Tiêu Bố Y bời vì thể chất đặc biệt tu tập Dịch Cân kinh, đoạt được thu hoạch khó có thể tường tượng.
Coi như là Tư Nam cũng không thể không thừa nhận, lúc trước Tiêu Bố Y bị
nàng một kiếm bức lui mấy bước, hiện tại võ công đà ở trên nàng. Tư Nam
là thiên tài tập võ, Tiêu Bố
Y lại là quỷ tài tập võ.
Vô luận là thiên tài, hay quỷ tài, đương nhiên cũng không thể theo lẽ thường mà đo lường được.
Tiêu Bố Y quỷ dị ờ chỗ hắn là một người chết, võ công cùa hắn tiến cảnh, người thường khó có thể tường tượng.
Hắn ngưng thần lắng nghe, đã phát hiện bốn phía chân núi, đều đã bày ra
phục binh, hơn nữa có thể nghe ra trong tiếng hô hấp. võ công tuyệt đối
không kém. điều này làm cho hắn âm thẳm kinh hài.
Hắn tới đây
quan sát động tĩnh địch doanh, cũng khỏng phải là tặn lực an bài. nhung
những người này mai phục ờ đây. hiển nhiên là chờ đợi đà lâu?
Ai phục binh, Đậu Kiến Đức sao? Hắn ở tại chỗ này. chính là muốn chờ mình mắc câu?
TiêuBố Y nghĩ tới đây. trong lòng chợt lạnh, nếu như hắn suy đoán là thật,
địch thủ thặt sự là đáng sợ. Trong khi ý nghĩ chợt lóe lên, Tiêu Bố Y đà quát: “Thối lui lẻn trên núi”.
Mọi người khó hiểu, biết không
ổn, cũng không hiểu Tiêu Bố Y vì sao phải thối lui lẻn trên núi. Nhưng
Tiêu Bố Y nói chính là mệnh lệnh, bọn họ mới vừa cất bước, Tiêu Bố Y đột nhiên hai mắt hàn quang thoáng hiện, quát lên. “Né!”
Hắn tharih
âm vừa dứt, thân hình đà tránh ờ sau một thân cây. mọi người nhìn thấy
động tác cùa hắn, âm thẳm kinh hãi, không hẹn mà cùng tìm kiếm vật thể
ẳn nắp.
Mấy chục người, trong tích tắc đã phục xuống tránh né. tìm được địa hình có lợi nhất đối với mình.
Chức trách cùa bọn họ, chính là bảo vệ Tiêu Bố Y. Nhưng nền tảng tiên quyết
nhất chính là trước hết có thể bảo vệ được tính mạng của chính mình. Sau đó mọi người chợt nghe đến ông một tiếngvang lên, tiếng xé gió bén nhọn nối gót mà tới.
Trong bóng tối trong không biết phát ra bao nhiêu đạo bóng đen. Thế tới sắc bén. không ngờ lại là nò cứng phát ra tên thệp!
Tiêu Bố Y ánh mắt nhạy cảm, đã trong nháy mắt đà nhìn thấy dưới ánh trăng,
tên nỏ lên dây lóe lên một ít hàn quang. Lúc này đây mới có thể sớm cảnh báo.
Địch thù lại dùng kỳ nhân chi đạo để trị kỳ nhân chi thân.
Tiêu Bố Y không lâu trước mới dùng nò trận phá đại quân Hà Bắc. Không
ngờ đêm nay đối thủ muốn dùng nỏ cứng tới lấy tính mạng cùa hắn.
Mũi tên thệp phá không, đánh trên tàng cây. trên đá. Chỉ nghe tiếng bang
bang rung động. Tất cả mọi người trong lòng phát lạnh. Không ngờ phục
binh chiêu đầu tiên dùng lại là nò cứng tập kích. Hiển nhiên là có chuần bị mà đến.
Mọi người tránh né kịp thời, tên nò qua đi, cũng chỉ có một hai thân vệ bị thương, phát ra một tiếng kêu rên.
Nhưng kêu rên qua đi, mọi người mặc dù kinh mà không hoảng, giữ vững vị trí. ngưng thẳn vận kình, đà chuần bị bắt đằu chém giết.
