Nỏ cơ cũng không phải là vạn năng, dù sao phóng ra hơn một lần tên thép cũng không
đễ.
Chờ có thòi gian lên tên thệp, kẻ địch có lẽ đà sớm vọt tới trước mặt. nỗ
thủ không có phòng ngự. chỉ có thể mặc cho tàn sát. Cho nên nhiều khi,
nỗ thù cùng cung tiễn thù giống nhau, đều phải cùng trường thưong tay,
đao phù thù phối họp sừ dụng, lúc này mới có thể hỗ trợ lẫn nhau, khắc
địch chế thắng.
Liên nò tuy mạnh, cũng không có hoàn toàn trừ khử điểm yếu này cùa tên nỗ. Nếu như lần đầu không thể giết hết địch thù,
thi rất có thể bị địch thủ xông lại cắn trả, cho nên Tiêu Bố
Y lần trước tại bên bờ Tứ Thủy, một hoi dùng hơn ngàn nò cơ. phát ra vạn mũi tên thép ra ngoài.
Nhưng khi đó hắn, vẫn không dám khinh thường, sau khi tên thép bắn ra, tiếp
đó chọn dùng thiết kỵ phản công, một trong đụng ý đương nhiên là thừa cơ đối thủ rối loạn, nhưng cũng là vì bảo vệ nò thù.
Lúc trước ở Ba Thục, nò cơ đã có, nhưng hắn có thể nhịn được khỏng cần mang theo. Bởi
vì đây là bí mật, hắn không muốn làm cho Lý Đường quá sớm biết được bí
mật này.
Tiêu Bố Y hiểu rằng. Lý Đường vẫn mật thiết chú ý hắn.
Đỏng Đô có thiết giáp ky binh, Lý Đường lập tức huấn luyện huyền giáp
thiên binh đến chống lại, hắn nếu như quá sớm để lộ bí mật nò cơ, Lý
Đường cho dù nghiên cứu chế tạo không ra nò cơ, cũng có thể nghĩ đến
biện phép phá giải nỏ cơ.
Đối với Đậu Kiến Đức vận đụng nỗ cơ, hắn đã suy xét thật lâu. hắn vốn vì mấy câu cùa Lý Tĩnh, mới khiến cho hắn hạ quyết tâm.
Lý Tĩnh chi nói, birih đến tướng đỡ, nước đến đất cản, nò cơ là chết,
người là sống. Bọn họ cho dù có thể chống cự nò cơ, chúng ta còn có lợi
khí khác. Chúng ta không cần phải vượt lên đầu Lý Đường quá nhiều, chỉ
cẩn một bước là tốt rồi!
Trên sa trường, một bước chírih là nước tiên, nước tiên có thể quyết định thắng bại!
Nhưng mà nò cơ tuy mạnh, dù sao có lợi có hại. Chỉ có tại thời cơ tốt nhất
vận dụng mới có thể phát huy công hiệu lớn nhất. Tiêu Bố Y lúc này đây
chỉ cẩu quan sát địa hình, vì cầu phòng thân, mang đến chỉ mười chiếc mà thôi.
Nhưng này mười chiếc này, một khắc này uy lực. tương đương với chừng trăm dũng sĩ.
Mười chiếc nò cơ, một hơi bắn đầy tên thép. Một lần trọn vẹn bắn ra một trăm hai mươi mũi tên thệp. So với bên bờ Tứ Thủy thoạt nhìn yếu hơn rắt
nhiều. Nhưng mà tuyệt đối là loại uy lực làm cho người ta sợ hãi.
Tiêu Bố Y lúc này, đối mặt là mấy trăm địch thủ.
Nỏ cơ bắn ra, dù là đối thủ mãnh liệt, thực sự kháng khỏng ngừng loại uy lực làm cho người ta sợ hãi này.
Mấy chục người vọt tới trước nhất, tuy kiệt lực né tránh. Nhưng tên thép
thật sự quá nhanh, phạm vi bao tĩùm thật sự quá rộng. Hơn mười người vẫn có hơn nùa bị nò cơ đánh xuyên qua mà chết oan chết uổng. Trong lúc
nhất thời huyết vụ tràn ngập.
Nhưng những người này hiển nhiên
cũng có chuẵn bị. Mặc dù đà chết mấy chục người. Nhưng càng nhiều người
lại mượn khi tên nò bắn hết ùa lên.
Đây là thòi cơ đánh bại nò cơ tốt nhất!
Nhưng bọn họ vẫn xem nhẹ năng lực phối hợp của đũng sĩ Tây Lương .
