La Sĩ Tín gặp qua Dương Thiện Hội, hắn thật ra sau khi quy thuận Đặu Kiến Đức, vẫn một mực nghĩ tới.
Hắn và Dương Thiện Hội đã giao thù. lúc ấy không phản được thắng bại
Nhưng năm đó khi giằng co, Đậu Kiến Đức lệnh hắn đi đánh Mạnh Hải Công, dựa
theo suy nghĩ cùa Đậu Kiến Đức, chính là trước bình Sơn Đông Mạnh Hải
Công cùng Vương Bạc, sau đó mới gặm xương cứng.
ở trong mắt Đậu
Kiến Đức, Tùy quân gần đây đều là xương cứng. Vô luặn là La Nghệ, hay
Dương Thiện Hội. La Sĩ Tín bời vì chinh Sơn Đông, cho nên bỏ lỡ cơ hội
cùng Dương Thiện Hội tái chiến, sau đó Dương Thiện Hội mấy lần đánh bại
quàn Hà Bắc. La Sĩ Tín thật ra cũng nghẹn một hoi.
Hắn cảm giác
mình sớm muộn có thể cùng Dương Thiện Hội chiến một trận, nhung hắn chưa bao giờ nghĩ đến qua, hắn và Dương Thiện Hội lại đùng loại phương thức
này gặp mặt.
Ngoài trướng tiếng chém giết như sắm dậy, trong trướng lại như sự trầm ngưng trước cơn mưa to.
Đậu Hồng Tuyến có chút bất an, nhẹ nhàng giật giật ống tay áo La Sĩ Tín.
trên mặt tràn đầy thê lương lo lắng không yên. Nàng đã sớm hiểu rằng
quân Hà Bắc càng ngày càng hòng bét, nhung nàng bất lực, nếu quả thật có thể lựa chọn một lần nữa. nàng sẽ làm như thế nào. nàng không biết!
Nhiều khi, nếu có thể chọn lại, cũng chưa chắc đã tốt hơn, bằng khỏng sao lại có khỏng ngùng lựa chọn, không ngùng tiếc nuối.
La Sĩ Tín ôm dưới xương sườn, có cảm giác đâm vào lòng đau đớn, nhung cái
này là ngoại thương, còn xa không bằng đau lòng. Sĩ vì người tri kỷ mà
chết, hắn cả đời này, tràn ngập mất mát cùng phản bội. ở trong mắt người khác, hắn chỉ là gia nô mấy họ. nhung khi người khác mắng chùi, hắn
chưa bao giờ ghét hận. Thậm chí khi người khác đề cập tới Trương Tu Đà,
hắn còn có loại khoái ý đau đớn. hắn đổi với người khác chừi mắng, đối
với bản thân cũng không tha thứ Hắn là La Sĩ Tín, hắn đà không cách nào
lựa chọn, theo hắn thấy, hắn chi có thể từng bước một chịu đựng đến cuối đường. Lúc nàv hắn đụng phải Đậu Kiến Đức. Đậu Kiến Đức đối với hắn rất coi trọng. Đậu Hồng Tuyến đối với hắn rất tốt, hắn cũng không phải là
người tuyệt tình quả nghĩa, hắn không nóị nhung không có nghĩa là hắn
không làm. Trong khi người khác đều thấy không rõ đại thế. hắn cũng đà
hiểu rõ, Đặu Kiến Đức không chiến sẽ chết!
Đây là mệnh, đây là mệrih của Đậu Kiến Đức, cũng là mệnh của La Sĩ Tín hắn.
Quân Hà Bắc có lẽ bất luận là ai cũng có thể hàng, nhung Đậu Kiến Đức thì
lại khỏng thể hàng, hàng chính là chết. Cho nên hắn lựa chọn trợ giúp
Đậu Kiến Đức. cũng chính là lựa chọn cùng hắn đánh lấy thiên hạ, hoặc là cùng hắn đi chết.
Đương nhiên, đánh lấy thiên hạ hy vọng xa vời. Cơ hội chết càng lớn hơn một ít. Nhưng hắn cần gi quan tâm?
Hắn làm rất nhiều, mặc cho người bên ngoài mắng chửi, không cằn người bên ngoài lý
giải!
Hắn chính là một người như vậy. Có lẽ tự phụ. có lẽ cuồng vọng, có lẽ phản
nghịch. Nhưng hắn vẫn lựa chọn đi con đường của mình, cho dù là sai.
Nhưng hắn không có nghĩ đến. Đậu Kiến Đức cũng khỏng tin hắn!
