Men rượu, tình cảm, sự mị hoặc, kỹ xảo của anh.... đủ loại nhân tố khiến cô trầm luân trong cơn ái tình, lên đỉnh rồi lại trầm luân, thân thể
cảm nhận sự đau đớn cùng sự sung sướng rạo rực trước nay chưa từng có,
lột xác trong vòng tay của anh, chính thức trở thành một người phụ nữ.
Lần đầu tiên khiến cô không chịu nổi cảnh nhiều lần ân ái, cuối cùng ngất
xỉu dưới thân anh. Lửa dục dần tắt, Lục Khải Chính từ trong cơ thể cô
rút ra, nhìn vệt máu đỏ sậm nổi bật trên chiếc ga giường màu trắng, trái tim trở nên kích động không thôi.
Anh không biết cảm giác lúc
này của mình như thế nào nữa. Tuy vệt máu này là nằm trong dự liệu,
nhưng lần đầu tiên thấy trinh tiết của phụ nữ, còn là người phụ nữ mình
yêu thương, sự kích động ấy khó có thể dùng lời nào diễn tả được. Nhẹ
nhàng bế cô đi vào phòng tắm, trong lòng không khỏi oán hận bản thân vừa rồi không biết kiềm chế, có lẽ do lâu rồi không đụng tới phụ nữ.
Trong hai, ba năm nằm vùng, Lục Khải Chính đã gặp đủ loại phụ nữ, oanh oanh
yến yến gặp dịp thì chơi cũng rất nhiều, nhưng chưa từng quan hệ thể
xác. Tối nay, là vì anh không khống chế được dục vọng của mình, quên mất thân phận của bản thân mà quan hệ với cô.
Trong bồn tắm hình
tròn, anh kiên nhẫn tẩy rửa thân thể đang bất tỉnh nhân sự của cô, nhìn
từng dấu hôn do chính mình in lên người cô, cảm thấy cô cùng hài lòng.
“Hãy cho anh thêm hai, ba tháng nữa.” Ngón tay thon dài chạm vào từng dấu
hôn nhàn nhạt, gương mặt tuấn tú nhìn vẻ mặt say ngủ của cô, anh thì
thào. Qua hai, ba tháng nữa, thuyền lớn cập bến, bắt được ông trùm đứng
phía sau, anh có thể hoàn thành công việc, rút lui, khôi phục thân phận.
Nhan Tịch mơ mơ màng màngngủ, không nghe lọt lời nói của anh, anh ôm cô trở
lại phòng, ôm cô, bình yên đi vào giấc ngủ. Ba năm qua, đây là lần đầu
tiên anh ngủ an ổn như thế, thực sự rất an ổn. Cảm giác yên bình này
cũng khiến anh hạ quyết tâm, dốc toàn lực để vụ án này sớm kết thúc!
***
“Ưmh.....” Đầu choáng váng, mê man, miệng đắng lưỡi khô, Nhan Tịch khẽ rên lên một tiếng, cố sức mở mắt ra, đến khi hình ảnh căn phòng xa lạ với trần nhà
trắng tinh, cô vô cùng kinh ngạc, “A….” Cảm giác đau rát khiến cô hít
vào một hơi khí lạnh, trí nhớ rời rạc cũng dần hiện lại trong đầu.
Thân thể cường tráng, hoàn mĩ của người đàn ông, cảm giác da thịt dính vào nhau, đau đớn, khoái hoạt, thỏa mãn,....
“A…!!” Cô không tự giác hét lên một tiếng, rồi lại lập tức che miệng lại, một
tay vén chăn lên, nhìn thân thể không một mảnh vải của bên dưới, trong
đầu đoàng một tiếng, mình…mình và Lục Khải Chính….
Mình và Lục Khải Chính đã quan hệ!
Nhận thức được điều này khiến cô không biết mình phải làm sao, hít sâu vào
một hơi, nhìn bên cạnh giường trống không, cô dần bình tĩnh lại, từ từ
chấp nhận sự thật này, không cố phản bác.
Mặc dù khi đó mình cảm
thấy rất đau, mặc dù khi đó mình đã không ngừng kêu hãy ngừng lại, nhưng chỉ thoáng qua rồi rơi vào trầm luân. Nhan Tịch cứ như thế mà thầm
khuyên nhủ bản thân như vậy, là cô tình nguyện xảy ra quan hệ, là cô
không khống chế được mình!
