Bách biến trong tích tắc, mọi người thấy mà kinh tâm động phách.
Thẳng đến khi Lý Tĩnh phi thương ra, Lý Huyền Bá đánh vỡ nóc nhà mà chạy, mọi người lúc này mới thờ phào một hơi, nhận định là Lý Tĩnh thắng. Lý Tĩnh mặc dù không có giết được Lý Huyền Bá, nhưng ít nhất đà đuổi Lý Huyền
Bá đi. không để cho mưu kế của hắn thực hiện được.
Nhưng sau khi Lý Huyền Bá vọt lên nóc phòng, tuy là không thấy, trẽn phòng vẫn nghe binh binh bang bang một hồi vang lên.
Mọi người khó hiểu ý nghĩa, kinh hãi lạnh mình, không biết Lý Huyền Bá đang cùng ai đánh nhau.
Nhưng mà tiếng động vang lên cũng không lâu lắm. thoáng qua yên lặng, mọi
người khó hiểu, nhưng lại biết đại cuộc đã định. Trong phù Quận thù một
phen đại chiến. Lôi Thế Mành, Đồng Cảnh Trân bị thương, nhưng giết
Trương Tú, Tống Từ Hiền, đánh lui Lý Huyền Bá, cũng coi như vạn hạnh
trong bất hạnh.
Đổng Cảnh Trân nghe được Lý Tĩnh nói đáng tiếc,
ngượng ngùng tiến lẽn phía trước nói: “Lý tướng quân, nghĩ tới Lý Huyền
Bá mặc dù trốn, dù sao quỷ kế cũng chưa có thực hiện được, chúng ta một
trận này. đã tính, là thắng” Hắn đến hiện tại vẫn khó hiểu ván cờ này,
nhưng rõ ràng Lý Tĩnh đến sớm, chính là chờ Lý Huyền Bá này. Nghĩ tới
mình bị che mắt, ngay cả một Trưong Tú cũng không thể thu thập, trong
lòng không yên.
Lý Tĩnh quay đầu hỗỊ “Đổng Lang tướng, thương có nặng không?”
Đổng Cảnh Trân nghe Lý Tĩnh trong giọng nói có sự ân cần, vội vàng ườn ngực. “Không sao!”
Lý Tĩnh thờ dài nói: “Lý Huyền Bá giảo hoạt đa đoan, ta mặc dù đón được
nơi hắn ra tay. nhưng vẫn tìm không thấy người. Nếu muốn giết hắn, chỉ
có thể dẫn hắn đi ra. Lý Đường một mực không có buông tha thu mua nhân
tâm, thành Tương Dương là nơi hierm yếu, đúng là trọng điểm để bọn họ
thu mua nhân tâm. Ta sợ đả thảo kinh xà. chuyện sớm quay lại. chỉ có Đậu đại nhân cùng Chu Mộ Nho biết tới”.
Tất cả mọi người nói: “Loại
người này xác thực khó tra, Lý tướng quản nên cấn thận như thế”. Mọi
người thẳm nghĩ, Đậu Dật là công thằn khỏi nghĩa đầu tiên, Từ Thế Tích
đi rồi, một mực đều là Đậu Dật cố thủ Tương Dương, Chu Mộ Nho là huvnh
đệ ra sinh vào tử của Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh tín nhiệm hai người này, cũng
là bìrih thường.
Lý Tĩnh có chút áy náy nhìn sang Lôi Thế Mành
cùng Đồng Cảnh Trân nói: “Nhưng bởi vậy làm cho hai vị Lang tướng bị
thương. Cũng kiiọng phải là ta muốn. Các người nếu có bất mãn, thì cứ
trách cứ ta là được rồi”.
Đổng Cảnh Trân cuống quít quỳ một gối
xuống, Lôi Thể Mành gắng gượng cười nói: “Lý tướng quân lời ấy sai rồi.
ỵì cầu ồn thòa, làm việc chu đáo chặt chẽ thì có gi mà trách? Đừng nói
hôm nay chỉ là bị thương. Cho dù chết. Cũng coi như là tận trung với
nước thi có gi hối tiếc? Đậu đại nhân không thùa dịp khi ta cùng Tống Từ Hiền kia giao thù mà phóng nỏ tiễn, đã là cứu ta một mạng” Hắn cũng
biết được một chuyện. Đó chính là khi hắn chặn Tống Từ Hiền lại. nếu Đậu Dật phóng nò thì là cơ hội tốt nhất.