Cái này không thề nghi ngờ cấp cho La Sĩ Tín một kích nặng nề. Dương Thiện
Hội một mực là đại địch cùa Hà Bắc. đột nhiên đằu phục Đậu Kiến Đức. hắn lại không biết! Dương Thiện Hội dẫn người phục giết Tiêu Bố Y, hắn lại
cũng không biết! Hắn là tâm phúc của Đậu Kiến Đức, chuyện lớn như vậy,
hắn lại không biểt? Đậu Kiến Đức rốt cuộc che giấu hắn bao nhiêu chuyện. Hắn vẫn không biết!
Hắn vốn cho rằng. Đậu Kiến Đức xem như là
tri kỷ của mình. Nhưng rốt cuộc phát hiện. Đậu Kiến Đức hiểu rò hắn,
nhưng hắn vẫn không hiểu Đậu Kiến Đức!
Cho nên hắn trầm mặc không nói gì, tâm tro ý lạnh.
Dương Thiện Hội rốt cuộc mờ miệng, mờ miệng chính là chỉ trích, “La Sĩ Tín, ta cần ngưai cho ta một giải thích!”
La Sĩ Tín không nói, Dương Thiện Hội bén nhọn nói: “Ngươi là hỗi lòng xấu hổ. cho nên không dám đáp?”
La SĩTín bỗng nhiên ngẩngđằu, “Ta cần phải hướng về phía ngươi giải thích sao?”
Đậu Kiến Đức hoi nhíu lông mày, trầm giọng nói: “Sĩ Tín. Dương Tướng quản
nói. khi hắn muốn giết Bùi Hành Quảng, ngươi chẳng những ra tay cản trờ, còn làm bị thương Dương Tướng quân?”
“Không biết khi nào tÌLÌ, bất đắc tÌLĨện chung (không được chết già) lại biến thành Dương Tướng quân?”La Sĩ Tín từng chữ nói ra
Đậu Kiến Đức sắc mặt ừng đỏ, thoáng qua đà bình thường. Thi ra Dương Thiện
Hội vẫn đối kháng với quânHà Bắc . Đậu Kiến Đức cùng một đám huvnh đệ
gọi Dương Thiện Hội là bắt đắc thiện chung. La Sĩ Tín hòi như vậy, đương nhiên là cổ ý nghi vấn trào phúng.
“Hiện tại đại địch chúng ta
không phải Dương Tướng quân, mà là Tiêu Bố Y” Đậu Hồng Tuyển rốt cuộc
nói: “Không có ai có thể bằng vào lực lượng tự thân đối kháng quân Tây
Lương, chúng ta nếu không muốn diệt vong, chỉ có thể liên hợp lại đối
kháng!”
“Vậy sau đối kháng?” La Sĩ Tínlạiứi lùng hòL
Đậu
Hồng Tuyển hơi ngần ra, Đậu Kiến Đức thờ dài nói: “Sĩ Tín, vô luận như
thế nào, Bùi Hành Quảng đều là đại tướng dưới tay Tiêu Bố Y, cũng là phụ tá đắc lực của Tiêu Bố Y... Dương Tướng quân giết hắn, vốn là có ý tốt, ngươi...”
“Cha, Sĩ Tín kíũ đó. cũng không biết Dương Tướng quàn
là người của chúng ta” Đậu Hồng Tuyến giải thícíi: “Có lẽ. hắn còn tường rằng Dương Tướng quản là kẻ địch”. Lý do này rất gượng ép. Đậu Hồng
Tuyến cũng cảm thấy thuyết phục không được chinh mình, huống chi thuyết
phục người bên ngoài, nhưng nàng vẫn muốn nói. Bời vì vô luận La Sĩ Tín
làm cái gi, thi nàng vẫn thấy là có nguyên do. Cái loại này nhìn thì quả thực không thể nói lý, nhưng mà phụ nữ có đôi khi chính là như thế.
Nếu như muốn Đậu Hồng Tuyến cho một lý do mà nói, thì chì có thể là bời vì yêu!
Bởi vì yêu, lý do này thật ra đã đầy đù.
La Sĩ Tín ôm lấy dưới xương sườn, cùng đã cúi đầu xuống. hắn cho dù là một tượng gỗ, cũng có thể cảm nhận được thâm tình của Đậu Hồng Tuvếạ hắn
tạm thời không muốn giãi thích, hắn không muốn Đậu Hồng Tuyến khó xừ.
