng vì cô, có thể hy sinh
tất cả phụ nữ, thế mà lại có thể nửa năm không lo không hỏi, huống chi,
cô còn ôm đứa con của anh.
Lục Khải Chính, mày làm sao vậy?
Đó là Nhan Tịch đấy!
Đó là Nhan Tịch.... Nhan Tịch bởi vì anh, mang thai, sinh non, bị người khác sĩ nhục, thọc một gậy ....
"A.....” gầm nhẹ một tiếng, cái đầu giống như bị nổ tung, đau đớn muốn nứt ra,
anh xuống giường, đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh. Thế nào cũng không
thể xóa đi một màn máu tanh trong đầu.
Ngày thứ hai Lục Khải
Chính xin nghỉ, chạy thẳng tới Lạc Thành, có lẽ không có cách nào có thể xuất hiện trước mặt cô, cùng cô đối mặt nói một câu, nhưng anh không
nhịn được muốn nhìn xem cô, có sống tốt hay không.
Nhất định rất tốt, phải rất tốt.
Khi anh tìm được chỗ ở của cô thì mới biết được, từ lúc cuối tháng hai cô
đã trả phòng. Nhiều lần tra tìm anh mới biết được tung tích của cô.
Thời tiết tháng năm ôn hoà, đối với Nhan Tịch mà nói lại rất lạnh, có thể là có liên quan đến thể chất của cô, đi dưới ánh mặt trời ấm áp, trên
người cũng đang đổ mồ hôi lạnh, một tay cô vuốt bụng bự nhô cao, một tay vuốt eo, trên tay trái còn vác cái bao.
Cô đi cẩn thận, còn phải không ngừng nháy mắt, chỉ sợ tầm mắt mơ hồ, đụng vào người hoặc xe.
Lục Khải Chính từ ngõ hẻm bước ra ngoài, liền thấy đối diện xéo xéo một phụ nữ mang bầu bước chân tập tễnh, bụng nhỏ của cô đã nhô cao như vậy,
giống như trái bóng da, làm tim anh đập nhanh, run sợ. Bụng lớn như vậy, tóc dài đến trên bờ vai, thật sự là cô....
Anh nhìn chằm chằm bụng của cô, cả trái tim run rẩy.
Cơ thể như muốn ngã xuống. Nhan Tịch đi tới, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, trong
lòng cô cả kinh, cuống quít đi tới một bụi cây ngô đồng, đưa tay vịn
chặt, sợ mình ngã xuống. Tầm mắt mơ hồ không rõ, bóng người đung đưa, cô càng không ngừng lắc đầu, nháy mắt, hi vọng cái tình trạng này nhanh
qua đi.
Trong mơ hồ, chỉ thấy một âm thanh quen thuộc đến gần,
bóng dáng kia lúc ẩn lúc hiện, vài cái bóng làm cô thấy phải choáng váng đầu, cô nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt, chỉ chốc lát sau, một mùi thuốc lá nhàn nhạt vọt vào mũi, mùi vị quen thuộc kia, làm cô tim đập nhanh,
chợt mở mắt ra....
Gương mặt tuấn tú mơ hồ, bóng dáng mơ hồ, mùi vị quen thuộc. Là Lục Khải Chính!
Lục Khải Chính!
Tâm giống như bị khoét đau, nhưng lại cảm thấy mình chỉ là hoa mắt, trên thực tế, cô thật hoa mắt.
Lục Khải Chính nhìn thần sắc cô khác thường, sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi
môi cũng trắng như tờ giấy, trái tim co quắp, "Em làm sao vậy?.” mở
miệng, âm thanh run rẩy mà khàn khàn, Nhan Tịch nghe được âm thanh không thể quen thuộc hơn này, thế này mới ý thức được, thật sự là anh.
Anh ấy tới làm gì? ! Anh ấy còn tới làm gì? !
Một lòng chua xót, uất ức xông lên, lại không muốn bộc lộ dáng vẻ quan tâm
của mình, "Sao anh lại tới đây?.” Cũng may, tầm mắt khôi phục bình
thường, Nhan Tịch nhìn anh, cười nói. Nụ cười không màng danh lợi bình
thản như vậy, giống như gặp được một người bạn cũ.
Lục Khải Chính bởi vì cô cười nhạt như vậy mà khổ sở, cảm giác cô thật sự không có
chút nào quan tâm tới anh, nhìn thấy anh, tâm tình kích động cũng không
có.
Lòng Nhan Tịch cũng đang rung động, hung hăng co quắp, còn có đứa nhỏ trong bụng, kịch liệt đá cô, cũng là đá mạnh nhất, cô không
nhịn được trấn an mấy cái trên bụng.
"Anh hỏi em như thế nào? !.” Lục Khải Chính không vui hỏi, sâu kín nhìn mặt gầy hóp của cô, nếu
không phải vì cái bụng bự này, thế nào cũng nhìn không ra cô là phụ nữ
có thai!