Nhưng, anh đâu rồi?
Cùng cô xảy ra quan hệ thế này anh cảm thấy thế nào?
Trong lòng cô vô duyện vô cớ lại trào dâng cảm giác mất mát, chỗ trống bên
cạnh không hề có chút hơi ấm nào, điều đó chứng tỏ anh đã đi từ sớm rồi.
Cô loạng choạng đứng dậy, giữa hai chân cònrất đau, cảm giác đau đớn đó
giống như là da bị mài mòn, nóng rát. Nhìn thấy quần áo của mình vứt
lung tung rải rác khắp nơi, trên giường, dưới chân giường, cả trên mặt
đất nửa, cô hoảng hốt đứng dậy, vội vàng nhặt quần áo lên, rồi lại luống cuống trốn vào trong chăn, giống như một kẻ trộm hoảng hốt mặc quần áo
vào từng cái từng cái một.
Nhan Tịch! Mày bị sao thế?
Sống hai mươi bốn năm thật sự là uổng phí rồi! Tại sao có thể đần độn u mê
mà dễ dàng đánh mất sự trong trắng quý báu của mình như vậy?
Nhưng, thật sự là cô không khống chế được mình. Cả trái tim và cơ thể đều
không khống chế được. Cô đã hoàn toàn mất lý trí, phát sinh ra chuyện
không nên xảy ra với Lục Khải Chính.
Sau khi mặc quần áo tử tế
vào, cô cố lấy lại bình tĩnh rồi bước ra khỏi phòng ngủ, cứ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy Lục Khải Chính ở bên ngoài phòng khách, nhưng gian phòng rộng lớn lặng yên như tờ, nào thấy bóng dáng của anh. Có lẽ anh đã đi làm
rồi.
Nhớ tới đi làm, Nhan Tịch theo bản năng mở điện thoại di động xem đồng hồ, hơn tám giờ sáng! Cô muộn giờ làm rồi.
“A.” Cô chán nản vò tóc, gầm nhẹ một tiếng, sau khi tỉnh táo lại mới gọi
điện thoại cho chủ nhiệm phòng nhân sự xin nghỉ nửa ngày.
Cô
không dám ở lại chỗ của Lục Khải Chính, nhanh chóng vào toilet của anh
rửa mặt, sau đó trong lòng mang theo mất mát rời khỏi khu nhà cao cấp
này. Cảm giác đau rát giữa hai chân không ngừng nhắc nhở sự phóng đãng
đêm qua, cô chưa từng ngờ tới mình sẽ phát sinh quan hệ tình một đêm với người đàn ông mình không có quan hệ gì.
Khi đi ngang qua hiệu
thuốc, bước chân cô chợt khựng lại, mình có nên mua thuốc tránh thai
không? Nếu không mua nhỡ có thai thì biết làm thế nào?
Cô là người có tư tưởng bảo thủ, người nhà cô lại càng bảo thủ hơn, nếu như cô chưa kết hôn mà đã mang thai…
Cuối cùng cô vẫn dời bước chân đi vào hiệu thuốc.
“Cô muốn mua gì?” Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mặc áo blouse hỏi cô.
“Tôi.....” Nhan Tịch nắm chặt quai xách của chiếc cặp đựng laptop, lung túng đứng ở đó, hai mắt do dự đảo quanh kệ đựng thuốc, cái đó gọi là thuốc tránh
thai à? Cô từng nghe thấy ba chữ đó trong chương trình quảng cáo trên
TV, nhưng không hiểu sao lúc này lời nói lại tắc nghẹn trong cổ họng
không sao thoát ra được.
“Cô muốn tránh thai đúng không?” Người phụ nữ nhìn vết đỏ ám muội trên cổ cô,thẳng thắn mở miệng hỏi.
“Hả?” Nhan Tịch nghe hỏi liền hoàn hồi, mặt đỏ bừng lên, hai gò má như bị lửa đốt, tới hiệu thuốc mua thuốc tránh thai, đối với cô mà nóilà chuyện vô cùng xấu hổ. Cô trời sinh da mặt mỏng, lúc mới cô kinh nguyệt, cô cũng
không dám tự mình đi mua băng vệ sinh.