Đậu Kiến Đức hai mắt cũng có bất đắc dĩ, “Hồng Tuyển nói cũng có lý. Dương
Tướng quân, chuyện người tới đây. dựa theo ý cùa ngươi, vốn là tuyệt đối bí ẩn, cho nên Sì Tín cũng không biết chuyện. Cái này... chỉ là hiểu
lầm, kính xin Dương Tướng quàn lượng giải”.
Dương Thiện Hội hừ lạnh một tiếng, “Ta không hy vọng, lại có hiểu lầm như vậy”.
Đậu Kiến Đức thờ ra một hơi. hiểu rằng Dương Thiện Hội đà bò qua chuyện
này. Hắn hiện tại người có thể dùng càng lúc càng ít, coi như là cọng
rơm, cũng muốn bắt lấy. huống chi Dương Thiện Hội cũng không phải rơm
rạ.
“Thật ra ta tìm hai vị tướng quân đến. là muốn nghiên cứu, bước tiếp theo làm như thế nào?” Đậu Kiến Đức hòi.
Ngoài trướng tiếng chém giết vẫn rang trời, nhưng Đặu Kiến Đức cũng khỏng
nóng nảy, bời vì hắn không tin quân Tây Lương tối nay có thể công hàm
Ngưu Khẩu, nhung hắn đã không cần phải ờ lại Ngưu Khẩu.
Tứ Thủy
đại bại, thật ra quân Hà Bắc đã có nghi kị, Đậu Kiến Đức nhìn như cố thủ Ngưu Khẳu. bất quá là chờ một kích này của Dương Thiện Hội.
Dương Thiện Hội tính đến Tiêu Bố Y sẽ đến. nhưng vẫn không thể giết được hắn, Đậu Kiến Đức khi biết được tin tức này, không biết tại sao. cũng không
có quá nhiều mắt mát.
Có lẽ bời vì hắn vốn sẽ không có quá nhiều kỳ vọng.
Tiêu Bố Y đối với Đậu Kiến Đức mà nói, đã là một tòa núi lớn, núi lớn khó có thể vượt qua, hắn dưới áp lực to lớn, đà quá mòi mệt, chỉ có quay lại
Hà Bắc, có lẽ còn có thể kiên trì một thời gian, còn ờ đây, chẳng những
quân Hà Bắc quân như kiến ở trên lò lùa, mà hắn cũng nhưvậy.
Khác nhau là, nhiều năm chinh chiến khiến cho hắn dường thành tính cách trấn tĩnh, hắn vui buồn không hiện ra sắc, hắn không muốn tự loạn trận cước.
Dương Thiện Hội rất nharih rõ ràng tâm ý cùa Đậu Kiến Đức. trầm giọng nói:
“Ngưu Khẩu đà như gân gà, ăn vào vô vị. Tối nay quân T ây Lương tuy là
cấp công, trong vội vàng nhưng lại khó có thể hạ. Như dựa vào ý ta,
không bằng ra sức phản kích, để lấy thanh thế. Chúng ta lấy nhàn thắng
mệt, quân Tây Lương nếu như chết thảm trọng, quả quyết công không được
quá lâu. chờ quân Tây Lương vừa lui, sĩ khí hạ, chúng ta lập tức phân lộ rút lui khỏi Ngưu Khẳu. qua kênh đào đi Lê Dương, rồi mới định tiếp.
Nhưng mà muốn phòng quân Tây Lương tin tức linh thông, sau đó truy kích, mạt tướng nguyện lữih tám ngàn quân cản phía sau, có thể bảo vệ quân Hà Bắc không lo”.
Đậu Kiến Đức nhìn về phía La Sĩ Tín nói: “Ý của ngươi như thế nào?”
La Sĩ Tín vốn nghĩ, vô luận Dương Thiện Hội nói cái gì. hắn đều phản đối.
nhung hắn dù sao sẽ không cầm tính mạng binh sĩ ra đùa giỡn. Vô luận xem như thế nào. kế sách của Dương Thiện Hội, có thể nói là phương pháp tốt nhất trước mắt. nhung La Sĩ Tín lại có cảm giác, ờ đây có chút không
đúng.
“Ta có thề lĩnh quân cản phía sau” La Sĩ Tín suy yểu nóL
“Sĩ Tín, ngươi bị thưcrag rất nặng, cần nghỉ ngơi” Đậu Hồng Tuyển nhẹ giọng kiên trì
nói.
Đậu Kiến Đức đà ra quyết định, “Vậy mời Dương Tướng quản lĩnh quản phản kích, sáng sớm lui lại, Dương Tướng quân cản phía sau!”