Đậu Dật lắc đằu nói: “Lão
phu thấy hắn như hung thẳn ác sát đánh tới. Tuy có Lý tướng quân điệu kế phòng hộ. Nhưng đã sớm bị hoảng sợ làm cho mềm nhũn. Nếu không phải Lôi Tướng quân ngăn cản, chỉ sợ cho dù có nỏ tiễn thi cũng bị hắn giết”.
Tất cả mọi người đều cười, hiểu rằng Đậu Dật là khiêm tốn. Có câu gừng càng già càng cay. Đậu Dật vừa rồi trầm tĩnh lão luyện, tuyệt không phải tự
xưng cái gi bị đọa cho mềm nhũn.
Lý Tình lại biết Đậu Dật vẫn là
nắm bắt thòi cơ kém một phần. Bằng không nói như thế nào cũng có thể làm bị thương Tống Từ Hiền. Nhưng mà Đậu Dật dù sao cũng là văn thằn, có
thể có biểu hiện như hôm nay đã là đáng khen rồi.
Đậu Dật hòi, “Lý tướng quân, Trịnh Văn Tú..
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Tĩnh, yên lặng đợi đáp án. Lý Tĩnh
nói: “Lý Huyền Bá chẳng những mưu kế hơn người, hơn nữa giòi về cải
trang. Phương phép cải trang cùa hắn rất là cao minh, từ Lang Sơn hắn
ngụy thành Dương Thiện Hội. cho Đậu Kiến Đức một kích trí mạng cũng có
thể thấy được. Lúc trước một trận chiến Lang Sơn hắn là chuẳn bị thật
lâu, lúc đó lại là hỗn loạn không chịu nổi, nhiều mặt đấu sức. Trước mắt Tương Dương đồng lòng, tất cả mọi người đều phi thường quen thuộc, hắn
một khi không lưu tâm sẽ sinh ra sơ hờ. Theo như ta dự đoán, hắn lẩn này cải trang thành Trịnh Văn Tú, chắc hẳn cũng không có mấy ngày, hơn nữa
tharih âm, tướng mạo chỉ sợ bị người nhìn ra, cho nên lợi dụng khi
Trương Tú bắt hắn, cùng Trương Tú hợp tác diễn tuồng, dùng máu che mặt.
thanh âm ra vẻ khàn giọng, chỉ là che dấu thân phận chân chính để tới
gặp Đậu đại nhân”.
Đồng Cảnh Trân hổ thẹn nói: “Mạt tướng cực kỳ vô năng, lại phát giác khỏng ra”.
Lý Tình lắc đằu nói: “Hắn tỉ mỉ mưu tính, mỗi bước đều là nhiễu árih mắt
người khác, không chỉ nói ngươi không biết rõ tinh hình, cho dù ta cũng
là tạm thời cảnh giác. Nói đến... Đồng Lang tướng nếu không dẫn hắn
rihập phủ, kế sách của ta cũng không áp dụng được”.
Mọi người nghĩ đến khúc chiết trong đó. đều là âm thẳm kinh hãi.
Đang trầm mặc, có birih sĩ tiến đến nói: “Khởi bầm Lý tướng quản, tại hoa
viên cùa phù Trịnh Văn Tú, đào ra thi thể của Trịnh Văn Tú”.
Mọi
người lại rùng mình, người người cảm thấy bất an, Lý Tĩnh nhìn ra bọn họ kinh hãi, an ùi: “Các ngươi yên tâm, Lý Huyền Bá võ công không kém.
nhung người trong thiên hạ. hắn sao có thể giết hết được? Huống chi...
Hắn đà bị thương, còn có chuyện quan trọng hơn đi làm, ta chì sợ hắn rất nhanh sẽ rời khòi Tương Dương..
Khồng Thiệu An nơm nợp lo sợ đi tới, “Chẳng lẻ còn có chuyện so với chiếm lấy Tương Dương càng quan trọng hơn sao?’’
Lý Tĩnh nói: “Lý Huyền Bá vốn một mực phía sau màn mưu tính, trong khoảng
thời gian này lại không thể chờ đợi được ra tay... đương nhiên là có ẩn
tình” Lý TMi nói đến đây, không nói thêm lòi nào, mọi nguời cũng không
hòi nhiều. Bất quá có binh sĩ tiến đến. trẽn người đẫm máu, quỳ một gối
xuống nói: “Thuộc hạ vô năng, không có bắt được Lý Huyền Bá. Nhưng mà... hắn cũng không có từ lổ hổng trên nóc phòng cái chạy ra, bọn thuộc hạ
nhân thủ lại không đủ”
“Kẻ này giảo hoạt đa đoan, chạy thoát cùng các ngươi khỏng quan hệ” Lý Tĩnh vươn tay nâng binh sĩ dậy. phân phó
nói: “Lục soát tìm kiếm hành tung cùa Lý Huyền Bá. Cho binh sĩ góc tây
namngoài thành Tương Dương nghiêm gia phòng bị, vô luận như thế nào.