Mười người bắn nỏ sau khi bắn hết, lập tức lui ra phía sau, dũng sĩ còn lại
đà sớm hộ tại trước người bọn họ, anh dũng ngăn cản. Những dũng sĩ kia
bộp chăt địa thể. trên cao nhìn xuống, ra tay tàn nhẫn, người phía dưới
tuy nhiều, nhung trong lúc cấp thiết, chẳng những không thể tiến lên,
ngược lại bị các dũng sĩ đánh lui.
Tiêu Bố Y lạrih lùng nhìn sang chém giết, árih mắt thoáng qua nhìn về noi xa hơn, địch thù như nước
thủy triều, đương nhiên có đại tướng chỉ huy, đáng tiếc hắn mặc dù thị
lực nhạy cảm, cũng tìm không thấy người chủ sự, hắn chỉ có thể phỗng
đoán. Đày cũng là một hồi chiến tranh, huyết tinh thảm thiết, không kém
chiến trường.
Thời gian uống cạn chung trà, địch thủ càng tụ càng nhiều, các đũng sĩ cũng đã đổ mồ hôi trán, Tiêu Bố Y thấy thế quát:
“Rút lui”.
Hắn khi nói ra chữ rút lui, các dũng sĩ lập tức lui
bước, ngoại trừ trên mặt đất lưu lại thi thể ra, giống như chưa bao giờ
chiến qua
Nhưng một lát này, đũng sĩ lại đã chết ba người.
Địch thủ đà chết gần trăm, nhưng bọn hắn có thể bồ sung, thủ hạ Tiêu Bố Y
lại chết một người thiếu một người. Địch thù tiến lên, Tiêu Bố Y một lần nữa hiệu lệnh, nỗ thù rốt cuộc đà lắp xong tên nò, đợt tên thệp thứ hai phát ra, bén nhọn xuất vào đám người.
Máu tươi bốn phía, thi thể ngà xuống đất, địch thủ một lằn nữa bị ngăn trờ.
Người phiêu dật nọ dưới núi nói: “Đây là từ sĩ mà ngươi huẩn luyện ra? Ta xem bọn họ chi có bản lmh chết” Hắn trong giọng điệu nhiều ít có chút mỉa
mai.
Người khôi ngô nọ lạnh lùng nói: “Ngươi nếu có phương phép
tốt hơn, thì ngươi tới mà ra tay, ta sẽ không cản trở” Hắn nói một câu.
khiến cho người bên ngoài không lòi nào để nóL
Người phiêu dật
sắc mặt vẫn như thường, nhưng trong hai mắt đã có một chút bất an, “Đậu
Kiến Đức có biết ngươi đã ra tay đối với Tiêu Bố Y không?”
“Hắn nếu còn không phải kẻ ngốc, giờ phút này nên hiểu rõ!”
“Hắn nếu như.hiểu rò ngươi đang ở đây giết Tiêu Bố Y, đương nhiên sẽ điều
động thiền quân vạn mã tới giúp ngươi” Người phiêu dật thậm chí có chút
ít bất an.
Đậu Kiến Đức xuất binh, đối với bọn họ đánh giết Tiêu
Bố Y mà nói, vốn là chuyện tốt, nhưng hai người thoạt nhìn, bộ dáng cũng không muốn cho Đậu Kiến Đức xuất binh, cái này không khòi có chút kỳ
quái.
Người khôi ngô rất nhanh đã giãi thích, “Ta tại Vũ An những năm này, dưới tay đã có một đám người thề chết thuần phục. Những người
này. không đối với hoàng đế. không đối với Đông Đô, không đối với bất
luận kẻ nào trung tâm, chỉ bán mạng đối với một mình ta. Trong bọn họ,
đã phối hợp nhiều năm, đã có phương phép phân biệt ra được lẫn nhau.
Tiêu Bố Y ờ trong bọn họ, không chỗ nào có thể ẩn trốn”.
Trong lòng người phiâi dật không biết là tư vị gì. Hắn bôn ba cả đời, cuồng ngạo cả đời, cho tới bây giờ, vẫn là cô đơn.
Hắn có lẽ kinh tài tuyệt diễm, ngạo tiểu tám phương, thì có thể thế nào?
Núi sông này, hắn cũng đã ngay cả khí lực giàrih giật đều không có.
Lần này xem như một lần cơ hội cuối cùng của hắn? Hắn cũng không biết chính mình còn kiên trì cái gì, có lẽ thiên tính cho phép, hắn mặc dù tịch
mịch, lại luôn không cam lòng tịch mịch.