Dương Thiện Hội thi lễ nói: “Mạt tướng tất không có nhục mệnh, nhung mà mạt
tướng còn cần thủ dụ của Trường Nhạc vương, để ngừa người bẽn ngoài
không nghe hiệu lệnh. Phải biết rằng, quân không kỷ không thắng, nếu có
người không nghe chi huy. mạt tướng cũng là có tâm mà vô lực”.
Đậu Kiến Đức vươn người đứng dậy nói: “Ta và ngươi cùng một chỗ kề vai
chiến đấu!” Hắn khi đi ngang qua bên người La Sĩ Tín, nhìn thấy La Sĩ
Tín vẻ mặt mờ mịt. lại thoáng nhìn vẻ mặt thê lưang cùa con gái, thở dài nói: “Sĩ Tín. ngươi nghỉ ngoi cho tốt. Hồng Tuyến, con chiếu cố hắn”.
Ra khòi doanh trại, thấy trăng đã lặn về phía tây, Đậu Kiến Đức thở ra một hơi nói: “Đêm hôm nay thật dài”.
Dương Thiện Hội cũng nhìn sang ánh trăng, trong mắt mang theo vẻ quỷ dị nói:
“Nhưng mà rất nhiều người đà thấy không được ánh dương ngày mai, bọn họ
nếu như hiểu rõ điềm ấy mà nói, cũng không cảm thấy đêm dài”.
Trống tĩận vang lên, chiến ý bay bổng, quân Hà Bắc vốn rắn mất đầu, lòng
người bàng hoàng, thấy Đậu Kiến Đức đích thân lmh quân, điều hành rõ
ràng, không khòi dũng khí dâng cao, bắt đầu phản kích cầu sinh.
La Sĩ Tín thê lương đứng ờ trong trướng, trong đầu ầm ầm ù ù, chỉ nhớ rõ
câu nói cùa Đậu Kiến Đức, “Ta và ngươi cùng một chỗ kề vai chiến đấu!”
Đáng tiếc ngươi này. cũng không phải là La Sĩ Tín hắn.
Hắn ở tại chỗ này, chi vì Đậu Kiến Đức coi trọng, nhung hiện tại Đậu Kiến
Đức coi trọng đà là người khác, hắn ờ lại chỗ này còn có ý nghĩa gì?
“Sĩ Tín, thiệp đỡ chàng đi nghỉ ngơi. Thương thế cùa chàng hẳn là phải băng bó một chút”.
Nhìn thấy vết thương của La Sĩ Tín không ngừng đồ máu, chảy đến tim của Đậu
Hồng Tuyến cũng co rút đau đớn, nàng nhịn không được cằm lấy tay La Sĩ
Tín, vết máu loang lổ.
La Sĩ Tín dùng sức giãy tay ra, nhưng thấy được được nước mắt lưng tròng, như những hạt ngọc tinh khiết, rốt cuộc
vẫn vươn tay ra, cằm lấy bàn tay kia, một đòi một thế.
“Hồng Tuyển, ta cả đòi đều sai.._£
Đậu Hồng Tuyển hai mắt đẫm lệ thê lương. “Thiệp ở cùng với chàng... cùng sai!”
Nàng khi nói mấy chữ này. năm ngón tay thon nhỏ nắm thặt chặt năm ngón tay
của người mình yêu. Mười ngón nắm chặt, sinh tử không rời.
La Sĩ
Tín trong mắt cũng có cảm tình, đó là loại cảm tình sương sớm tan mất.
lá thu phiêu linh, hắn tự nhận không phải người tốt, nhưng hắn cảm ơn
ỏng trời, đà cho một người yêu tốt.
Hắn đột nhiên không muốn oán giận cái gì. Hắn có được thật ra so với người khác đã nhiều hơn rất nhiều!
Không biết qua bao lâu, La Sĩ Tín lúc này mới nói: “Hồng Tuvền. ta vẫn cảm
thấy, Dương Thiện Hội cũng không dễ dàng ờ chung. Hắn giống nhiỊ cắt
giấu bí mật gi đó. ta chỉ sợ hắn sẽ đối với cha nàng bất lọi”.
“Có lẽ là ” Đậu Hồng Tuyến từ trong ôn nhu khôi phục trờ lại. khỏng nghĩ quá nhiều.
“Các người oán hận chất chứa còn không sâu, Sĩ Tín, hắn là danh tướng, chàng cũng vậy, nếu như có thể liên thù, nói không chừng có thể làm cho Hà
Bắc khởi từ hồi sinh”. Đột nhiên cảm giác tay La Sĩ Tín lạnh buốt một
mảng. Đậu Hồng Tuyến hòi: “Sĩ Tín. chàng khó chịu sao?” Hiểu rằng hòi
như vậy là ngu xuản, Đậu Hồng Tuyến lại nói: “Thiệp trước đắp thuốc cho
chàng, ngày mai còn phải xông ra ngoài, chàng không thể có việc”.