không thể để cho hắn đi tây nam báo tin” Đoi binh sĩ lui ra, Lý Tĩnh cất lời giãi thích: “Lý Huyền Bá võ công cao tuyệt, muốn giết hắn không dễ. Ta vốn tại lối ra phủ Quận thù đà bố trí nỏ thù. chỉ phòng hắn chạy
trốn, không ngờ hắn lại từ nóc phòng chạy trốn. Thật ra nóc phòng ta
cũng bố phòng, chỉ là vì sợ hắn giật mình, nhân thù không nhiều lắm. còn có mờ lưới lớn. Vừa rồi ta một thương phá nóc nhà, hắn nếu thuận thế
theo lối đó trốn đi, giờ phút này quá nừa đà lọt vào trong lưới. Đáng
tiếc kẻ này thật sự tâm tư hơn người, lại từ một mặt khác lao ra, thoát
khỗi bầy rập của ta, làm cho người ta không khòi cảm thán. Căn cứ theo
tin tức. Đường binh hẳn là đà gần đến tây nam Tưang Dương, súc lực chờ
xông thành”.
Mọi người giờ mới hiểu được Lý Tĩnh mới vừa rồi nói
đáng tiếc là có ý gì. trong lòng thật tiếc hận. Lý Tĩnh đà hết khả năng
vì đánh chết Lý Huyền Bá mà bố cục. nhung Lý Huyền B á không giống người thường, vẫn để cho hắn chạy thoát.
Đậu Dật nói: “Lý Huyền Bá đã
bị thương, lẻ loi một mình, cũng khó có làm gì được, trước mắt việc cấp
bách là tharih trừ kỵ binh đến bên ngoài Tương Dương, nghiêm mật thù
thành”.
Lý Tĩnh gật đầu nói: “Đậu đại nhân nói không sai, nhung
mà phòng thủ thành ta cũng có an bài, Lý Huyền Bá mưu kế không có thực
hiện được, những người kia không chiến tự lùi. Nhưng mà đà đến đây, cũng phải chiêu đãi một phen mới đúng”.
“Lý tướng quân chẳng lẽ đã có birih đối phó với bọn họ?” Khồng Thiệu An hòi.
Lý Tĩnh gật đầu nói: “Không sai, chỉ sợ giờ phút này đà khai chiến”.
Mọi người nghe Lý Tĩnh một phen giải thích, đối với Lý Tình bội phục đến
cực điểm, thẳm nghĩ vô luận sự tình phức tạp đến cỡ nào, đến tay cùa Lý
Tĩnh, thì một điểm cũng không lộn xộn, thứ tự rõ ràng. Mọi người vừa
mừng vừa sợ, Đậu Dật nhớ tới một chuyện lại hòi: “Vậy mặt Trẳm Pháp Hưng tình huống thì như thế nào?”
Lý Tĩnh xua binh chirih phạt, đánh
đâu thắng đó; không gì cản nổi, nhưng đối với Trầm Pháp Hưng, tựa như
một mực trì trệ không tiến, điều này làm cho mọi người nhiều ít có chút
nghi hoặc. Phải biết rằng Trầm Pháp Hưng vốn tính không là gi, Lý Tình
lâu không hạ được, làm cho người ta ngược lại có chút kỳ quái.
Lý Tình nói: “Trầm Pháp Hưng đà không ai hỗ trợ. không đáng lưu ý. Ta một
mực không có tiến công hắn, một là hắn hằu như không còn gi, sụp đổ chỉ
là chuyện sớm muộn. Một mặt khác, là mê hoặc Lý Huyền Bá cùng Lý Uyên,
vì bước tiến công tiếp theo mà súc tích lực lượng. Ta tại Tương Dương
chờ Lý Huyền Bá, cũng chờ đầu mùa xuân, vừa vặn xuất binh!”
Tất cả mọi người hòi, “Vậy mục tiêu kế tiệp là ờ đâu?”
Lý Tình không hề giấu diếm. “Vũ Quan!”
Mọi người cả kinh, một lần nữa hòi, “Khi nào thì xuất binh?”
