Đoản Be
Ngày họ gặp nhau lần đầu là ngày bà ngoại cô, người thân duy nhất trên
đời này của cô, rời khỏi thế gian. Cái khoảnh khắc bà cô dùng toàn bộ
sức lực đẩy cô vào ven đường, dùng thân chắn chiếc ô tô tải kia thay cho cô, cả đời cô không bao giờ quên, là nỗi ám ảnh theo cô suốt đời. Anh
chỉ là một người qua đường, nhưng lại tận tâm giúp cô lo an táng, lo hậu sự cho bà. Cô rất cảm kích, anh như chiếc phao cứu sinh trong lúc cô
sắp chết đuối.
Định mệnh sắp đặt cho cả hai nên vợ nên chồng chỉ
với ba lần gặp mặt. Lần đầu khi gặp tai nạn, lần thứ hai khi chôn cất bà cô, và lần thứ ba, anh nói, ' Em không còn gì cả, vậy có muốn theo tôi
không?'
Nói cô lấy thân báo đáp cũng được, trèo cao cũng tốt, cô
nguyện ý. Đám cưới chóng vánh diễn ra, ngoài mấy người bạn bè của anh,
thêm mẹ anh, thì không còn ai khác, đến cả ba anh đang diễn tập ở nước
ngoài cũng không kịp về. Gia đình anh hầu hết là quan chức cao cấp trong quân đội và chính phủ, anh hiện đang là tham mưu trưởng, còn cô, làm
tài vụ cho một công ty gia đình quy mô nhỏ. Nhờ sự chóng vánh đó mà rất
ít người biết cô trèo cao, cũng nhờ sự chóng vánh đó mà mẹ chồng vô cùng ghét cô, bà cho rằng cô dở thủ đoạn với anh, cô không xứng với anh.
Sau khi kết hôn với cô, anh được nghỉ phép hai tháng, vì là quân nhân, hơn
nữa đơn vị của anh ở thành phố khác, nên hai tháng này anh rất quan tâm
mà ở bên cạnh cô, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, bảo vệ cô tránh sự châm
chọc của mẹ anh.
Đêm tân hôn, cô sẵn sàng dành cho anh thứ quý
giá kia, đổi lại trong lúc anh chìm trong dục vọng, anh gọi tên người
con gái khác. Cô nhắm mắt, một giọt nước mắt khẽ lăn... Sau đó, khi cô
vô tình nhìn thấy tấm ảnh trong ví anh cô mới hiểu, anh tốt với cô như
thế không phải vì nhất kiến chung tình, mà là vì diện mạo của cô. Nói
cách khác, cô là thế thân. Cô cười yếu ớt.
Cả hai rất ăn ý không
nói đến vấn đề này, cô giả vờ không biết, anh vờ như không xảy ra chuyện gì. Cô vẫn thực hiện trách nhiệm một người vợ, chu toàn cho anh, ngược
lại, anh cũng bảo vệ tốt cho cô. Chỉ có điều, đôi khi không khống chế
được bản thân, anh vẫn vô thức gọi tên cô ấy, khiến cô đau như từng mũi
kim đâm vào người. Cô biết bản thân mình yêu anh rồi, chỉ tiếc, trong
trận chiến này, ai yêu trước người ấy thua, cô thừa nhận, cô thua anh
triết để rồi. Đêm cuối cùng trước khi anh đi, anh dịu dàng gọi tên cô
trong cơn kích tình, cô vô cùng hạnh phúc, những tưởng rằng cô đã có
được anh.
Anh vội vã về đơn vị, cả hai chia tay nhau trong lưu
luyến, chỉ có điều, anh vừa rời đi thì mẹ chồng tìm đến cô, ánh mắt ghét bỏ nhìn cô không kiêng kị, sau đó lạnh lùng tuôn ra một tràng những lời nói khó nghe.