“Đậu Kiến Đức muốn cho Tiêu Bố Y chết, cũng biết đây cơ hội của hắn, nhung hắn
không thể tới, hắn nếu như đến đây, sẽ phá hỏng kế hoạch cùa ta, Tiêu Bố Y có thể đơn giản lẫn vào trong quàn sĩ lục soát trong núi, sau đó lại lẫn
ra khòi vòng vây. Đậu Kiến Đức nếu đến. không thể giúp ta được việc,
ngược lại sẽ bại sự”.
Người phiêu dật thở dài nói: “Đậu Kiến Đức
bá chủ một phương, nếu như nghe được những lời lần này của ngươi, không
biết có cảm tường gì? Nhưng Tiêu Bố Y đà phóng hai đợt tên nò, từ trong
rừng đến sườn núi, phía hắn đã chết khỏng đến mười người, mà ngươi đà
chết hơn một trăm người. Ngươi thật cảm thấy, bằng tử sĩ của ngươi có
thể giết được Tiêu Bố Y?”
“Giết không được!”
“Vậy ngươi vì sao còn ra hạ sách nầy?” Người phiêu dật thở dài nói: “Đều nói Dương
Thiện Hội bách chiến bách thắng, thân là Tướng môn đệ nhắt nhân, không
ngờ vẫn là hạng người lỗ mãng nhưthạ ngay cà một Tiêu Bố Y cũng không
thể làm gi được”.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, làm thế nào giết
hắn?” Dương Thiện Hội nhướng mày, thoạt nhìn uy vũ vô cùng. Hắn hai hàng lông mày cực rộng, bay xéo lên, hắn hai mắt cực sắc, sáng ngời có thần, hắn tròi sinh thoạt nhìn giống như là một tướng quân, khí thế bức
người.
Người phiêu dật trầm ngâm hồi lâu, lại không lời nào để nói
“Người cầm nò, tổng cộng có mười cái, đến hiện tại, đã phát đợt tên thép thứba”.
Dương Thiện Hội trong khi nói ra những lời này. trên sườn núi chợt ông lẻn
một tiếng, dưới ánh trăng sáng ngời máu tươi như hoa tươi nở ra. Nhưng
người lại giống như bị gió đong thổi, trong nháy mắt héo rũ xuống.
“Loại nò cơ này. một lần phóng ra chừng mười hai nũL Mỗi nũi ước chừng tám
tấc. phản lượng không tính nặng, thế nhưng không tính quá nhẹ. Mười hai
mũi hợp cùng một chỗ, đã rất có phân lượng. Bắn ba lượt đổi phiên, đã
nói lên bọn họ một người đà bắn ra ba mươi sáu mũi tên thệp, ngươi cho
rằng, bọn họ một người có thể mang bao nhiêu tên thép?”
Người
phiêu dật trước mắt sáng ngời, “Ngươi tính quả thặt khỏng sai, ngươi
muốn nói, nỏ cơ cùa bọn họ rất nhanh sẽ mất đi tác dụng?”
Dương Thiện Hội gật đằu nói: “Nhiều nhất chỉ cần lại dùng một trăm người...”
Hắn không có nói hết. nhưng ý muốn nói đương nhiên đã sáng tỏ. Hắn cần
chừng một trăm người đi đối kháng nò cơ của Tiêu Bố Y. Tên thép một khi
hết, nò cơ sẽ mất đi tác dụng.
Dương Thiện Hội khi nói tới một
trăm người, cùng nói tới một trăm cái đầu heo cũng không có gì khác
nhau. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, đã vậy, đương nhiên không thể
sợ hy sinh!
“Trừ đi lợi khí của Tiêu Bố Y, đương nhiên chính là
lúc phát động tồng tiến công. Thủ hạ ngươi, giết sạch người bên cạnh
Tiêu Bố Y. Hai người chúng ta, đi giết Tiêu Bố Y, còn có đồ đệ cùa lão
quỷ kia” Người phiêu dật nói.
Dương Thiện Hội do dự thật lâu mới nói: “Không được”.
Người phiêu dật nhướng mày, “Vì sao không được? Ngươi sợ?”
“Ta hiểu rằng ngươi xưa nay rất không tệ, nhưng ngươi vẫn không hiểu Tiêu
Bố Y” Dương Thiện Hội nói: “Ngươi cảm thấy lẩn này, ta như vây giết là
ngươi, ngươi có thể đào tẩu hay không?”