Lý Tĩnh thản nhiên nói:“Đã xuất binh! Hôm nay thùy quân đà vận lương thảo
quân nhu xuôi theo thùy lộ về hướng bắc, giờ phút này quá nừa đà đến
Tích Dương! ”
Đâu xuân còn lạnh, đêm dài miên man, một đêm này
chưa qua. trong thành Tương Dương, đấu trí đấu lực đă gẳntiến chấm dứt,
tuy Lý Huyền Bá đà thua chạy, nhưng tin tức còn chưa có truyền được ra
ngoài thành Tương Dương.
Binh Lý Đường xác thực như Lý Huyền Bá nói, đã có mấy ngàn kỵ binh xuôi nam đến lân cận Tương Dương.
Lý Huyền Bá có đũng, không có tinh binh Lý Đường phối hợp. vô luặn như thế nào cũng khống chế không nổi Tương Dương, chứ đừng nói gì đến thiên hạ!
Lần này người dẫn birih là ba tướng dưới tay Lý Kiến Thành, gọi là Mộ Dung
Hiếu Thiên, Vương Hoài Văn cùng Hạ Bạt Lượng. Ba người đều là dũng tướng thiện chiến dưới tay Lý Kiến Thành, nghe theo Lý Kiến Thành phân phó,
chỉ cho khẩu phần lương thực ba ngày, kị binh nhẹ xuất ra đánh nghi binh quận Tương Thành, lại chọn đường xuôi nam, thừa dịp thủ quân Tích
Dương, Nam Dương hai nơi đóng thành chuần bị chiến tranh, đà qua hai
quận, tới Cốc Thành góc Tây Bắc trước thành Tương Dương, lại trong một
ngày, tiệp tục xuôi nam đến phụ cận Kinh Sơn.
Căn cứ mệrih lệnh, bọn họ thùa dịp hoàng hôn nhanh chóng đi vê phía bắc, lúc nừa đèm đã đến góc tây nam Tưang Dương.
Hôm nay hành quân, lộ tuyến thay đổi liên tục, phương hướng khó ước lượng, cho dù đối thù có biết cũng không thể nào phòng bị.
Ba tướng tuân lệnh, sẽ vào canh ba, do nội ứng tiếp óng. sẵn sàng vào thành, khống chế Tương Dương.
Mệnh lệnh này thật ra có chút rất không rõ ràng, ba tướng lại nghiêm khắc
chấp hành, bời vì đây là lòi của Thái từ, nhất ngôn cừu đinh. Còn sau
khi vào thành sẽ làm như thế nào. ba tướng đà sớm thương nghị tinh
tường. Thật ra chỉ cần khống chế được nhân vật đầu nào, cơ bản có thể
khiến cho thành Tương Dương ổn định, đương nhiên chỉ bằng mấy ngày kỵ
binh của ba tướng, muốn trong thời gian dài khống chế thì khó khăn.
nhưng ba tướng cũng không lo lắng, bời vì Tây Hà vương Lý Phụng Từ đã
vào lúc ba tướng từ Kinh Sơn xuất phát lấy Tương Dương, cũng đà dẫn hơn
vạn kỵ bộ binh, đã tời Vũ Quan Xuôi nam. lao thẳng tới Tương Dưang!
Lý Phụng Từ, Lý Bác Nghĩa đều là nhân vật nổi tiếng trong hoàng thất tông
thân Lý Đường, hai người này có văn có võ, có thể nói là cùng đám người
Lý Hiếu Cung, lý Đạo Huyền, Lý Đạo Tông tòa sáng một thời.
Lý
Hiếu Cung mắt mù, Lý Đạo Huyền chết sớm, Lý Đạo Tông hôm nay cùng Lý Thế Dân tại Dịch Thùy đối kháng quân Tây Lương, trong tông thất Lý Đường,
một đòi tuổi trẻ kiệt xuất có thể xuất mã chỉ còn lại hai người Lý Phụng Từ, Lý Bác Nghĩa.
Cũng không phải Lý Uyên không coi trọng hai người này. mà là hai người này cũng đảm nhiệm nhiệm vụ cực kỳ quan trọng.
Quan Lũng là nơi tứ tắc, dùng Vũ Quan và Đồng Quan cùng địa bàn Tiêu Bố Y
tiểp xúc. Đồng Quan quan ải tự nhiên, trọng binh gác. kẻ địch khó phá.
nhung Vũ Quan vô luận từ địa hình hay quan ải mà nói, so với Đồng Quan
đều thua xa. Noi này là địa vực vùng núi Tẳn Lĩnh khá thấp, xem như là
cừa hông để nhập quan. Lúc trước vô luận là Hán cao tổ Lưu Bang hay Nam
Bắc triều, đều là từ noi này tiến quân bức vào noi yếu hại cùa địch thù. Sau khi qua Vũ Quan chính là Sơn Quan, tây Sơn Quan chính là Lam Quan.
