Dưới sự chăm sóc của Victor, bác sĩ vĩ đại
nhất Địa Trung Hải (tự xưng), và cả một người không ngừng liên tục dùng
rượu để hạ sốt theo phương pháp vật lý cho nàng, cuối cùng cơn sốt của
Nick dần dần lui bớt. Dù sao cũng là một sinh mệnh trẻ trung hoạt bát,
chẳng phải là bông hoa trong nhà kính, nên khả năng phục hồi của Nick
rất mạnh.
Đội thuyền không tiếp tục chiến đấu nữa, mà đi về hướng Đông hướng tới đế quốc Ottoman, nên Nick có đủ thời gian để dưỡng
thương. Thời tiết nóng bức nên Victor không băng bó cho nàng, mà chỉ bôi thuốc mỡ rồi để hở, Nick bế nhỏ đành phải ở trần nằm trên giường của
thuyền trưởng đợi vết thương đóng vảy.
Mỗi lần thuyền trưởng đến
bón nước hoặc lau rượu cho nàng, là Nick lại ra sức ngoái đầu lại định
quan sát sắc mặt của hắn. Nhưng biểu cảm của Hayreddin vẫn luôn bình
tĩnh đến mức gần như là lạnh nhạt khắc nghiệt, chẳng mảy may khác gì lúc cầm roi đánh.
Lòng dạ Nick giống hệt như đáy biển ở Messina
trong những câu chuyện xa xưa, đen kịt không có đáy. Thuyền trưởng muốn
làm việc gì, trước giờ đều lặng lẽ mà làm, nói không chừng đợi vết
thương của nàng đỡ hơn một chút rồi, sẽ lôi bản khế ước ra xé tan ngay
trước mặt nàng cũng nên…
Không! Bất luận là dùng thủ đoạn gì đi
nữa, hoặc thậm chí là chịu thêm một trận roi nữa nàng cũng tuyệt đối
không xuống thuyền! Nick siết chặt nắm tay, chuyển động của bộ não nhỏ
thần tốc hẳn lên.
Suy cho cùng Hayreddin cũng không có ý định
đánh chết nàng, lực tay khống chế rất hoàn hảo, thoạt nhìn bên ngoài có
vẻ máu thịt bầy nhầy vậy, nhưng thực tế không gây ra nội thương. Một
tuần sau, phần thịt non mềm màu hồng phấn trên tấm lưng trần trụi của
Nick đã kết một lớp vảy mỏng, nàng đã có thể chậm chạp bò dậy ăn cơm
uống nước được.
Chạng vạng hôm nay, Victor bôi thuốc mỡ lên phần
lưng đã được lau rửa bằng rượu của Nick xong, tuyên bố chỉ cần không cẩn thận để vết thương nhiễm trùng, một tháng sau sẽ lành hẳn. Anh ta luống cuống rửa tay khử trùng, rồi vội vội vàng vàng xách hòm thuốc bỏ đi.
Cánh cửa vừa đóng rầm, Ngài thuyền trưởng rốt cục cũng mở miệng vàng
nói.
“Cô không chết thì hãy chuyển ra ngoài tìm chỗ khác mà ngủ”. Hắn thờ ơ không chút để tâm lật quyển hải đồ trong tay, chẳng thèm liếc mắt nhìn Nick.
Làng Nick trầm xuống, cái gì nên tới thì vẫn cứ
phải tới. Nàng đã chấp nhận chịu phạt, đã không còn là đội trưởng đội
xung phong, căn phòng riêng nho nhỏ cũng không còn thuộc về nàng nữa.
Vậy cái cụm từ “chuyển ra ngoài” đó là ám chỉ bảo nàng cút đi sao? Nick
nhìn về phía thuyền trưởng đang ngồi trên giường đọc sách, nhìn từ
cascnh tay rắn rỏi khỏe mạnh đến eo lưng và phần đùi dưới lớp quần bò bó chặt của hắn.