Địch thù không kém, có ý định mà đến, bọn họ đi theo Tây Lương vương đến
đây. đương nhiên cầu phải toàn lực bảo vệ Tây Lương vương!
Tharih âm tên nò chưa dứt, Tiêu Bố Y đà đoán được vài điểm, đối thù khẳng định theo hắn mà đến. tên nò cũng không phải là liên nò, tên thép muốn lẽn
khẳng định cần phải thời gian.
Không thể ngồi chờ, bằng không chờ bọn họ lại lên tên nò, cùng mình giằng co, gọi quân Hà Bắc tới, mình và thù hạ tình thế không ổn.
Nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y đã lácii minh
ra khỏi tảng đá. lăn một vòng đã tiếp cận rừng rậm phía trước, mũi chân
dùng sức, bay lên trời, muốn chui vào trong rừng.
Vừa rồi tên nò bắn ra, ờ trong rừng rậm là nhiều nhất, Tiêu Bố Y muốn cầu làm loạn địch, sau đó cho thù hạ thời gian tiến công.
Hắn trong hoàn cảnh như thể, vẫn không lùi mà tiến tới, thật sự là to gan lớn mật. ra ngoải ý định.
Ai cũng cho hắn thân là Tây Lương vương, cũng sẽ không lấy thân phạm hiểm, ai cũng không nghĩ tới Tây Lương vương vẫn như lúc trước, làm gương cho binh sĩ. thậm chí vì bọn họ mờ đường.
Mọi người thấy thể, đều
trong lòng nóng lên. Triển Kình Thiên, Đường Chính, Thiết Giang không
chút do dự đi theo. Nhưng bọn họ vẫn sợ tên nò bắn tới, không cách nào
ngăn cản, nhanh như chợp lăn qua, cũng không do dự mà xen kẽ nhau tiền
lên. Phải thanh trừ tung tích địch bên ngoài rừng rậm. Trận chiến này,
không phải sống thì là chết, không có lựa chọn thứ hai.
Tên nỏ lại không có phátxong!
Một khắc Tiêu Bố Y bay lên trời, chỉ nghe thấy trong rùng vang lẻn một
tiếng tặc vang nhò, trong lúc đó, mượn ánh trăng nhự nước, hắn đà thoáng nhìn thấy trong rừng hàn quang điểm điểm, khắp nơi đều có sát khí tràn
ngập.
Đối thù lại giữ lại một loạt tên nỏ không phát?
Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đây. đà phán khởi hoàn toàn tinh thần. Đối thủ nếu là theo hắn mà đến. đối với hắn có thể nói là hiểu phi thường rõ ràng.
Người chính thức hiểu rõ ngươi ngoại trừ tri kỷ. đương nhiên còn có địch thu. Đợt tên nò thứ nhất chi là dụ địch, bọn họ hiểu rõ Tiêu Bố Y nhất định
sẽ xông lên. cho nên mới dùng đợt tên nỏ thứ hai chuẩn bị bắn chết Tiêu
Bố Y, đối thủ còn có chuẩn bị ờ sau nữa hay không?
Tiêu Bổ Y khi nghĩ tới đây, vươn tay sau eo tìm tòi, đã lấy ra một cái gi đó bộ dáng như quạt xếp.
Nhưng khi hắn đè xuống, hầu như đối thù cũng đồng thòi phát động nỗ cứng, ông một tiếng vang lên, mấy chục mũi tên thệp một hoi phát ra, bao phù bốn
phương tám hướng Tiêu BỐY.
Vừa rồi hơn trăm nỏ bắn là mấy chục người, nhung lần này mục tiêu cùa mấy chục người, lại chỉ có một người.
Một chiêu này cực kỳ tàn nhẫn, Tiêu Bố Y cho dù là chim cũng khó có thể vỗ
cánh trốn tránh, huống chi, người ở giữa không trang! Các thân vệ tròn
mắt muốn nứt. nhung lại đà không thể can thiệp.