“Rốt cuộc cô muốn mua cái
gì? Sao phải xấu hổ?” Người phụ nữ lại nói, “Uống thuốc vẫn tốt hơn,
mang thai ngoài ý muốn rất phiền phức!” Người phụ nữ thẳng thắn nói, lấy từ trên kệ xuống một hộp thuốc tránh thai.
Nhan Tịch gật đầu một cái, luống cuống lấy ví tiền ra.
“Một tháng chỉ được uống một lần, uống nhiều sẽ không có tác dụng đâu!”
Người phụ nữ kia có chút xem thường mà nhắc nhở, mặt Nhan Tịch đỏ lên,
gật đầu một cái, đưa tiền, không kịp đợi lấy lại tiền thừa, vội vã cầm
hộp thuốc tránh thai chạy ra ngoài.
Cô thực sự rất muốn khóc.Lòng tự trọng của cô vốn dĩ rất cao, vậy mà hôm nay cô phải làm chuyện xấu
hổ như vậy. Ở trong lòng cũng dâng lên cảm giác oán hận Lục Khải Chính
không nói câu nào đã liền rời đi. Loại cảm giác như bị vứt đó khiến cô
vô cùng khó chịu.
Trong tiểu thuyết, sau khi nảy sinh quan hệ nữ
chính không hề uống thuốc tránh thai, nhưng đó chỉ là trong tiểu thuyết. Ngoài thực tế, cô không phải là người không có đầu óc, sao có thể hồ đồ để mình mang thai được? Sau khi trở về phòng trọ, cô quả quyết làm theo hướng dẫn, uống thuốc.
***
Khoảng ba, bốn giờ sang, Lục
Khải Chính bị cuộc điện thoại của Tư Đồ Ngạn gọi tới một nơi khác. Lúc
ấy anh không nhẫn tâm đánh thức Nhan Tịch đang ngủ say, chỉ khẽ hôn cô
một cái rồi rời đi. Sau đó cũng muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng lại lo lắng sẽ làm liên lụy đến cô....
“Lục, cậuđang suy nghĩ gì thế?”
“Đúng vậy, giám đốc Lục à, anh chẳng thèm để ý đến người ta.” Một người phụ
nữ dáng người nóng bỏng, ăn mặc gợi cảm, uốn éo bên người anh, Tư Đồ
Ngạn vừa nói một câu, người phụ nữ kia liền nũng nịu nói với anh.
Lục Khải Chính cười xấu xa, bàn tay to chiếm lấy ngực của người phụ nữ kia, hung hăng nhào nặn mấy cái, “Tiểu yêu tinh, hang động đang ngứa ngáy có phải không?” Nói xong lời thô bỉ, Lục Khải Chính hít một hơi thuốc,
liếc Tư Đồ Ngạn.
“Đống hàng kia sẽ nhận lúc nào?” Lục Khải Chính
hỏi Tư Đồ Ngạn, một tay cầm điếu thuốc trên miệng xuống, một tay vẫn xoa nắn bộ ngực vô cùng đẫy đà của người phụ nữ kia, mùi son phấn tầm
thường trên người cô ả khiến anh buồn nôn....
Tư Đồ Ngạn và anh
tới nơi này để nhận hàng đã một tuần, mỗi ngày Tư Đồ Ngạn đều lôi anh đi ăn nhậu chơi bời bên ngoài, không thấy gã làm được chuyện gì đứng đắn
cả. Lục Khải Chính biết, Tư Đồ Ngạn vẫn luôn dò xét, đề phòng anh.
“Gấp cái gì? Chơi không vui sao? Hai tháng tới phải làm việc bận rộn muốn
chết.” Tư Đồ Ngạn dựa người vào ghế sofa, người phụ nữ bên cạnh nương
theo đó mà dựa sát vào người, bàn tay của người phụ nữ kia không ngừng
vuốt ve lồng ngực gã....
Hai tháng?
Lục Khải Chính cau mày, mơ hồhiểu ra điều gì đó.
“Đúng rồi, Lăng Bắc Hàn và Hạ Tĩnh Sơ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sẽ không làm hỏng chuyện chứ?” Tư Đồ Ngạn ngước đầu, híp mắt, làm như vô tình hỏi.