Ba quan này dựa vào núi, trắn giữ yếu đạo, là vách chắn cực kỳ quan
trọng cùa T ây Kinh.
Phải biết rằng qua tam quan tây tiến, đã đến Bá Thượng, khi đó Tây Kinh hầu như là trẳn trụi hiện ra ờ trước mặt
địch thù. Lý Uyên biết rõ tẳm quan trọng cùa ba quan, lúc này mới phái
Tương vương Lý Thẳn Phù thù Lam quan, Sơn Nam vương Lý Thúc Lương. Trịnh vương Lý Đức Lương thủ Sơn Quan, Tây Hà vương Lý Phụng Từ, Lũng Tây
vương Lý Bác Nghĩa trấn thù Vũ Quan.
Phải biết rằng chinh chiến Hà Đông, Lý Uyên bất quá phái một
Vĩnh Khang vương Lý Thần Thông, chinh chiến Hà Bắc. phái Lý Thế Dân, Lý
Hiếu Cơ, Lý Đạo Tông ba viên đại tướng, mà trấn giữ ba quan này lại dùng nhiều thân tín như vậy, có thể thấy được Lý Uyên đối với noi này coi
trọng như thế nào.
Nhưng mà từ đó cũng có thề nhìn ra môn phiệt cường đại, Lý Uyên đối với dòng họ coi trọng.
Lý phiệt mặc dù nhiều lần đau khổ, nhưng đến hiện tại, vẫn là nhản tài đông đúc, thiên hạ ghé mắt.
Lý Phụng Từ, Lý Bác Nghĩa một mực trắn thủ Vũ Quan, cùng quản Tây Lương
vẫn bình an vô sự, lần này tập kích bất ngờ Tương Dương, Lý Bác Nghĩa
lưu thủ Vũ Quan, Lý Phụng Từ lùứi quân xuôi nam, cũng thấy Lý Uyên đối
với noi này đà là tình thế bắt buộc.
Tất cả chi tiết, nhịp nhàng
ăn khớp, chỉ cẩn những binh lực này sau khi nhập chủ Tương Dương. Lý
Kiến Thành lập tức sẽ xua binh nam hạ, vứt bỏ mấy trăm dặm bên ngoài
Đồng Quan, chuyển sang đánh vùng Kinh Tưang.
Kể từ đó. Lý Đường tròi cao biển rộng, bất tất câu nệ tại Đỏng Đỏ gi đó. sẽ tạo nên một cục diện hoàn toàn khác.
Nhưng đầy đủ mọi thứ, thành lập trên cơ sờ cần phải lấy được Tương Dương,
nhưng đến hiện tại, Tương Dương vẫn im ắng không có tiếng động.
Tam tướng trong lòng đã có ý bất an, nhưng chỉ có thể chờ đợi, bọn họ như
quái thú ần thân trong bóng đêm, lẳng lặng nhìn sang thành Tương Dương ờ xa xa, không biết phải chờ tới khi nào.
Đột nhiên, Vương Hoài Văn nói: “Các ngươi xem”.
Hai tướng còn lại ngẳng đầu trông qua, thấy đầu tường có ánh lừa đốt lẽn.
trong đèm tối có vẻ phi thường chói mắt, Vương Hoài Văn hưng phấn nói:
“Đắc thù rồi, đi mau”. Hắn giục ngựa muốn đi về phía trước, Mộ Dung Hiếu Thiên thấp giọng quát: “Chờ một chút!”
“Chờ cái gì?” Vương Hoài Văn khó hiểu hỏi.
“Ánh lừa không đúng” Hạ Bạt Lượng nói: “Chúng ta ước định ánh lửa ra, còn có pháo hoa đặc chế!”
“Có lẽ nội ứng không cách nào thả pháo hoa ra?” Vương Hoài Văn nói: “Tận
dụng thời cơ, mất không thể có lại! Trong thành nếu không nội loạn, vì
sao lại có lửa? Đà có loạn, chúng ta cũng nên đi thùa cơ đoạt thành!”
Vương Hoài Vãn ngơ ngấn, “Ngươi nói, bọn họ dụ chúng ta đi tới? Vậy... nội ứng chẳng phải thất thù sao?”
Lý Uyên vì lấy Tương Dương, có thể nói là lên kế hoạch lâu ngày, ba tướng
cũng vì chiến dịch lẩn này, cũng lặn lội đường xa, nhưng đến kỳ môn
không thể nhập, trong lòng buồn bực có thể nghĩ.