Nàng lặng lẽ nuốt nước bọt, Assa ơi, hãy phù hộ cho cháu giữ chức thành công…
Trong tầm mắt của Hayreddin xuất hiện một đôi chân trần. Mười đầu ngón chân
tròn chịa nhỏ xinh giẫm lên tấm thảm dày, những sợi lông thỏ chui lên
qua những kẽ ngón chân, thoạt nhìn có cảm giác rất ngứa ngáy. Một trong
hai bàn chân nhấc lên, rồi lại hạ xuống, dùng một loại dũng khí không
biết sợ là gì giẫm lên đôi bốt cao cổ của Hayreddin.
“Thuyền trưởng, chúng ta lên giường đi?”
Đôi mắt đen láy vô tội của Nick mở to, cứ như thể vừa nói “Chúng ta ăn cơm đi” vậy.
Câu nói này lập tức khiến đầu óc Hayreddin trống rỗng hai giây, không phải
vì hắn không đủ kinh nghiệm cho loại chào mời này, mà là chưa bao giờ
nghĩ rằng câu nói đó lại được phát ra từ miệng con nhóc đang đứng trước
mặt minh đây.
Nick biết rất rõ những người phụ nữ của thuyền
trưởng ra sao, nếu lấy một bữa tiệc thịnh soạn ra để so sánh, thì bản
thân nàng giống như một con cá khô ăn kèm, hoặc vài hạt đậu rang muối
thôi, muốn thành công chỉ còn cách dựa vào kỹ thuật. Vì thế Nick không
cho Hayreddin có cơ hội cự tuyệt, nhân lúc hắn còn chưa kịp phản ứng đã
lao bổ tới.
Sắc mặt Hayreddin sa sầm, đôi con ngươi màu xanh lạnh lẽo đang âm thầm nổi bão, hắn đè thấp giọng lạnh lùng hỏi: “Rất thành
thục, trước đây đã làm không ít lần rồi đúng không?”
Hàm của Nick bị nắm đến phát đau, nàng liếm liếm nước bọt đang trào ra bên khóe
miệng, trong ánh mắt chỉ có vẻ mê mang. Kỳ lạ thật, đây rõ ràng là chiêu mọi tên đàn ông đều thích mà?
“Thuyền trưởng, ngài không thích sao? Vậy tôi còn thứ khác”.
Nick nhẹ nhàng đẩy bàn tay Hayreddin ra, lùi ra sau hai bước, bắt đầu cởi
quần áo với tốc độ khiến người ta phải trợn mắt há mồm. Áo sơ mim, thắt
lưng, quần ngời, quần lót, từng thứ từng thứ một rơi trên thảm.
Biểu hiện rõ ràng một cách trắng trợn như vậy, Hayreddin không cần biết cựu
đội trưởng đội xung phong của hắn vốn dĩ làm nghề gì.
Dám có ý
nghĩ dùng cơ thể hối lộ ông chủ, Hayreddin vừa tức vừa buồn cười, quả
thực không biết nên nói sao với nàng mới phải. Nhìn vóc dáng cơ thể vẫn
còn chưa nảy nở hết mà thủ đoạn đã quá đổi thuần thục kia, trong lòng
lại thấy âm ỉ xót xa. Một đứa trẻ ở độ tuổi này một minh lang thang kiếm sống đã trải qua những gì không cần nghĩ cũng biết.
Hayreddin cứ yên lặng đánh giá nàng như thế. giống như đang ước tính giá trị của con mồi. Trong lòng Nick thấp thỏm, hiểu rằng bộ ngực của minh có nhân đôi
lên cũng chẳng thể lấp đầy được một bàn tay của thuyền trưởng, chắc chắn là bị coi thường rồi.
“Tôi còn rất nhiều những trò khác nữa, thử một chút nhé?” Nàng mở to mắt mời chào bản thân, ra sức ưỡn ưỡn bầu
ngực non nớt, dường như đang thôi miên đối phương.
Nếu Hayreddin
là một chính nhân quân tử, một người tốt có gia đình có sự nghiệp, một
con chiên đạo mạo. thì hắn sẽ nhặt đống quần áo kia lên dịu dàng mặc lại cho Nick, sau đó nói với nàng: Cô đang bị thương, đừng như vậy.
