Trương Tùng cùng Lục Duệ Phàm nhanh chóng mở cánh cửa cũ nát trước mặt
ra. Bên trong không có ai ngoài Dương Linh, hoàn toàn không có ai đập
cửa như bọn họ đã nhìn thấy khi ở bên ngoài.
Đây phần nhiều giống như một cái bẫy.
Ánh sáng vàng cam le lói nhập nhèm liên hồi phủ lên thân hình mỏng manh của Dương Linh. Trong phòng để rất nhiều quan tài được khóa chặt bằng khóa
điện tử đặt dựa vào tường.
Hai mắt cô ta bị bịt bằng băng vải
đen, cả người bị trói chặt trên một chiếc ghế đặt ở giữa phòng. Do quá
sợ hãi mà Dương Linh la hét liên hồi, cố gắng thoát khỏi cái ghế.
Hai tên kia vừa nhìn thấy Dương Linh liền không thèm suy nghĩ, chạy vội đến cởi trói cho cô ta.
"Tiểu Linh, không sao nữa rồi, bọn anh đến cứu em đây." Trương Tùng vừa cởi trói cho Dương Linh vừa nói.
Nhận ra giọng nói của Trương Tùng, Dương Linh liền ngừng la hét, giọng cô ta run run: "Tùng...em sợ...ở đây...tối lắm..."
Dương Linh vừa nói hết câu thì cánh cửa tưởng như đã tàn kia đột nhiên đóng
sập lại, khóa điện tử trên những chiếc quan tài đột nhiên bật mở, nắp
quan tài khẽ động.
Trương Tùng và Lục Duệ Phàm từ lúc bước vào
căn nhà này đã giữ cảnh giác cao độ. Bọn họ lần này đi không mang theo
người, chính xác là không thể mang vì Hàn Mộc đã nói chỉ được đến một
mình, mang theo người cô ta sẽ đưa Dương Linh đi nơi khác nên bọn họ chỉ có thể để người mai phục sẵn xung quanh đề phòng có chuyện.
Nắp những chiếc quan tài dựa trên tường nhanh chóng bị thứ ở trong đẩy rơi xuống đất lộ ra xác ướp với những băng vải đã ố vàng.
Dương Linh nhìn chằm chằm vào thứ bên trong chiếc quan tài, kí ức đáng sợ về
những ngày trên "hòn đảo ma" lại hiện ra trước mắt cô ta rõ mồn một
không thiếu một chút gì. Cô ta sợ hãi run rẩy nép mình sau lưng Trương
Tùng.
Xác ướp từ trong quan tài không nhanh không chậm bước ra
khỏi đó tiến thẳng về phía bọn họ. Hai tên nam chính vẫn còn ấn tượng
rất mạnh đối với quãng thời gian ở trên hòn đảo kia. bọn họ biết mấy thứ này nếu không cẩn thận sẽ nguy hiểm đến mức nào.
Lục Duệ Phàm nhanh chóng vọt lên trước, Trương Tùng ôm Dương Linh chạy theo sau, hướng tới cửa ra vào mà chạy.
Thế nhưng khi bọn họ đến cửa mới biết mình đã bị dính bẫy. Cánh cửa tàn tạ
kia hoàn toàn không mở ra được, bọn họ dù có đẩy, đập, dùng sức ra sao
cũng không tài nào mở ra được như thể nó được làm bằng sắt vậy.
Những xác ướp kia vẫn rất bình thản, chúng như biết bọn họ không thể thoát ra khỏi đây, từ từ tiến đến.
Đột nhiên một con xác ướp lao tới, đôi tay quấn đầy băng vải đưa về phía
trước, móng vuốt dài ngoằng, đen sì lộ rõ. Trương Tùng liếc nhanh về
phía cái xác ướp, hắn ta ôm Dương Linh vào lòng cúi người xuống tránh
móng vuốt của xác ướp khiến nó vồ trúng cánh cửa.
Xác ướp không
bỏ qua dễ dàng như thế, trước con mồi, tốc độ của nó như nhanh hơn vạn
phần, xác ướp rút móng vuốt ra khỏi cánh cửa, cúi người khua loạn xuống
dưới, cát từ hốc mắt cùng miệng nó rải đầy trên lưng Trương Tùng.
Lúc đó, Trương Tùng đang lấy thân che chắn ngay bên trên Dương Linh, vì xác ướp khua loạn xuống phía dưới khiến hắn bị cào một phát. Năm đường cắt
do móng vuốt của xác ướp tạo thành hằn rõ trên lưng hắn, máu từ vết
thương ứa ra nhỏ xuống nền đất đầy cát bụi.
Như bị hương vị tanh tưởi của máu người kích thích, đám xác ướp còn lại điên cuồng lao đến chỗ bọn họ tấn công.
Trương Tùng nghiến răng chịu đau, kéo theo Dương Linh chạy lên phía trước
tránh phát tấn công tiếp theo. Hắn ta đứng thẳng người dậy che chắn
trước mặt Dương Linh, chật vật đối phó với đám xác ướp.