Thấy hai tướng
còn lại còn đang do dự, Vương Hoài Văn nói: “Thái từ, Thánh Thượng đối
với hành động lần này cực kỳ coi trọng, nội ứng sao có thể đơn giản thất thù? Chúng ta nếu do dự, vuột mất thời cơ tốt, sau khi quay lại Thái từ nếu trách phạt, thi nên oán hận người nào?”
Mộ Dung Hiếu Thiên
thân là thù lĩnh hành quân lằn này. sau khi nghe được lắc đầu nói:
“Vương Tướng quân lòi ấy sai rồi, nghĩ tới chúng ta làm việc, đương cẩu
ồn thỏa mà làm. nếu chỉ lo nghĩđùn đầy trách nhiệm, sao có thể làm được
việc? Rõ ràng tín hiệu ước định sai, đã có vấn đề. nhung vẫn như thiêu
thân lao đầu vào lùa, đó mới là đối với thủ hạ không có phụ trách”.
Vương Hoài Văn vừa thẹn vừa giận, Hạ Bạt Lượng nói: “Khỏng bằng chúng ta
trước phái mấy người tiến đến thám thính tin tức, nhìn xem tình huống
rồi mới ra quyết định?” Ba người còn đang thương nghị, thì phía đông có
binh sĩ phi ngựa đuổi tới, gấp giọng nói: “Ba vị tướng quân, việc lớn
không ổn, phía đông có trọng binh đánh tới. số lượng không rõ”.
Birih sĩ lời còn chưa dứt, ba tướng đã nghe được phía đông có thanh ảm ầm ầm
truyền đến, dù như còn xa, nhưng vẫn kinh tâm động phách. Nơi thành
Tương Dương, đột nhiên cừa thành mở rộng ra, có binh sĩ hò hét lao ra,
trong đêm yên tĩnh, làm cho lòng người kinh sợ.
Ba tướng thấy
trong thành Tương Dương có binh xông ra, đã biết chuyện bại lộ, sắc mặt
cùng biến. Mộ Dung Hiếu Thiên lập tức nói: “Phía đông có địch, phía bắc
có thành binh, vậy sự tinh đà bại lộ, binh Tương Dương đến công. Chúng
ta ít người không đánh lại được số đông, không bằng lui về phía tây, rồi vòng lên hướng bắc. đến Tích Dương cùng Tây Hà vương tụ họp, rồi mới
tính tiếp”.
Hai tướng còn lại thấy tình thế gấp gáp, đều nói: “Kế này rất tốt”. Ba người hậu quân biển tiền quân, nharih chóng lui lại.
Đường quân tác chiến hơn xa đạo phỉ, tuy bị tập kích bất ngờ. nhưng vẫn sợ mà không loạn. Kỵ binh giục ngựa chạy về phía tây, đã đem tiếng hò hét bò
lại sau lung.
Lý Tĩnh chậm rãi cười ngựa từ trong thành đi ra,
phía đông khói bụi nổi lên bốn phía, có hơn trăm chiến mã vọt tới, người cầm đầu lại là Ttầii Hiếu Ý. Hơn trăm con ngựa đằng sau đều là buộc
cành khô, một đường đi tới, thanh thế to lớn. Thi ra kỵ binh phía đông
chỉ là kế nghi binh, binh từ trong thảnh Tương Dương đi ra bất quá chỉ
chừng ngàn người, ba tướng Đường quân trong đêm khuya, tình hình địch
không rò, đã bị dọa hoảng sợ mà chạy.
Thấy Lý Tĩnh ở phía trước.
Tran Hiếu Ỷ lập tức thi lễ nói: “Khỏi bầm tướng quân, Đường quân trốn về phía tây, Trương Lượng đà ở phía tây chờ đánh giết. Lương thảo quân nhu đà xuôi theo thủy đạo chuyển tới Nam Hương. Đến hiện tại. quàn Giang
Hoài thủy bộ hai vạn, quân Kinh Tương ba vạri kỵ bộ binh, đã đến địa
điểm chỉ định. Tin tức mới nhất nhận được từ Trương đại nhân, người đà
phái hai vạn quân Tây Lương, do Quách Hiếu Khác. Trương Công cẩn hai
người lĩnh quân, cũng sẽ nhanh chóng đuổi tới Nam Hương, toàn lực phối
hợp hành động của Lý tướng quân!”
Lý Tĩnh trên mặt lộ ra nụ cười
nhàn nhạt, “Trương trán Chu đại nhân làm việc ổn thỏa, ta phi thường yên tâm. Có Trưong Công cần, Quách Hiếu Khác giúp ta, nghĩ đại sự có thể
thành”.