Nhưng vấn đề ở đây là, hắn lại là một kẻ ác không kiêng nể ai, một tên cướp
biển với lưỡi dao vấy máu, lại còn ham muốn vừa mưới bị khơi lên kia, và cảm giác đói khát khi ra khơi gần nửa năm mà không được chạm vào phụ nữ nữa. Vì thế khi đối mặt với thứ mỹ vị trông có vẻ được kia, có đưa ra
quyết định ăn tươi nuốt sống cũng không pphari là điều quá khó hiểu. Bị
thương? Làm cái nghề có nguy cơ cao như cướp biển này, có ai là chưa
từng chịu chút thương tích đâu?
“ Qua đây”. Hayreddin chìa tay ra.
Nick mừng rỡ, vội vàng ngoan ngoãn chạy sà vào lòng hắn, đang ngần ngại
không biết nên bắt đầu ra tay từ vành tai hay từ yết hầu. Bất ngờ,
Hayreddin nắm lấy tóc nàng, nâng gáy của nàng lên, bắt đầu từ một nụ hôn sâu. Môi lưỡi quấn quýt, Nick đưa chiếc lưỡi nhỏ non mềm hồng hào ra,
thành thục cuốn lấy dây dưa cùng Hayreddin. Nụ hôn cũng như chiến thuật
của hắn, mưa giật gió gào cuốn sạch đi tất cả mọi thứ, Nick gần như đã
tưởng rằng thuyền trưởng đói đến độ muốn ăn trọn cả con người nàng.
Kết thúc nụ hôn, nàng thở hổn hà hổn hển, Nick chỉ có thể dùng từ kinh ngạc để miêu tả tâm trạng bản thân.
“Hóa ra là mùi bạc hà”. Cánh tay mảnh mai của nàng míu lấy cổ Hayreddin, cắn cắn khóe môi hắn giống như đang xác định lại một lần nữa. trong vị tươi mát có mang theo một thoáng đắng chat, mùi vị rất tuyệt.
Vết
thương đằng sau lưng của Nick vừa mới đóng vảy, nếu như đè lên giường
thì chắc chắn sẽ dây máu khắp nơi, Hayreddin đành ngồi xuống mép giường, ôm nàng vào lòng vuốt ve. Hôm nay cô nhóc tắm rửa rất sạch sẽ, trong
hương thơm ngọt ngào của cô gái trẻ chứa mùi thuốc mỡ nhàn nhạt, ngoài
việc không thể nằm xuống ra, thì dường như thân thể mềm mai này của nàng có thể làm được tất cả. Hayreddin giống như đang chơi đùa, dễ dàng gập
người nàng lại, để đầu gối nàng gập vào ngực, đôi chân thon thả gác lên
bả vai hắn.
Những ngón tay linh hoạt mạnh mẽ du ngoạn trên cơ thể nàng, giống như đang gảy những giai điệu phức tạp trên dây đàn. Xương
quai xanh tinh tế, bầu ngực nhỏ xinh, bàn chân be bé có thể nắm được
bằng một tay, cảm giác non mềm nhỏ nhắn, Hayreddin không thể không thừa
nhận cơ thể mềm mại mà dẻo dai thế này mở ra rất nhiều lạc thú.
Nick thật sự quá sửng sốt, nàng đã trải qua rất nhiều, nhưng chưa từng có một ai kiên nhẫn dể ý tới cảm nhận của nàng như vậy.
Tư thế này rất khó có không gian để cử động, Nick giãy giụa muốn đáp lễ,
nhưng lập tức bị Hayreddin ép không cựa quậy được. Dường như bản tính
của sư tử chính là ngang ngược, ở đâu có phản kháng thiif ở đó sẽ bị
trấn áp. Hayreddin ấn cái đầu nhỏ vào hõm vai của minh, giọng nói khàn
khàn bên nàng, “Tôi đã rất lâu rồi chưa làm, lát nữa sẽ làm rất lâu đấy, nên cô chuẩn bị tinh thần cho tốt vào”.