Trương
Tùng cùng Lục Duệ Phàm tay không tấc sắt đối phó với đám xác ướp ngoài
khó khăn cũng chỉ có khó khăn. Sau một hồi lâu quần thảo, cả hai tên đều bắt đầu đuối sức.Thế nhưng thân là nam nữ chính, có vòng sáng bảo hộ, mấy cái xác ướp tép riu đó sao giết được bọn họ?
Chính vào lúc sắp không còn sức để phản kháng, Trương Tùng vô tình gạt mớ
băng vải trên người xác ướp ra khiến xác ướp liền xẹp xuống trở thành
một mớ vải rách nát trên nền đất.
Ba người bọn họ những tưởng
bên trong sẽ là thứ chất dịch đen đặc quánh và chất dịch đó sẽ biến
Trương Tùng thành quái vật nhưng không phải. Xác ướp chỉ trở thành một
đống cát không hơn.
Tìm ra điểm yếu trí mạng của đám xác ướp, Trương Tùng nhanh chóng cùng Lục Duệ Phàm tiêu diệt gọn ghẽ đám xác ướp còn lại.
Dù đã tiêu diệt hết xác ướp nhưng bọn họ vẫn không thể ra khỏi căn phòng
đó, cánh cửa đã tróc sơn trước mặt vẫn đóng chặt lại không nhúc nhích
lấy một tí.
Lục Duệ Phàm sau một hồi mải miết đối phó với xác ướp cũng bị tổn hại không ít, trên người xuất hiện rất nhiều vết xước khác
nhau, đầu tóc cũng rối bù xù. Hắn ta đá mạnh vào cánh cửa trước mặt,
không kìm được phun ra một câu chửi thề.
"Mẹ nó, Hàn Mộc, cô mau ra đây. Cô định nhốt chúng tôi ở đây đến bao giờ?"
Tiếu Vy ngồi trước màn hình máy tính đang chiếu cảnh đám người nam nữ chính
đập cửa muốn thoát ra ngoài. Cô ở trong căn phòng tối om cắn hạt dưa
tanh tách, tâm tình hiện tại thực sự không tốt chút nào.
Mẹ nó
chứ, thiên đạo rõ là chơi đểu, thế quái nào mà bên trong đám xác ướp kia lại toàn cát cơ chứ? Khi ở đảo không phải là cái chất kì quái kia sao?
Ông đây biết thừa nhá, thiên đạo không muốn hành nam nữ chính chứ gì?!
Đồ thiên vị!
Đám xác ướp đó là do Tiếu Vy khi đi loanh quanh
trong cái bẫy khổng lồ của thiên đạo tiên tay gom vào không gian mang về nghịch chơi giờ lấy ra chơi với nam nữ chính. Thế mà thiên đạo lại chơi đểu, nhúng tay vào, mất cả vui!
Tiếu Vy gõ gõ ngón trỏ trên mặt bàn, đầu suy tính xem tiếp theo nên làm gì với nam nữ chính đang bị nhốt trong kia.
Nghĩ nghĩ một chút, cô lười biếng đưa tay đặt vào cái nút đỏ trên mặt bàn, ấn nhẹ.
Ngay lập tức, trong màn hình hiện rõ mồn một hình ảnh sàn nhà trong phòng
tách ra làm hai, nặng nề rút sang hai bên mở ra một cái hố tối om khiến
người ta không thể nhìn rõ dưới đó có gì. Những người trong phòng hoang
mang không thôi.
Ba người trong phòng cố gắng tìm mọi thứ để bấu
víu tránh bị rơi xuống cái hố khổng lồ bên dưới. Thế nhưng chẳng có gì
cả. Trong phòng không có gì ngoài cát, từng hạt cát theo sàn nhà đang
tách ra rơi thẳng xuống bên dưới.
Ba người nam nữ chính vì không
tìm được chỗ nào để bấu víu liền rơi xuống bên dưới, ngay khi bọn họ rơi xuống bên dưới, sàn nhà lại một lần nữa di động hợp lại làm một như ban đầu.
Tiếng chửi mắng của bọn họ lúc rơi xuống theo loa dội vào
màng nhĩ Tiếu Vy từng lời một không chừa chữ nào. Cô cười nhẹ, cứ chửi
khi còn có thể đi.
Cái bẫy đó không phải là do cô tạo nên, nó vốn dĩ đã ở đây từ trước vì nơi đây vốn là do Từ Mặc xây dựng từ lâu, cô
chỉ là người tận dụng thôi, có cơ hội ngược nữ chính mà, bỏ qua sao
được.
Bên ngoài, vang lên tiếng lốp xe ma sát mặt đường vì thắng
gấp, tiếng bước chân dồn dập tiến vào tòa nhà mang vẻ vội vã không thôi.
Tiếu Vy ngó ra ngoài cửa sổ sát đất hướng về phía con đường duy nhất có thể đến đây. Quả nhiên...