Đám người Trương Công cần, Quách Hiếu Khác. Trương Lượng
cùng Trẳn Hiếu Ý, đều là Lý Tĩnh một tay đề bạt. Hôm nay tại chiến
trường đã rất có uy danh, nhất là Trương Công Cẩn, lúc trước một trận
chiến ờ Hà Đông, khiển cho Đường quân sợ hài. Trương Trấn Chu phân phối
hai người này tiến đến. thật sự là toàn lực trợ giúp Lý Tình.
Trằn Hiếu Ý lại có chút lo lắng nói: “Hạ Cốc rút sạch nhản mã. có thể bị Lý Kiến Thành
thùa chỗ trống mà vào hay không?”
Lý Tình nói: “Trương đại nhân chuyên dùng chính binh, nói đến Đông Đô cũng rắt nhanh sẽ có binh lực bổ sung, Lý Kiến Thành, Khuất Đột Thông tuy là không kém. nhưng không chiếm địa lợi, chỉ cần Trương đại nhân thủ vững, bọn họ cũng không thể làm gi được Trương đại nhân. Huống chi... Lý Kiến Thành quá nửa cũng đánh không được quá lâu”.
Trần Hiếu Ý khó hiểu, “Đây là vì sao?”
Lý Tình thản nhiên nói: “Trước mắt Lý Đường ba mặt xuất binh, lại trải qua Hà Bắc thảm bại, tuy là ba đường xuất binh, nhưng Quan Trung thực lực
đại tổn. Bọn họ binh lực có hạn còn phải ứng phó Lương Sư Đô. nếu có một đường đại quân thẳng đến Tây Kinh, ngươi nói Lý Kiến Thành sẽ làm gì?”
“Sẽ nên quay trờ lại viện binh” Trần Hiểu Ý lập tức nói.
Lý Tình mỉm cười. “Không sai, Lý Uyên ức hiếp hai huynh đệ ta quá lâu. cho tới hiện tại, cũng đà đến lúc chúng ta trả lại!”
***
Mộ Dung Hiếu Thiên dẫn binh rút lui về phía tây, một đường hoàng sợ. nhưng tiếng vó ngựa, tiếng chém giết xa dần, không khỏi lường lự. Bọn họ theo đường lớn mà đi tới, xa xa là rừng rậm, im ắng không hề có tiếng động.
Vương Hoài Văn nhịn không được nói: “Quân Tây Lương nếu phô trương thanh thế mà nói, chúng ta không đánh đă lui. chẳng phải là tội lớn?”
Mộ Dung Hiếu Thiên còn chưa trả lời, đột nhiên tiếng vó ngựa vang lên. nhung lại là từ phía nam mà xông đến.
Vó ngựa bỗng nhiên vang lên, mãnh liệt như lôi đình, mới nghe được thanh
âm, liền đà thấy được kỵ binh đông nghịt xông tới, mới trông thấy kỵ
binh tới gần. lập tức đã thấy tên dài như mưa.
Đường quân vội
vàng không kịp chuẩn bị, mặc dù rất nhiều người sớm xách thuẫn bài phòng ngự, nhưng rất nhiều người cũng đã bị mưa tên gây thương tích, trong
lúc nhất thời hoi đã có hỗn loạn, vốn đang không đến mức tan tác. nhung
trong đêm tối, thật sự không biết rốt cuộc có bao nhiêu nhân mà đánh
tới, khó tránh khỏi hoảng sợ.
Hắc giáp thiết kỵ do Trương Lượng
dẫn đầu, sau một đợt loạn tiễn, giương thuẫn cầm mâu đâm thẳng tới. Mộ
Dung Hiếu Thiên vô tâm ham chiến, cuống quít nhằm hướng bắc mà lui bước, nhung vừa mới qua cánh rừng, chỉ nghe tháy một tiếng thanh la vang lên. trong rừng phục binh ra hết, lại là một hồi loạn tiễn phóng tới. Đường
quân chống đở không nổi, một lần nữa nhằm hướng tây tán loạn mà chạy,
Trương Lượng lĩnh quân, đuổi theo không bỏ!
***
Vào sáng
sớm, Tây Hà vương Lý Phụng Từ đã đến Quân Dương. Quân Dương tại đông nam Nam Hương, còn ờ trong phạm vi Tích Dương. Tiệp tục hành quân về hướng
đông nam, sau khi qua Âm Thành, Cốc Thành thi chính là Tương Dương.