La Sĩ Tín thẫn thờ nhìn xuống mũi chân, thật lâu mới nói: “Khỏng chết được đâu!” Đêm này thật có chút dài, Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đây. ngẩng đầu nhìn về
phía đông, tia nắng ban mai còn ờ bên ngoải tầng tầng núi xa
Phía sau hắn, vẫn đi theo mấy chục dũng sĩ, mỗi một người đều máu nhuộm đỏ
áo. Nhưng mỗi người eo vẫn thẳng tắp, bời vi bọn họ cũng biết, Tây Lương vương cũng đà một đêm chưa ngủ. thậm chí so với bọn hắn còn muốn vất vả hơn.
Nhưng một trận chiến này, bọn họ rốt cuộc đã thắng, những cái này đã đầy đũ.
Tư Nam vẫn ờ bên cạrih Tiêu Bố Y không xa, cũng nhìn sang ngọn núi ờ xa xa
Bọn họ đã rời Vọng Phong sơn, vượt qua sơn cốc, đi ra ngoài núi, cho nên
chém giết trong sơn cốc, thoạt nhìn cách bọn họ rất xa Nhưng ánh lừa
này. khói lừa này còn đang nhắc nhờ bọn họ, chiến sự xa xa chưa có chắm
dứt, tiền đồ vẫn còn rất nặng nề.
Tiêu Bố Y thân hình sắt thệp
thoạt nhìn cũng có chút mệt mỏi. đám người Triển Kình Thiên, Lý Văn
Tương đều đã bị đuồi về nghỉ ngơi, thương thế của hắn cũng không nhẹ. đà cảm thấy mỏi mệt, nhưng hắn vẫn đang chờ tìrih hình chiến sự ờ phía
trước.
Cuộc chiến này chẳng những là sinh tử chiến giữa hắn cùng
Bùi Củ, Dương Thiện Hội, mà còn là quân Tây Lương cùng quân Hà Bắc một
lằn nữa giao phong, nếu như lại có thể thắng, thi lại một lần nữa mất đi sĩ khi
Không ngùng đả kích nhưthế, quân Hà Bắc sớm muộn cũng sẽ có sụp đổ. Tiêu Bố Y đà đợi cho đến hôm nay.
Tẳn Thúc Bảo đà đập nát một điểm phòng ngự của quàn Hà Bắc. cho người cấp
công, đến bây giờ vẫn không có kết quả, Tiêu Bố Y đà phát giác không ồn. Đột nhiên không hề đo dự. phân phó Bùi Hành Quảng bên người nói: “Bùi
Tướng quân, truyềnlệnh cho Tẳn Tướng quân, thu binh!”
Bùi Hành
Quảng không chút do dự chấp hành, nhung mà một lát, có binh sĩ đã vội vã đuổi tới, “Khỏi bẳm Tây Lương vương, quân Hà Bắc cố ý buông ra lỗ hổng, hơn ngàn quân ta xông vào, bị vây ờ trong đó, tình thế không ổn”.
Tiêu Bố Y nhíu mày, lại khôngnói nhiều.
Bùi Hành Quảng hồi lâu quay lại, trầm giọng nói: “Khỡi bẩm Tây Lương vương, mệnh lệnh thu binh đã hạ. Tần Tướng quân đang chì huy nhân mã lùi khỏi
cốc!”
Tiêu Bố Y chi nói một chữ, “Tốt!”
Tư Nam nhìn sang
bóng lưng hùng tráng của Tiêu Bố Y, muốn nói lại thôi. Nàng vốn muốn hòi một câu. binh sĩ bị vây thi làm sao bây giờ. cũng không biết vì sao.
lại hỏi không ra khỏi miệng.
Lãnh binh đương nhiên là cộ hy sinh, quân Hà Bắc nếu có Dương Thiện Hội lĩnh quân, thực lực đề cao không
phải nửa điểm. Bọn họ bố trí mai phục vây khốn quân Tây Lương . buông ra một lỗ hồng, chúih là muốn quân chờ Tây Lương đi cứu. Nếu dùng một cái
giá lớn hy sinh hai ngàn người, đi cứu một ngàn người, rốt cuộc có đáng
giá hay không?