Người phiêu dật cười lạnh nói: “Ngươi không khỗi quá xem trọng những người tử trung này cùa
ngươi, ta có lẽ không thể làm thịt tất cả bọn họ. nhung bọn họ làm sao
có thể vây được ta?”
“Cái này đúng rồi” Dương Thiện Hội cũng không tức giận, lạnh nhạt như nói: “Tiêu Bổ
Y có một mình, ta vây hàm hắn không được, nhưng Tiêu Bố Y hiện tại mang theo một đám thù hạ, ta vây hãm hắn dễ dàng”.
Hắn nói mâu thuẫn, người phiêu dật đã hiểu được. Trước mắt không phải những thủ hạ kia bảo vệ Tiêu Bố Y, mà là Tiêu Bố Y không nỡ bò những thủ hạ
này. Nếu giết tận những người này, Tiêu Bố Y ngược lại không cần kiêng
nể gi cả.
Nhịn không được thờ dài, người phiâi dật nói: “Dương Thiện Hội, loại hai quân đối chọi này, ta không bằng ngươi”.
“Ngươi lĩnh quân đương nhiên không bằng ta, nhưng võ công của ngươi lại hơn xa ta”
Dương Thiện Hội mỉm cười nói: “Cho nên khi nỗ cơ đã phạ chính là lúc ngươi ra tay”.
“Ngươi không ra tay sao?” Người phiêu dật lạnh lùng hỗi, “Ngươi không được
quên, ngươi hiện tại cùng ta, chi có cơ hội này. Ngưai chớ có quên, hùng tâm tráng chí của ngươi từ trước tới nay”.
Dương Thiện Hội vốn
chỉ huy thủ hạ vây giết Tiêu Bố Y, thấy thủ hạ ngã xuống, thậm chí không có nùa phẳn thương tâm. Nhưng khi nghe được bốn chữ hùng tâm tráng chí. trên mặt đột nhiên lộ ra sự thống khồ.
Nhưng loại thống khổ này. lóe lên rồi biển mất. thoáng qua bị vẻ mặt như sắt thép che dấu, “Ngươi chớ nói cho ta biết, ngươi hiệ tại ngay cả Tiêu Bố Y cũng giết không
được”.
“Ta giết Tiêu Bố Y, còn có bảy thành nắm chắc” Người phiêu dặt nói: “Nhưng ta đồng thòi đối phó hai người, cũng chi có năm thành
nắm chắc”.
“Người kia là ai vậy?”
“Tư Nam, đệ từ Côn Luân”Người phiêu dật nói.
Dương Thiện Hội thờ dài, đột nhiên chuyền hướng chủ đề, “Ta được Côn Luân bồi dường nhiều năm, mới có thành tựu hôm nay. Nhưng đến hiện tại, ta cũng
không biết hắn ở noi nào. ngươi có biết không?”
Người phiêu dật khóe miệng mang ý cười, “Ngươi hiện tại còn không hiểu ý tứ cùa Côn Luân?’’
“Ngươi hiểu sao?” Dương Thiện Hội ánh mắt như châm.
“Hắn sẽ không xen vào, bời vì hắn cũng không biết lựa chọn như thế nào!”
Người phiêu đật giọng mỉa mai nói: “Hắn là một người, không phải thằn,
nhiều khi. cũng là khó xừ. Một bên là đệ tử hắn, một bên là”
Hắn
nói đến đây, muốn nói lại thôi. Dương Thiện Hội hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi không cần lôi ta vào, ta căn bản không cần biết quá nhiều. Được,
ngươi giết Tiêu Bố Y, ta đối phó TưNam”.
Hai người thương lượng
đã xong, trên sườn núi lại phát ra một đợt thanh ảm, Dương Thiện Hội lẩm bầm nói: “Đợt tên thép thứ tư, một trăm hai mươi mũi. chúng ta lại đà
chết hai mươi chín người”.
Hai mươi chín người, trong tích tắc đã mất đi tính mạng, nhung đã so với đợt thứ nhất chết ít hơn mười mấy người.
Thù hạ cùa Dương Thiện Hội, sớm có phòng bị. nhung vẫn có người tránh khỏng khỏi tên thệp nhanh mạnh như sấm sét.
“Hiện tại chỉ hy vọng... Đậu Kiến Đức có thể đến trễ một chút” Dương Thiện Hội đột nhiên nói.
“Ngươi sợ hắn đến làm trờ ngại?”