Hơi thở nóng rực phả vào bên tai ngưa ngứa, Nick khẽ thở hổn hển gật gật đầu, ôm lấy cần cổ
cường tráng của Hayreddin càng gập người, sau đó ghé vào cổ hắn cắn tới
cắn lui. Nàng giống như một con thú nhỏ vừa mọc răng sữa, nôn nóng muốn
dùng những thứ xung quanh để tôi luyện hàm răng của mufnh.
Cách một
lớp áo sơ mi nhưng Nick đã cảm nhận được sức nóng. Nàng nhận ra thân
hình cao lớn săn chắc của Hayreddin tựa như chiếc lò sưởi trong tường
đang hừng hực cháy, nhưng sức nóng của nó không thiêu dốt khiến nàng đau đớn như lúc bị thương, mà là cảm giác thoải mái khi được kề sát vào.
Nhưng từ rất nhiều năm trước, Nick đã quá quen với cảm giác khó chịu này, hay nói cách khác là nàng vẫn luôn cho rằng đây là cảm nhận nên có mỗi khi ở trên giường, nên không co rúm trốn tránh. Hayreddin kéo Nick ra khỏi
lòng minh, cẩn thận xem xét phản ứng của nàng.
Khuôn mặt nhhor
cứng đơ, lạnh nhạt, thậm chí đến một cái cau mày cũng không có, giống y
hệt kusc bị đánh. Động tác của Hayreddin lập tức dừng lại.
“Sao vậy, đau quá à?”
Nick lắc lắc đầu, đổi giọng với vẻ e dè cẩn thận: “Vẫn còn có thể chịu được”.
Cảm giác hứng thú của Hayreddin lập tức giảm đi không ít, không vuii nsoi:
“Đau thì nói là đau, khóc cũng được kêu cũng được, vẻ mặt của cô thế kia là sao?”
Trong lòng Hayreddin dâng lên một cảm giác khó nói
thành lời, thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé của
Nick vào lòng, vuốt ve phần gáy mềm mại của nàng giống như đang an ủi.
“Không cần phải giả vờ nữa, chúng ta cứ ôn tập lại một chút đã”.
Dưới sự hướng dẫn, ôn tập, thử nghiệm và chỉ dạy đầy kiên nhẫn của Hayreddin hết lần này đến lần khác, cuối cùng Nick cũng cảm nhận được khoái cảm
trước giờ chưa từng có.
Nick liên tục gọi tên Hayreddin, dùng hàm răng sắc nhọn lưu lại dấu răng lên bả vai của hắn.
“Thuyền trưởng… thuyền trưởng… thuyền trưởng…”.
“Gọi tôi là Reis…”.
“Reis… đừng đuổi tôi đi… đừng đuổi tôi…”.
Máu tươi từ miệng vết thương bị rách chảy ra, hai mắt Nick ẩm ướt, hoàn
toàn không cảm nhận được bất cứ điều gì. Hayreddin xoay thân hình nhỏ bé đang run rẩy của nàng lại, cẩn thận liếm từng chút từng chút một lên
tấm lưng của nàng.
Hayreddin có cảm giác dở khóc dở cười, thế này rốt cuộc là nàng đang hối lộ mình, hay mình phục vụ nàng đây? Nhưng cô
nhóc đang gác cằm lên cổ hắn chu môi đòi hôn thực sự rất dễ thương,
Hayreddin nghĩ, tốn thêm chút sức lực làm hài lòng nàng cũng rất đáng
giá.
Khi kết thúc, Nick giống như một miếng kẹo dẻo lười biếng
nghỉ ngơi trên người Hayreddin, cái đầu nhỏ tựa vào vòm ngực bằng phẳng
của hắn dụi tới dụi lui, hận không thể khoan ra được một cái lỗ để vùi
đầu vào. Hayreddin đẩy nàng ra: “Em nằm qua một bên ngủ đi”.
Nick lẩm bẩm mấy tiếng, ngoan ngoãn được một lúc, rồi lại mò mẫm dụi dụi
tiếp, cứ lặp đi lặp lại mấy lần liền, Hayreddin bất lực đành phải kéo
nàng ôm vào lòng. Nick dựa vào cơ thể ấm áp của thuyền trưởng, gối đầu
lên cánh tay rắn chắc của hắn, vô cùng vừa lòng với sự đãi ngộ này, hai
mắt híp lại giống như một con mèo vừa được ăn no, cơ hồ chỉ cần gãi gãi
cổ thì sẽ phát ra tiếng grừ grừ.