Bà nói, ba mẹ cô là tội phạm tham nhũng. Bà nói, ba cô vì ham cuộc sống
giàu sang đã cùng mẹ cô lập kế hoạch biển thủ một số tiền lớn của công
ty. Bà nói, mẹ cô vì sợ liên lụy nên đã trèo lên giường của không biết
bao nhiêu người đàn ông, hòng cứu vãn bản thân khỏi kiếp tù đày. Bà nói, ba cô vì ghê tởm, thù hận mẹ cô nên đã dùng xe đâm chết mẹ cô, sau đó
cũng tự tử. Bà nói, cô là nghiệt chủng, cô không xứng làm con dâu của
một gia tộc danh giá như gia đình bà. Bà nói, nếu cô không muốn vụ án cũ này bị phơi bày, thì phải rời xa anh. Bà nói, cô cũng giống mẹ cô, bẩn
thỉu đáng khinh, vì tiền bất chấp tất cả. Sau đó, bà thản nhiên cầm sấp
giấy tờ cùng một số tiền lớn ném vào mặt cô, rồi thỏa mãn bỏ đi.
Khi anh quay lại, trên bàn trà là một tờ đơn ly hôn có chữ kí nắn nót của
cô cùng với một tờ thỏa thuận sau ly hôn. Cô vẫn yên lặng ngồi đó, ngước đôi mắt thuần khiết trong veo nhìn anh.
Anh yêu cầu cô đưa ra lý do.
Cô lạnh nhạt nhìn anh, đưa ra giấy tờ mà mẹ chồng cô ném vào mặt cô cho
anh, là bằng chứng kết án tội danh dơ bẩn của ba mẹ cô. Anh đọc xong,
yên lặng nhìn cô, chờ cô mở miệng giải thích. " Giấy tờ kia tôi không
cần giải thích chắc anh cũng hiểu. Nhưng đó không phải là nguyên nhân
chính. Xuất phát điểm của cuộc hôn nhân này rất hèn hạ", cô điềm tĩnh,
"anh coi tôi là thế thân, còn tôi coi anh là phao cứu sinh. Chúng ta bất ái thành hôn, dù sớm hay muộn kết quả đều sẽ như thế này, chi bằng kết
thúc sớm cho thanh thản, hơn nữa, với người trong lòng đã chết của anh,
tôi tự nhận mình đấu không nổi.". Cô đẩy tờ giấy thoả thuận cho anh.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không yêu cầu bất kì thứ gì của anh, anh giúp đỡ
tôi lúc tôi khó khăn, coi như tôi lấy thân báo đáp anh, thứ tôi yêu cầu, đó là tất cả những thứ gì trên người tôi sau khi chúng ta ly hôn đều là của tôi. Còn đây là thì tiền mẹ anh đưa cho tôi khi yêu cầu tôi ly hôn
với anh, nhờ anh chuyển lời với bà, thứ người dơ bẩn như tôi không dám
động đến số tiền thanh cao này của các người". Anh lúc đầu không có ý ly hôn, nhưng câu nói cuối của cô thực sự đã xúc phạm đến gia đình anh,
anh tức giận, vung bút mạnh mẽ kí.
Hai tháng hạnh phúc nhất của
cô cuối cùng cũng kết thúc trong đau khổ. Lọ Lem muốn có được hoàng tử
ư? Không, hoàng tử chỉ xứng với công chúa mà thôi. Cô cười trong đau
đớn, khẽ vuốt bụng. Ít ra, từ giờ cô cũng đã có người thân...
Năm tháng sau, cô ôm bụng bự đứng chờ xe bus, bắt gặp anh tay trong tay đi
mua sắm với cô vợ mới cưới, trong cái nhìn ngỡ ngàng của anh, cô nhẹ
nhàng leo lên xe bus, kéo dài thêm khoảng cách của họ. Cả đời họ định
sẵn hữu duyên vô phận, dù muốn níu kéo cũng vô ích...