Đương nhiên vây khốn nếu là Tiêu Bố Y, quân Tây
Lương cho dù tổn thất vô số. tướng lành Tây Lương cũng sẽ cho rằng đáng
giá. Nhưng mấu chốt là. hơn ngàn người này còn xa không qua trọng bằng
Tiêu Bố Y. Nhưng những người này cũng là tính mạng. Tiêu Bố Y cũng là
tính mạng, nghĩ tới đây, Tư Nam lắc đằu, nàng không muốn nghĩ nữa để
tăng thêm phiền não.
“Một người, chỉ cần không tận lực làm khó chính mình, hắn sẽ khoái hoạt hơn nhiều” Tiêu Bố Y đột nhiên nói.
“Ngươi nói cái gi?” Tư Nam hiểu rằng Tiêu Bố Y là nói chuyện với minh, nàng có loại mẫn cảm này.
Tiêu Bổ Y buồn bà nói: “Ta cùng Bùi Củ lúc đối chiến, không biết tại sao. lại nghĩ tới T rưong tướng quân”.
“Trương Tu Đà?” Tư Nam hòi
“Không sai” Tiêu Bố Y nói: “Cô nói Bùi Củ cùng Trưong tướng quân, ai vò công cao hơn?”
Tư Nam trầm ngâm một lát, “BÙI củ võ công rất cao. Trương tướng quàn khí
thế càng mạnh. Bọn họ nếu thật đối trận, khó nói thắng bại, bất quá ta
nguyện đối mặt với Bùi Cù hơn”.
Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Cô cùng
ta nghĩ giống nhau, ta đối mặt Bùi Củ, biện phép gi cũng có thể đùng
đến, nhưng đối mặt Trương tướng quân, lại thiểu động tâm cơ, ta cũng
càng nguyện ý đối mặt với Bùi Cù”.
“Ngươi vừa rồi nói, là có ý gi?” Tư Nam nhịn không được hòi.
Tiêu Bố Y nhìn về phía chân trời, “Trưong tướng quản cả đòi... cũng khỏng
sung sướng, nhưng hắn không hồ là Đại Tùy đệ nhất tướng quân. Thặt ra
nhiều khi. không phải là không đủ tốt đẹp, mà là chúng ta... đối với
mộng tưởng yêu cẩu quá cao. Thật ra rắt nếu hạ thấp yêu cầu, cô sẽ phát
hiện, cô sẽ vui vẻ hơn nhiều”.
Tư Nam như có điều suy nghĩ, Bùi
Hành Quảng cũng lẳng lặng lắng nghe, árih mắt lại lộ ra vẻ tôn kính.
Trên đời này, người có thể làm cho Bùi Hành Quảng tâm phục khẩu phục chỉ có hai người. Trương Tu Đà là một, Tiêu Bố Y là một người khác. Nghe
Tiêu Bố Y bình luận về Trưong Tu Đà, hắn cực kỳ chăm chú nghe.
“Trương tướng quân cũng là yêu cầu quá cao sao?” Tư Nam hỗi.
“Trương tướng quân đối với trung nghĩa yêu cầu thật sự quá cao, hắn vọng tường
đem một con thuyền mục nát đưa sáng bờ bên kia, cho nên chỉ có thể cùng
con thuyền chìm xuống. Trình Giảo Kim yêu cầu không cao, cho nên hắn có
thể sớm ròi khỏi con thuyền cũ nát đó, trở lại bờ bên này. Tần Thúc Bảo
chính là đổi với lương tàm yêu cầu quá cao. cho nên hắn một mực không
buông thả khúc mắc, lẩn này lành binh thất thủ, chỉ sợ ta không phạt
hắn, hắn cũng sẽ chù động thỉnh tội. Ta nếu không phạt, chỉ sợ hắn lại
càng không sống tốt”.
Bùi Hành Quảng đột nhiên nói: “Vậy La Sĩ Tín? Hắn yêu cầu có cao hay không?”
Tiêu Bố Y mờ mịt lắc đầu, “Ta không biết, ta duy nhất có thể khẳng định là.
hắn sống cũng không sung sướng gì”. Thoáng qua cảm khái nói: “Một người
mặc dù chết nhiều năm. nhưng còn có thể ảnh hưởng sâu xa, trong Đại Tùy, chỉ có một minh Trương tướng quản mà thôi”.
Ánh mắt nhìn về noi
xa, Tiêu Bố Y chợt ngẳng đầu lên. một người từ trong bóng tối đi ra,
trầm ngưng như núi, sắc mặt thống khổ. Hắn khổ, chẳng những bởi vì lĩnh
quán sai lầm. cũng bởi vì trúng một loại độc. Tuy có khắc chế, nhưng nếu động tinh, vẫn khó tránh khỏi toàn thân đau đớn.
Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: “Tẳn Tướng quân, kết quả nhưthế nào?”
Tần Thúc Bảo quỳ một gối xuống nói: “Mạt tướng lĩnh quân bất lợi. ngộ trúng mai phục của đối thủ, đã làm cho hao tổn hơn ngàn binh sĩ, không thể
cứu ra, kính xin Tây Lương vương trọng phạt!”
Tiêu Bố Y hỏi: “Ngươi lành binh một mực trong ổn cầu thắng, lằn này sai lằm là duyên cớ nào?”
Tằn Thúc Bảo một chút cũng không oán trách nói: “Thù tướng Cừu Chuyển Câu
là Vương Cổ Thanh, cũng là thủ hạ của Đậu Kiến Đức, tính cách hắn nóng
nảu, vốn ta đà mấy lẩn dụ địch, gạt hắn đi ra để chém người này, đang
muốn từ Cửu Chuyển Câu thùa cơ mà vào. Không ngờ quân Hà Bắc đột nhiên
có hai đội tinh binh giết ra, đoạn đường lui của quân ta Thật ra... là
mạt tướng lành binh sai lầm, khó tránh khỏi trách nhiệm”.
“Thật
ra ngươi đà phấn đoán kẻ địch là tan tác mà không phải dụ địch” Tiêu Bố Y nói: “Nhưng khi xông vào mới biết được không phải có chuyện như vậy”.
Tẳn Thúc Bão rốt cuộc gật đầu. “Xác thực là nhưthế, đối thủ ngụy trang cao minh, thần bại không lời nào để nói”.
“Thật ra không phải đối thù ngụy trang cao minh, mà là đối thủ mới đến mà
thôi” Tiêu Bố Y nói: “Theo ta phán đoán, Vương cổ Thanh mới đầu là thật
tan tác. Dương Thiện Hội có lẽ mới đuổi tới, có lẽ chính là ngồi đợi
Vương cổ Thanh sụp đổ, rồi mới dẫn ngươi vào mai phục..
Tẳn Thúc Bảo nhướng mày, “Dương Thiện Hội đến?”
“Hắn chẳng những đến đây, còn bố cục giết ta về sau hắn bị đánh bại. quá nửa là quay lại bên người Đậu Kiến Đức” Tiêu Bố Y mim cười nói: “Cho nên
cuộc chiến này..
“Thua thi thua, thắng chírih là thắng, thân là
thống soái, trách nhiệm không thể trốn tránh, kính xinTây Lương vương
trọng phạt!”Tẳn Thúc Bảo nắm tay nói.
Tiêu Bố Y lắc đầu, trầm giọng nói: “Vậy phạt bồng lộc một năm. quan hạ xuống một bậc để răn đe”.
Tần Thúc Bão nói: “Mạt tướng lĩnh tội”.
Bùi Hành Quảng muốn cầu tình, rốt cuộc vẫn nhịn xuống. Hắn đối với cách làm người của Tẳn Thúc Bảo cũng hoi có chỗ nghe thấy, hôm nay vừa gặp. lại
nhiều ít có chút khâm phục.
Tiêu Bố Y nhìn về sơn cốc noi xa nói: “Ta hoài nghi Đậu Kiến Đức sẽ rất nhanh muốn rút lui khỏi Ngưu Khầu”.
“Vì sao?” Tẳn Thúc Bảo ngược lại có chút khó hiểu.
Tiêu Bố Y chi có cười khổ, trong lúc nhất thời không biết giải thích như thế nào. Đậu Kiến Đức Tứ Thủy đại bại, Tiêu Bố Y một mực khó hiểu bọn họ vì sao phải cố thù Ngưu Khấu, hiện tại rốt cuộc đà rò ràng, thi ra Bùi Củ, Dương Thiện Hội đà sớm đoán ra tính cách của hắn, lúc này mới bố cục.
Đà phục giết thất bại, bọn họ đương nhiên không cần phải giữ lại miếng
gân gà này. ;
Tiầm ngâm nói: “CÓ lẽ là trực giác. Tẳn Tướng quân, mời ngươi truyền lệnh xuống, phái binh tiềm phục tại hai noi Phi Long
độ cùng Quỷ Kiến sầu, nếu như gặp quân Hà Bắc rút lui qua, thi xem tình
hình mà đánh lén, không cần nóng lòng cẩu thắng”.