“Ta chỉ sợ, hắn nếu như đến đây, ngươi sẽ không thể xuất thù” Dương Thiện
Hội giọng mỉa mai nói: “Ngưai ở trong mắt Đậu Kiến Đức, hiện tại còn là
một thư sinh văn nhược, ngươi chẳng phải là, còn không muốn cho hắn thấy tướng mạo vốn có của ngươi?”
Người phiêu dật hừ lạnh một tiếng, hai tay bắt chéo ra sau lưng, ngẳng đầu nhìn trời.
Trăng sáng trên đầu, lạnh lùng sâu thẳm.
Tiêu Bố Y cũng đang ngấng đầu nhìn ánh trăng, cổ Nhuận Phủ gấp giọng nói:
“Tây Lương vương, tiệp tục như vậy không phải biện pháp”.
“Vì sao?” Tiêu Bố Y thuận miệng hòi một câu.
Cổ nhuận Phù cảm thấy Tiêu Bố Y thòi khắc này có chút hồ đồ, “Chúng ta cần phải xông xuống dưới”.
Lý Vãn Tương lúc này đã máu nhuộm chinh y, bước nhanh quay lại nói: “Tây
Lương vương, Cổ Lang tướng nói không sai, chúng ta hẳn là nên lao xuống
đi. tiệp tục như vậy, không phải biện pháp”.
Bọn họ mượn nhờ nò
cơ, lúc này một hoi ít nhất đã giết hơn hai trăm người, nhung kẻ địch
đến tắn công chẳng những không ít đi, ngược lại càng nhiều hơn. Dũng sĩ
Tây Lương cũng không sợ hài, nhưng nhiầi ít đã có bất an. Hiện tại bọn
họ đà chết mười lăm người, trên mặt đất ngoại trừ thi thể cùa kẻ địch,
còn có thân thể cùa các huynh đệ. Bọn họ cho dù chết cũng không sao.
nhưng mấu chốt là, Tây Lương vương làm sao có thể còn sống mà đi ra
ngoài?
Tiêu Bố Y ánh mắt từ phía trên không hạ xuống xa xa, “Phía dưới thật ra càng nguy hiểm hơn. ở đây chúng ta chiếm địa thạ nếu mạo
muội xuất kích, lâm vào trung vây, chỉ sợ được không bù mất”.
“Tây Lương vương võ công cùa người cao cường, không cần phải để ý tới chúng
ta, chỉ cần người lao ra, thi có thể báo thù cho chúng ta” Triển Kình
Thiên kích động nói: “Người một mình lao ra, hiển nhiên so với chúng ta
cùng một chỗ xông ra nắm chắc hơn nhiều”.
Tư Nam ngậm miệng, cũng không nói gì, Tiêu Bố Y thở ra một hơi, “Có thể đợi lát nữa...”
“Đã đợi không kịp, ta chi sợ Đậu Kiến Đức rất nhanh sẽ tới” cồ Nhuận Phù gấp giọng
nóL
Tiêu Bố Y sắc mặt không thay đổi, “Nhiều người chưa chắc đã có tác dụng”.
Tư Nam tỉnh ngộ ra, “Không sai, chúng ta có thể đục nước béo cò”.
Cổ Nhuận Phù nhất thời khó hiểu, nhưng từ sườn núi trỏng qua, chỉ thấy
được đại doanh quân Hà Bắc đà lóe ra một hàng đèn đuốc, như một con rắn
lừa hướng về phía nay lan tràn tới.
“Quân Hà Bắc xuất binh” cổ
Nhuận Phù gấp rút, “Tây Lương vương, ta thà rằng chính mình chết, cũng
phải bảo vệ người xuống núi rồi mới nói! Đậu Kiến Đức một khi đến. chúng ta chết không có chỗ chôn”.
Tiêu Bố Y đột nhiên hói: “Ngươi vì sao vội nhưvậy?”
Cổ Nhuận Phủ đột nhiên cứng đờ, vẻ nóng nảy trên mặt cũng đông cứng lại như khắc gỗ
vậy.
Trong tiếng ác chiến kịch liệt, cũng không thể che hết cồ hắn thay đồi phát ra một tiếng rắc nhò.
“Tây Lương vương... người... đây là ý gi?” cồ Nhuận Phù khó nhọc nói.
Tiêu Bổ Y ngẩng đầu nhìn về phía trăng sáng trên bầu trời, árih mắt lành
lạnh, “Ngươi vốn không phải là người tính sai như thế. Nhưng từ thời cơ
xuất binh đánh Đậu Kiến Đức. đến tính toán lương thảo Đậu Kiến Đức, rồi
đến bảo ta xuống núi chạy trốn, ngươi xem giống như cho ta ý định, nhưng ta tại sao lại cảm thấy, ngươi đang tính toán ta?”