"Thiếu máu..” Cô nhàn nhạt trả lời, xoay tầm mắt, buông
cây ngô đồng ra, "Anh tìm em có chuyện sao?.” Cô nhàn nhạt hỏi. Nhìn anh không tệ, tuấn tú đẹp trai giống như cũ, khí vũ hiên ngang.
"Tới xem một chút, đứa bé.....” Chữ "em” bị anh đổi thành đứa bé, Lục Khải
Chính lạnh nhạt nói, không phải đến xem đứa bé, còn có thể nhìn thấy cô
sao? Liên hệ duy nhất giữa bọn họ chính là đứa bé này!
"Nó rất tốt, đã bảy tháng rồi !.” Nhắc tới đứa bé, khóe miệng Nhan Tịch cười
lên, sờ bụng, khuôn mặt tự hào. Nhìn nét cười trên mặt cô, biết được, cô thương đứa bé này bao nhiêu. Trong lòng Lục Khải Chính có chút chua
xót.
"Bây giờ đi đâu?.” Nhìn cô, anh lại nhàn nhạt hỏi, giọng nói kia, giống như đối với một người bạn cũ. Không có oán hận trước kia,
như vậy cũng rất tốt, Nhan Tịch vẫn không thích Lục Khải Chính nhìn mình đầy oán hận.
Cô cũng không hận anh, dù là anh mất đi lý trí, lại thương tổn cô!
"Về nhà!.” Nhan Tịch trầm giọng nói, cô mới vừa từ bệnh viện khám thai trở
lại, gần đây huyết áp của cô rất ổn định, bác sĩ còn khích lệ cô nhất
định phải gắng gượng qua một tháng cuối cùng này, chờ đủ tám tháng thì
sinh con ra!
"Anh đi cùng em.....” Lục Khải Chính lạnh nhạt nói,
đưa tay, không tự chủ cầm tay của cô, nhiệt độ lạnh lẽo này, làm anh
kinh hãi, Nhan Tịch vốn định buông ra, thế nhưng anh lại không chịu.
"Lục Khải Chính! Buông ra, như vậy không tốt.....” Nhan Tịch lạnh giọng nói, nếu đã chia tay, cũng không cần lôi lôi kéo kéo như vậy, để cho vợ chưa cưới của anh thấy được thì sao ? ! Có lúc Nhan Tịch lại thật sự hi
vọng, đứa nhỏ trong bụng không phải tin đồn của Lục Khải Chính để có thể khiến người của nhà họ Lục tin tưởng.
Lòng bàn tay anh, nhiệt độ vẫn ấm áp như vậy, Nhan Tịch giãy giụa, Lục Khải Chính cũng đúng lúc
buông ra, theo cô cùng đi, đi về nhà của cô.
"Anh có chuyện gì,
nói thẳng đi!.” Không muốn dẫn anh tới chỗ ở của mình, đi một lúc lâu,
cô hơi giận thở hổn hển, xoa xoa mồ hôi trên trán, nhìn anh, hỏi. Người
đàn ông ở trước mắt, lạnh lùng mà trầm thấp, đã không còn là người đàn
ông luôn mặt dày ăn vạ với cô nửa năm trước.
"Nói rồi, chính là
tới xem một chút!.” Lục Khải Chính lạnh lùng nói, nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô, trong lòng một hồi quặn đau. Cũng nhìn thấy cô một đầu tóc khô
vàng, đuôi tóc cũng chẻ ngọn rồi ! Không phải là không giữ tóc dài sao?
Tại sao lại giữ lại?
"Nhìn xong rồi có thể đi được rồi.....” Nhan Tịch cúi đầu, lạnh nhạt nói.
"Anh muốn nhìn báo cáo khám thai!.” Lục Khải Chính cứng rắn nói, lần này lại giữ cô lại tay, kéo cô tiếp tục đi về nhà cô.
Bị anh nắm tay, mũi Nhan Tịch chua xót, kinh ngạc mà nhìn nhìn bóng lưng
của anh, hấp thu mùi vị trên người anh, khóe miệng cũng chỉ có thể dâng
lên chút cười chút vui mừng. Một tay sờ bụng, nghĩ thầm, Lulu, ba tới
thăm con....
Chỉ là tới thăm Lulu, không phải tới thăm cô.
Nhìn tới chỗ ở của cô thì Lục Khải Chính vừa chua xót vừa tức giận, chỉ thấy cô lấy ra từ trong ngăn kéo một túi tài liệu thật dày, bên trong chứa
báo cáo khám thai, cũng đã bị cọ lọc sơ qua vài báo cáo, không biết được cô bị mang thai cao huyết áp .
Cũng là bình thường cô lấy ra để lừa em trai.