Phi Long độ là độ khầu (chỗ qua sông) Hoàng Hà gần Ngưu Khẩu. Quỷ Kiến sầu lại là một noi địa thế hiểm yếu tại Ngưu Khẩu.
Bùi Hành Quảng hòi: “Tây Lương vương, nếu như chúng ta phán đoán quân Hà
Bắc về phái bắc. đương nhiên dùng trọng binh đoạn đường lui, cầu một mẻ
hốt gọn mói tốt”.
Tần Thúc Bảo nói: “Quân Hà Bắc nếu như đi, nỗi
nhớ nhà giống như mũi tên, chúng ta nếu như ngăn đón, bọn họ nhất định
chó cùng rứt giậu, liều chết chém giết. Bùi Tướng quân, ngươi chớ có xem nhẹ lực lượng liều mạng của bọn họ, đến lúc đó chúng ta tồn thất, chỉ
sợ không phải là điều mà Tây Lương vương mong muốn”.
Tiêu Bố Y
gật đầu nói: “Tần Tướng quân nói, thật là một băn khoăn của ta Hiện tại
quân Hà Bắc có Dương Thiện Hội lĩnh quân, hơn nữa sốt ruột trờ về nhả,
chúng ta có cơ hội thì đánh, không thòi cơ thì thả bọn họ trờ về. Các
ngươi yên tâm, ta trước kia không dám khẳng định, nhưng hiện tại đà rõ
ràng. Dương Thiện Hội. Bùi Cù tuyệt không phâi người lương thiện, dụng ý bọn họ chính là nuốt lấy Đậu Kiến Đức. chúng ta chỉ cần không ngừng
đánh, tìm kiểm cơ hội, có thể chờ nội loạn, đến lúc đó một đoàn có thể
hy vọng đại thắng”.
Bùi Hành Quảng có lẽ khó hiểu, Tằn Thúc Bảo
lại nhiều ít rõ ràng chút ít tin tức. ngay lập tức đi bố trí binh lực.
Nhưng mới đi được vài bước, Tiêu Bố Y đà kêu hắn lại hòi: “Tẳn Tướng
quân, ngươi thời gian gần đây... có khòe không?”
Tần Thúc Bảo gật gật đầu, mỉm cười nói: “Một ngày có thể ăn vài chén cơm lớn, rất ổn”.
Tiêu Bố Y nhìn hắn hồi lâu, chậm rãi gật đầu, Tần Thúc Bảo lúc này mới sải
bước ròi đi, chi là khi cảm thấy Tiêu Bố Y không thấy minh nữa, lúc này
mới một quvền đánh lên trên núi đá.
Hắn một quyền đánh ra, chân
mày nhịn không được giật giật, thoạt nhìn quái dị vô cùng. Chờ nhẫn nại
một lát, hai hàng chân mày càng cau lại, rốt cuộc vươn tay rút đao ra,
vén cánh tay lên.
Trên cárih tay hắn đà sớm vết thương chổng chất những vết đao giăng khắp nơi. thoạt nhìn dị thường làm cho người ta sợ hãi.
Tần Thúc Bảo một đao cắt xuống, máu chảy ra chút ít, lúc này mới thờ ra một hơi. khóe miệng lộ ra nụ cười khổ. lầm bầm nói: “Nếu đây là trời trừng
phạt ta, ta đây cũng có thể ngủ an tâm chút ít”.
Hắn trấn định
tinh thần, lục này mới rời đi, nhưng không có chú ý tới cách đó không xa hai người đang đứng, lẳng lặng nhìn sang bóng lưng của hắn.
Tư
Nam khẽ cắn cặp môi đò mọng, thấp giọng hòi, “Tiêu Bố Y, ngươi nói Tẳn
Thúc Bảo thật muốn cứ như vậy là sống sao? Cả đời đều chịu đau đớn vô
cùng vô tận?”
Tiêu Bố Y trong mắt cũng có vẻ ảm đạm, ngảng đằu nhìn trời, hồi lâu mới nói: “Nếu là cả đời thì cũng coi như là tốt”.
TưNam chẩn động, “Ngươi nói cái gì?”
Tiêu Bố Y buồn buồn nói: “Ta đem tìrih huống của Tần Thúc Bảo nói cho cho
Vân Thủy, Vân Thùy nghe xong, chỉ nói là, Tẳn Thúc Bảo sống không được
vài năm. Người trúng độc, vốn nên thanh tâm quả dục, nhưng hắn dùng tinh quá sâu, đà gặp cồ độc cắn trả, chỉ sợ...”
Hắn không có nói tiếp, nhưng trong mắt, đã có sự bi thương của ánh tà dương cuối ngày...