“Thuyền trưởng…”.
“Ừ”.
“Thuyền trưởng…”.
“Ừ”.
“Thuyền trưởng…”.
Hayreddin bị nàng cuốn lấy hết cách: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nick cẩn thận ghé sát vào lòng Hayreddin, âm mưu được tiếp cận với lãnh
đạothêm lần nữa: “Thuyền trưởng, ngài thấy tôi vẫn rất hữu ích đấy chứ,
đừng đuổi tôi đi nhé?”. Nàng không ngừng phát ra tín hiệu “tôi có thể
đánh trận, có thể ấm giường, rất dễ nuôi”.
Hayreddin quét ánh mắt hà khắc nhìn nàng: “Tôi chưa bao giờ có thói quen chia sẻ với người
khác”, chính em nên nghĩ cho kỹ xem muốn theo tôi không”.
Nick
ngẩn người, nàng tưởng rằng màn hối lộ hôm nay chỉ là để ổn định vị trí, không ngờ ý thức lãnh địa của sư tử lại mạnh như thế, dùng qua một lần
rồi thì sẽ không bao giờ cho người khác động vào.
“Ồ… vậy có
nghĩa là bao nuôi… dài hạn?” Nick tự cho rằng minh đã hiểu được suy nghĩ của ông chủ, trong lòng nhủ thầm trên thuyền chỉ có minh nàng là con
gái, cũng coi như là tài nguyên khan hiếm lời!
Nàng sung sướng quá đỗi, lật người lăn long lốc một vòng, quỳ gối bên cạnh Hayreddin, hớn hở thương lượng với hắn:
“Vậy là bao theo tháng hay bao theo năm? Trả trước bằng tiền mặt hay viết
giấy đảm bảo trước? Quần áo và đồ dùng hàng ngày cũng tính vào đấy chứ?
À, tôi thích tiền mặt hơn…”.
Hayreddin chỉ cảm thấy một dòng máu
nóng dâng lên đỉnh đầu, rồi quay trở lại tích tụ kết thành một ngọn lửa
giận dữ bốc cháy phừng phừng trong lồng ngực, thiếu chút nữa là bị con
nhỏ khốn khiếp này chọc tức đến nổ người, lạnh lùng hỏi lại: “Em nói
gì?”
Nick quan sát, cảm thấy sắc mặt ông chủ không ổn, rụt hai
vai lại ngần ngừ nói: “Ngài là thuyền trưởng, nên giảm giá 12%, à không, giảm hẳn 15% nhé…”.
Hayreddin quả thực nổi giận đùng đùng, lật
người ngồi hẳn dậy, sắc mặt tái xanh nghiến răng nghiến lợi nhả từng câu từng chữ một: “Em – dám – đòi – tiền – tôi?”
Trong nháy mắt Nick liền trở nên bối rối, lần hối lộ này không tính, nhưng bình thường là
phải móc tiền trả rồi, đây chính là quy tắc bóc bánh ăn tiền còn gì? Lẽ
nào thuyền trưởng cướp bóc quá nhiều rồi, nên quen thói ăn xong xù tiền?
Ngọn lửa trên người Hayreddini đã bốc lên đến mức không cách nào tranh cãi
với nàng được nữa, cơn giận trong lồng ngực không tan đi được, liền giơ
tay túm con nhóc khốn kiếp kia lại, vắt ngang qua đầu gối ấn xuống thật
chặt, nhấc chân đá nàng ra khỏi cửa.
Nick hoảng loạn bối rối đứng ở trước cửa phòng ngủ thuyền trưởng, khong biết nên đi đâu về đâu. Cái
đầu nhỏ vẫn không ngừng suy nghĩ: Lòng dạ đàn ông đúng là như kim đáy
bể, vừa nãy còn tốt đẹp, lát sau đã nổi cáu rồi là sao?