Tim Lục Khải Chính khẽ thắt chặt, “Ngày trước Lăng Bắc Hàn và Hạ Tĩnh Sơ đã từng yêu nhau, là một đôi thanh mai trúc mã, hai người đó vì hiểu lầm
mà chia tay, bây giờ hiểu lầm đã được tháo gỡ.” Lục Khải Chính cất giọng nói, thật ra anh sớm đã biết rõ mục đích Lăng Bắc Hàn tiếp cận Hạ Tĩnh
Sơ.
Xem ra, người của Bộ Quốc An cũng tham dự vào, điều này chứng tỏ thân phận của ông trùm đứng sau vụ án này rất phức tạp.
“Ha ha.” Tư Đồ Ngạn cười trào phúng, Lục Khải Chính không nhận ra được là
gã có nghi ngờ gì Lăng Bắc Hàn hay không. Có mấy lần, anh cố ý tiết lộ
tin tức cho Lăng Bắc Hàn, dần dần anh đã trở thành người cậu ấy tin
tưởng nhất.
“Rút lui, đi chơi thôi, tối nay thả lỏng một chút,
mấy cô gái này đều là cực phẩm đấy.” Tư Đồ Ngạn đứng dậy, cười gian xảo
nói với Lục Khải Chính. Lục Khải Chính cũng đứng dậy, trái ôm phải ấp
lôi kéo hai người phụ nữ rời đi.
Vừa bước vào phòng, hai người
phụ nữ gợi cảm bên cạnh liền quấn lấy cơ thể anh, Lục Khải Chính làm như vô tình né tránh, đi tới bên bàn, đốt một chiếc lư hương, sau đó đi tới chiếc tủ, lấy ra hai đồ chơi mô phỏng quăng lên giường, “Hai em chơi
trước đi, anh đi tắm cái đã.”
Lục Khải Chính cười tà ác nói xong liền đi vào phòng tắm.
“Anh Lục, để cho chúng em phục vụ anh tắm rửa được không?”
“Anh thích vào hang động của các em hơn…”
“A, anh Lục… Đáng ghét!” Bị dị vật đâm vào giữa hai chân, người phụ nữ kêu
lên một tiếng, nũng nịu nói. Lục Khải Chính rút tay về, cười gian, rồi
đi vào phòng tắm.
Vừa vào đến phòng tắm, anh nhanh chóng mở vòi
hoa sen lên, rồi móc điện thoại di động giấu trong người ra, báo cáo tin tức mới thu nhận được. Cầm điện thoại di động trên tay, anh do dự có
nên gọi điện thoại cho Nhan Tịch không.... Cuối cùng cũng không dám gọi.
Ra khỏi phòng tắm, hai người phụ nữ kia đã nằm bất tỉnh trên giường, hình
ảnh dâm loạn khó coi khiến khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, tiện
tay ném chiếc lư hương ra ngoài cửa sổ
Chính loại thuốc mê tình
này đã giúp anh bảo vệ sự trong sạch của mình hết lần này đến lần khác,
những người phụ nữ kia sau khi tỉnh dậy sẽ không nhớ được gì cả, nhưng
sẽ có ảo giác rằng đã quan hệ với anh!
Từ sau buổi tối đó, Nhan
Tịch hoàn toàn mất tin tức của Lục Khải Chính, cô có số điện thoại của
anh, nhưng vẫn không có dũng khí gọi cho anh, sợ tự rước lấy nhục nhã.
Một buổi tối nọ, cô đang tản bộ trên quảng trường, trong lúc vô tình
nhìn thấy xe của Lục Khải Chính đỗ lại trước cửa Kim Thủy Thượng – một
nơi ăn chơi nổi tiếng ở Thủ Đô.
Chỉ chốc lát sau, liền nhìn thấy anh cùng một đám người đi từ bên trong ra, mà anh đang thân mật ôm một người phụ nữ....
Trái tim của Nhan Tịch lúc ấy như bị dùi cui đánh vào, cảm giác mình bị Lục
Khải Chính đùa bỡn. Cô liền bỏ việc, đến Tô Thành, cậy nhờ Úc Tử Duyệt.