Hắn nói thanh âm cực thấp, Triển Kình Thiên, Tư Nam ánh mắt lại phát lạnh, một trái
một phải giáp công cổ Nhuận Phù. Bọn họ hiểu rằng. Tiêu Bố Y tuyệt không phải là người nói không không, hắn đã nói ra, khẳng định đà có mười
phần nắm chắc.
Tiêu Bố Y sẽ không oan uổng huyrih đệ, nhưng mà đối đãi phán bội, tuyệt khỏng nương
Đơn đao vào thịt, trường thương rét thấu xương, bốn người phía trước cách
đó khỏng xa, chém giết thảm thiết, lúc này, thù hạ Tiêu Bố Y lại ngà
xuống một người. Nhung hắn chỉ trầm mặc nhìn, cũng không ra tay. Ánh mắt của hắn sắc bén, cùng ánh trăng nhu hòa không hợp nhau.
Cổ Nhuận Phủ đà đứng lại bất động, đột nhiên lớn tiếng nói: “Tây Lương vương,
người oan uổng ta không nói, nhưng ngươi có phụ lòng đối với những binh
sĩ này đà chết đi vi người hay không? Ta chịu nhục, lẻn vào địch doanh,
ra sinh vào tử cho người, người lại hoài nghi ta? Người nói không sai,
người bời vì ta mấv lần đề nghị có vấn đề, mà bắt đầu hoài nghi ta, vậy
thù hạ người sau này còn có ại dám đề nghị?”.
Tiêu Bố Y giọng mỉa mai nói: “Ngươi nếu phân biện, nói với ta là được, ngươi lớn tiếng như
vậy, là muốn ly gián quan hệ của ta cùng thù hạ sao? ta vốn chỉ có bảy
phần nghi ngờ ngươi, nhưng hiện tại đã có mười phần”.
Cổ Nhuận Phù sửng sốt, khóe miệng không ngùng run rầy.
Tiêu Bố Y nói: “Dương Thiện Hội thực sự có thể tính toán, nhung hắn cho đù
tính, nhưng cũng không thề nhanh như vậy, ờ trong này có nhiều mai phục
như vậy. Duy nhất có khả năng là trước khi ta lên núi, hắn đã biết.
Ta tới dò xét doanh, cực kỳ bí mật. nghĩ sao làm vậy. hắn sớm biết được,
đương nhiên là có người ở đây, có người tiết lộ hành tung cua ta Ngươi
trước thuyết phục Bùi Nhân Cơ đầu nhập vào Lý Mật, lại phản bội Lý Mật
đến đầu nhập ta, ta thật tin lời ngươi nói, lại không nghĩ rằng ngươi
chỉ là tranh thù tín nhiệm của ta, còn muốn cho ta một kích trí mạng hôm nay. Ngươi nói ta đối với binh sĩ đã chết đi như thế nào. ta lại muốn
hòi ngươi một chút, những vong hồn từ sĩbinh đà khuất này trừng mắt nhìn ngươi ngươi có từng trông thấy?”
Cổ Nhuận Phủ trong lòng chợt
lạnh, nhịn không được quay đằu nhìn lại. Triển Kình Thiên lại gầm lên
giận dữ. phi thân nhào tới. Hắn không thể không kích động, hắn hiện tại
mới biết được huynh đệ Thiết Giang uồng mạng, mà đầu sỗ gây nên chính là cổ Nhuận Phủ. Vốn chiến trường trăm từ, không thể phàn nàn, chỉ có thể
nói tài nghệ không bằng người, nhưng Thiết Giang thoát khỏi miệng hổ,
thoáng qua lại bị tiểu nhân ảm mưu tính toán, táng thân trong vòng vây,
cái này khiển cho Triển Kình Thiên giận không kềm được.
Triển
Kình Thiên đánh tới, cổ Nhuận Phủ không do dự nữa. thân hình lùi nharih, sau đó lăn lên trên mặt đất. Nơi này là sườn núi, chỉ cần lăn xuống,
thì có thể giữ được tính mạng. Cổ Nhuận Phủ không dám ở lại chỗ này, chỉ sợ nếu như bị Triển Kinh Thiên bắt lấy mà nói, sẽ bị cắn chết, hắn chưa từng có gặp qua một người tức giận giống như vậy.
Hắn đù sao
thân là darih tướng, thân thù kiện tráng, lại nói sớm có cảnh giác, lúc
này lăn một vòng, chẳng những né tránh một kích cùa Triển Kinh Thiên,
hơn nữa muốn chui vào
trong bóng tối.