Lý Phụng Từ sau khi đến Quân Dương, mơ hồ có ý tự ngạo, thẳm nghĩ binh quý thần tốc. mìrih một đường lĩnh quân đến Quân Dương, gợn sóng cũng không có. Trước mắt nếu như Tương Dương đà nắm giữ. đương nhiên không cần che dấu hành vi, nhanh chóng đuổi tới Tương Dương.
Hắn thùa dịp bóng đêm từ Vũ Quan xuất phát, hành quân về hướng đông nam, cũng không có đi thuận Đan Thủy đường lớn tới Nam Hương, mà là theo đường nhỗ đi ban
đêm. cẩn thận chi sợ đả thảo kính xà.
Đây là quyết định làm hắn thống khổ nhất trong đời này.
Hắn nếu từ Nam Hương đi xuống, có lẽ có thể bị người phát giác, thế nhung không đến mức để cho đối thù vào ra đẳng sau hắn.
Lý Phụng Từ đến khi sắc tròi sáng rõ. hơi có bất an, bởi vì dựa theo kế
hoạch, đám người Mộ Dung Hiếu Thiên hẳn là đã có tin tức truyền đến.
Hắn không biết đám người Mộ Dung Hiếu Thiên bị Trưong Lượng một đường đuổi
giết, hoảng sợ trốn về phía tây, không rảnh đi về phía bắc, trước mắt đà cùng hắn cách hơn trăm dặm. Phụng Từ lệnh cho đại quân tạm nghỉ, chuần
bị vùi nồi nấu cơm, rồi vẫn tiệp tục đi về phía Tương Dương.
Đường quân hành quân một đêm, đã hơi có mòi mệt. nhung Tương Dương cứu binh
như cứu hòa, chỉ bằng đám người Mộ Dung Hiếu Thiên, chỉ sợ có biến cố.
Hắn còn chưa đưa ra quyết định, thì Du dịch sứ đà phi ngựa đuổi tới,
hoảng sợ nói: ‘Tây Hà vương, việc lớn không ổn. Đông nam Tích Thủy, có
vô số chiến thuyền, đang đi về hướng bắc”.
Lý Phụng Từ bị đọa cho nhảy dựng, “Nhiều chiến thuyền như vậy để làm cái gì?” Còn chưa có nghĩ đến hắn tốc độ không chậm, Lý Tĩnh còn nhanh hơn nữa, lại có Du dịch sứ chạy đến nói: “Tây Hà vương, phía nam có đại quân ẩn hiện, đang bức về
phía Quân Dương”.
Lý Phụng Từ sắc mặt đại biến, quát: “Lại dò
xét nữa!” Nhưng hắn tiếng quát mới dứt, lại có Du dịch sứ hoảng sợ chạy
đến nói: “Tây Hà vương, phía tây có đại quân ẩn nấp, cách đây chi hơn
mười dặm”.
Lý Phụng Từ kinh hãi, hắn dẫn binh lực cùng chỉ hơn
vạn, nhưng thoáng qua phía tây, phía nam, đông nam ba noi đã có đại quân ẩn hiện. Lúc này Tích Dương sao có thể có nhiều quân đội như vậy?
Còn đang lường lự, Du dịch sứ đa cấp báo tới, đại quân của địch cấp tốc tới gần, xin Tây Hà vương định đoạt.
Lý Phụng Từ ít người không đánh lại, nghe Du dịch sứ nói, đối thủ binh lực đà ngoài mấy vạn, không cách nào xuôi nam, chỉ sợ bị đối thủ hình thành thế vây kín, lập tức lệnh cho hậu quân biến tiền quân, thuận đường cũ
quay về, tạm lùi về Vũ Quan rồi tính tiếp. Đường quân một đêm hành quân, đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, nhung lúc này là sống còn. không dám
tiệp chiến, cấp tốc đi về hướng bắc.
Tuy lui quân, nhưng quân Tây Lương vẫn không ròi bò, đuổi theo khỏng thôi, thủy chung cách Đường quân hơn mười dặm.
Đến buổi trua, Lý Phụng Từ đã đến Thượng Lạc, đang muốn tiệp cận Đan Thủy,
thuận đường đi xuống chính là Vũ Quan, nhưng trong lòng chỉ có kêu khổ
một tiếng, chỉ thấy được bên cạnh Đan Thủy, một đêm lại đã nổi lên một
tòa đại trại, bộp chăt yếu đạo qua sông. Trước Đan Thủy cờ xí phấp phới, trên Đan Thủy chiến thuyền dày đặc. hắn làm thế nào mà qua sông được?