"Lulu rất khỏe mạnh.....” Nhan Tịch mới vừa mở miệng, ý thức được mình nói
sai, vội vàng câm miệng, Lục Khải Chính lại nhìn cô, "Lulu ?.” Lục Lộ,
Lục Lộ, trong đầu hiện lên khi cô viết xuống hai cái tên này trong lòng
bàn tay anh, cô nói qua, nếu như tương lai có con, nam thì gọi Lục ‘Lộ’, nữ thì gọi Lục ‘Lộ’.
Anh còn nhạo báng, nghe giống như là kêu heo .
"Kêu chơi, nó rất khỏe mạnh, chỉ là không rõ ràng lắm là nam hay nữ, hiện
tại bệnh viện quy định, không thể nói.” Nhan Tịch tự nhiên nói, cũng vì
anh mà giới thiệu tình trạng của Bảo Bảo.
Lục Khải Chính gật đầu, "Nó là rất khỏe mạnh.....” Vậy còn em? Vấn đề này, không có cách nào
hỏi ra lời. Kiêu ngạo, tự ái, không được phép anh đối với cô quan tâm
lần nữa.
"Tháng thứ bảy đâu?.” Lục Khải Chính nhìn hết từng tờ một, nhìn cô, lại hỏi.
"Còn chưa có đi kiểm tra!.” Cô nói láo, phần báo cáo kia đang ở trong túi
của cô, chỉ sợ Lục Khải Chính biết cô bị bệnh, cô không hy vọng anh lần
nữa bởi vì thương cảm mà không bỏ được cô, hai người bọn họ cứ như vậy
là tốt....
Lục Khải Chính gật đầu, để hình xuống, cầm lên sữa bột trên bàn, nhìn đều là sữa bột cao cấp, anh yên tâm. Nhưng không biết,
những thứ này là Úc Tử Duyệt đưa tới. Nhan Tịch cũng không còn nói với
anh, cũng muốn cho anh biết, không có anh, cô sống rất tốt.
Không cần quay đầu lại nữa, đối với tất cả mọi người, cô không đủ thương anh, anh thật ra thì cũng không đủ yêu cô.
"Đi ra ngoài ăn một bữa cơm chứ?.” Lục Khải Chính nhìn thời gian, nói với
cô. Nhan Tịch lắc đầu một cái, "Em có hẹn!.” Lời của cô vừa dứt, chỉ
nghe được bên ngoài truyền đến tiếng giày da ma sát mặt đất, sau đó, Kha Thần một thân trắng toát đi vào.
Nhan Tịch đặc biệt cảm kích Kha Thần xuất hiện kịp lúc, mà lòng Lục Khải Chính lại quặn đau, "Tịch, đi
ăn cơm đi.....” Kha Thần đến gần, trực tiếp đi tới bên cạnh Nhan Tịch,
ôm hông của cô, dịu dàng nói, một đôi con ngươi đen nhánh nhìn Lục Khải
Chính.
Người đàn ông này, anh ghét rất! Cũng bởi vì anh ta đã từ bỏ mẹ con Nhan Tịch!
"Lục Khải Chính, em muốn đi ra ngoài.....” Nhan Tịch nhìn Lục Khải Chính,
lạnh nhạt nói, Lục Khải Chính căng thẳng nhìn chằm chằm cô một cái, sau
đó, sải bước rời đi....
"Hô.....” Lục Khải Chính ra khỏi cửa,
Nhan Tịch rốt cuộc thở một hơi, thân thể loạng choạng, đầu hơi choáng
váng, "Cám ơn, Kha tổng, hôm nay thật sự cảm ơn anh!.” Nhan Tịch càng
không ngừng nói, nói xong liền hôn mê bất tỉnh....
"Nhan Tịch!.” Kha Thần kinh hãi mất sắc, la lớn....
Từ sau ngày đó, Nhan Tịch ở bệnh viện suốt, bởi vì nếu cô không nằm viện
cũng quá nguy hiểm! Khi ngày thứ hai Lục Khải Chính thăm cô, trong sổ
của cô nhiều hơn một khoản tiền, Nhan Tịch hiểu, có thể là Lục Khải
Chính đưa, tiền kia, cô không dùng.
Cộng tiền ngày trước viết văn cùng tiền Úc Tử Duyệt đưa, đủ cô ở trong bệnh viện ở một tháng....
***
"Lục Khải Chính! Làm sao con lại thất hứa! Ngày hôm qua đã đồng ý cùng
người ta gặp mặt, hôm nay thế nào lại không? !.” Lục Khải Chính trở lại
nhà, chạm phải chất vấn của Chu Tú Lan.
"Hôm nay tạm thời có vụ án!.” Lục Khải Chính lườm bà, cứng rắn nói.
"Có vụ án? ! Gần một tháng, con lần nào chẳng dùng lý do này? ! Con cho mẹ
con là con khỉ sao, để cho con đùa bỡn như vậy? !.” Chu Tú Lan tức giận
mà rống lên nói, chỉ thấy khóe miệng Lục Khải Chính giương lên nụ cười
giễu cợt....