Lúc này một tiếng xẹt vang lên. dưới ánh trăng lòe ra một luồng hào quang, vẫn đẹp mắt, lạnh lùng như trước.
Cổ Nhuận Phù chỉ kịp kêu thảm một tiếng, đã bị trường kiếm đóng đinh ờ trẽn mặt đất!
Tư Nam ra tay ném trường kiểm, một kiếm đã giết cổ Nhuận Phù. Triển Kình
Thiên đuồi kịp. một cước đá vào ngực cổ Nhuận Phù, hai mắt bốc lùa.
Tiêu Bố Y thấy cổ Nhuận Phù chạy trốn, một mực động cũng không động, lúc này ngẩng đằu nhìn trời, lên tiếng nói, “Đêm tốt như vậy, nên phóng pháo
hoa”.
Hắn những lời này, cho dù Tư Nam cũng không cách nào giải
thích, mọi người ngạc nhiên, nhưng vẫn khổ chiến như cũ. cổ Nhuận Phù
mới vừa rồi nói những lời châm ngòi, thoạt nhìn chẳng những không có cứu tính mạng cùa mình, thậm chí không có gọi lên một gợn sóng.
Lúc này, trong thiên địa lại là một tiếng ông vang lên. dũng sĩ Tây Lương đà bắn ra đợt tên thép thứ năm.
Đường Chính đã vội vàng đuổi tới, trên mặt máu hòa với mồ hôi, thấp giọng nói: ‘Tây Lương vương, tên thệp đà dùng hết”.
Tiêu Bố Y gật gật đầu, không có ý lo lắng chút nào. Hắn trấn tĩnh, khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc, mọi người không rõ, cho tới bây giờ, Tiêu
Bố Y còn có bản lùih gì thay đồi bại cuộc? Tiêu Bố Y chi là từ trong
lòng móc ra một ống trúc, sau khi điềm hỏa thi ném lên bầu trời, chỉ
nghe một tiếng đùng vang lên, giữa không trung sáng lên một đạo khói lửa năm màu, bay lên bầu tròi đêm u tĩnh, càng hiển lộ vẻ trong trẻo nhưng
lạnh lùng.
Tư Nam tuy vẫn khó hiểu ý nghĩa, nhưng lại bị pháo hoa nhiều màu hấp đẫn, ai cũng không biết, Tiêu Bố Y lúc này, vì sao phải
phóng khói lửa?
Dưới sườn núi cười dài một tiếng, một người nói: “Tiêu Bố Y, ngươi đang ờ đây gọi cứu birih sao?”
Một đợt tênthệp cuối cùng, đánh lùi địch thủ điên cuồng tiến công, nhưng
đối thù giống như cũng không tiến công nữa. Dũng sĩ Tây Lương hoi ngạc
nhiên, lại biết loại yên lặng này, giống như sự an bình trước khi bão tố đến.
Người nọ thân hình phiêu dật, nhàn nhã như dạo chơi đi tới, đối với thi thể trên đất làm như không thấy, giống như đi vào hoa viên
nhà mình.
TưNam quay đằu trông qua, sắc mặt khẽ biến, thắt thanh
nói: “Phù Bình Cư, là ngươi?” Người nọ biểu hiện trên mặt khô khan,
nhưng không thể che dấu khí chất phiêu dật trên người. TưNam hiểu rằng
hắn là Phù Bìũh Cư. nhưng không biết hắn là Lý Huyền Bá, hay là là Bùi
Củ?
Một người đứng bên cạrih PM Bình Cư, khôi ngô cao lớn, cầm trong tay một cây thiết thương.
Vốn ai ở bên người Phù Bình Cư, thoạt nhìn đều giống như người hầu. bởi vì
Thiên Nhai xa, cho dù trăng sáng cũng có chỗ chiếu không tới. Thiên Nhai cao ngạo, vốn giống nhu sương lạnh ngạo tuyết, khinh thường làm bạn với xuân ấm.
Nhưng mà người nọ đứng ờ bên người Thiên Nhai, lại vẫn là một tướng quản.
Bởi vì hắn vừa ra đòi đã nhất địrih là tướng quân!
Tư Nam đột nhiên rõ ràng, biết có người khí thế như vậy khỏng phải là ai
khác, người nọ đúng là Thái Binh đệ nhất tướng. Dương Thiện Hội!
Trăng đà chếch, lại chiếu nghiêng nghiêng trong thiên địa. Người chưa ngủ. đã phản không rõ thiên nhai chi gần trong gang tấc. Bốn người nhìn nhau,
ánh mắt đan vào, giống như dư quang của khói lùa sáng lạn trên bầu trời, hào quang điểm điểm, kéo lê một đạo hào quang như tiêu biển.
Tiêu Bố Y nhìn thấy Phù Bình Cư, cũng không có nừa phần kinh ngạc, khoát tay nói: “Đẻ cho bọn họ tới”.
Dũng sĩ thấy hai người tiến lên, vốn chuẩn bị đánh giết, nghe Tây Lương
vương phản phó, tản ra hai bên, nhìn chằm chằm. Phù Bình Cư nói: “Tiêu
Bố Y, cho dù cứu binh đến đây, cũng không thể nào cứu được mạng cùa
ngươi”.
Tiêu Bố Y cười cười, “Bùi Cù, ngươi hiện tại còn đeo mặt nạ. không biết là buồn cười sao?”
Phù Bình Cư nghe được Tiêu Bố Y gọi thẳng kỳ danh, cũng khỏngkinh ngạc,
thản nhiên nói: “Ngươi hiện tại, chẳng phải cũng là đeo mặt nạ? Người
vốn chính là có các loại mặt nạ, chi là hữu hình vô hình mà thôi”.
Tư Nam lạnh lùng nói: “Lý Huyền Bá giả mạo tên ngươi, giả truyền lệnh Côn
Luân, chỉ sợ cũng có ngươi ở đó phối họp? Nhưng ngươi quá nừa cũng không có nghĩ đến qua, hôm nay Lý Huyền Bá cho ngươi mượn lực, đà thành tựu
Lý Đường. Bùi Củ ngươi lại hoảng sợ không chịu nổi một ngày, như chó nhà có tang”.
Tư Nam cũng không phải là người cay nghiệt, nhưng thẩv được tình thế hôm nay. cũng đà âm thẳm kinh hãi.
Đến nếu là là Lý Huyền Bá, Tư Nam ngược lại cò chút khả năng vẻn lòng,
nhung Bùi Cù chính là Thiên Nhai, thiên nhai thành danh đã lâu. một kích trước đó tại Đàn Xà Tắc, càng cùng Đạo Tín cân sức ngang tài, nàng đối
mặt Phù Binh Cư. trong lòng không đáy. Nàng không có nắm chắc, chỉ có ý
đồ chọc giận Phù Bình Cư, cao thù quyết đấu. tức giặn có thể dẫn phát
dũng khL nhung cũng có thể tạo nên sai lầm.
Phù Bình Cư mỉm cười
nói: “Loại lời nói như ngươi. lào phu bảy mươi năm nghe không chỉ bảy
mươi lần, sẽ không động khí vô vị. Nhưng không ngờ, các ngươi biết được
cũng không ít”.
“Thiên hạ không có bí mật không người biết” Tư
Nam chậm rãi đi đến trước thi thể cổ Nhuận Phù, rút trường kiếm ra, “Nếu như tự cho là sâu xa khó hiểu, chỉ có thể cùng vị kết cuộc như người
này”.
Phù Bình Cư liếc nhìn cổ Nhuận Phủ, lắc lắc đầu nói: “Đáng tiếc”.
“Đáng tiếc cái gi?” Tư Nam nói.
Phù Bình Cư nói: “Đáng tiếc đường đường Tây Lương vương, chỉ có thể để cho
tiểu nữ từ xuất đằu. chính minh lại tránh ờ phía sau màn”.
Tiêu
Bố Y cười rộ lên, “Đây là lời buồn cười nhất mà ta nghe được. Thi ra quạ đen đứng ở trên lưng heo. xưa nay chỉ thấy người bên ngoài đen. Ánh
trăng vừa vặn, ta đà phiền chán ai đúng ai sai, thật ra thẳm nghĩ chờ
xem pháo hoa”.
Hắn tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy được ờ chỗ ngoài
núi, bốn phương tám hướng đều đùng đùng rung động. Sau đó liền thấy
được, xung quanh Ngưu Khẩu, pháo hoa sáng lạn, giống như mỹ lệ thoáng
qua tức thi
Pháo hoa thăng lên, giống như đèn thụ ngàn quang,
trăm hoa phóng xuất. Trăng sáng nhô lên cao chiếu rọi, cũng đà không thể che hết pháo hoa đỏ hồng.
Trong sự sáng tối, cảnh sắc hành tráng, khí tượng mỹ lệ, Dương Thiện Hội đà thay đổi sắc mặt.