Tiêu BỐ Y không
có trốn tránh, quạt xếp trong tay hắn đè xuống, quạt xệp xoay tròn kỳ dị tăng vọt, lại hình thành một thuẫn bài hình tròn. Thuln bài này cấu tạo xảo diệu, thậm chí muốn vượt qua thuẫn bài năm đó tại Lạc Thủy.
Tiêu Bố Y trong không trung quyền thân, như rồng bay hóa thành con báo, núp ở sau thuẫn bài.
Một chiêu này thật sự vượt quá dự kiến nhiều người, thuẫn bài bay bổng nhìn như không có tới bốn lượng, nhưng phạm vi bao phù cũng không tính là
nhỏ, tính chất tuyệt đối thượng thừa, hầu như tên thệp có thể xuyên cây
phá đá đánh ở phía trên, lại không có đánh thấu được thuần bài.
Lý Tình nghiên cứu chế tạo, đương nhiên không phải chuyện đùa.
Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đây, chỉ có thể cảm khái Lý Tình quả thực là một
thiên tài. hắn có thể nghiên cứu ra máy quạt gió làm tức điên người,
cũng có thể nghiên cứu ra lợi khí giết người. Hắn có thể nghiên cứu chế
tạo ra liên nò lấy mạng ngươi, cũng có thể nghiên cứu chế tạo ra thẫun
bài khéo léo bảo vệ mạng ngươi.
Mạng Tiêu Bố Y đương nhiên quan
trọng, cho nên Lý Tình khi rảnh, vì Tiêu Bố Y nghiên cứu chế tạo rất
nhiều lợi khí chỉ vì sử dụng phòng thản, cẳn thận mười vạn lần không
nhiều lắm, chù quan chỉ một lần mà có thể mất mạng.
Vì bảo toàn tính mạng của Tiêu Bố Y, Lý Tình có thể nói là tận hết sức lực.
Tiêu Bố Y không kịp nghĩ nhiều, bởi vì hắn phát hiện ra tinh trạng của mình
hiện tại, quả thực mười phẳn ác liệt. Một khắc này, ít nhất có bảy mũi
tên thép đánh lên trên thuần
Mũi tên thệp kình đạo phi thường
mạnh, Tiêu Bố Y người đang ở giữa khỏng trung, không thể nào mượn lực,
đà bị mũi tên thép hợp lực đánh roi xuống. Khi Tiêu Bố Y bổ nhào xuống,
cũng không có nghĩ nhiều, bời vì hắn cho rằng đối thủ có lẽ ẳn núp tới
đây. nhung mà rất không có khả năng vô thanh vô tức đào ra một cái hố
to. mà không sợ bị Tiêu Bố Y ờ sườn núi nghe thấy, ngược lại được không
bù mất.
Nhưng mặt đất đen nhánh, cò dại bao trùm, Tiêu Bố Y không có khả năng xin xuyên qua, nên cũng nhìn không thấy phía dưới cò dại là cái gi.
Nhưng hắn đà không thể không phòng.
Người còn
chưa rơi xuống đất, thuẫn bài thụ hồi, nhưng tav áo trái một vật đánh ra ngoài, phàrih một tiếng đính ở trên cây. Tiêu Bố Y thế đi đà hết. nhung mượn lực dây thừng, không đợi roi xuống đất, đà phi thân lên. lại tung
lẽn trên cây.
Một chiêu này sừxuất, Tiêu Bố Y không biết là ảo
giác hay sao, hắn nghe được trong rừng nhẹ ồ một tiếng, giống như người
trong rừng, đối vói hắn có thể tránh thoát một kích cũng rất là kinh
ngạc. Nhưng hắn cũng không thể quản được nhiều.
Trên cây có một đao đánh xuống, phảng phất đẵn ánh trăng khỏn cùng hội tụ lại. thẳng đến đằu hắn.
Trên cây còn có sát thủ. hơn nữa võ công không kém!
Tiêu Bố Y nhíu mày, một đao đà giết đối thủ. Hắn xuất đao không ánh sáng. hạ độc thù. cũng chỉ là vung tay đâm một nhát, đã trước khi đơn đao đánh
tới đà cắt đứt cồ họng của địch thù.
Hắn lấy đao làm kiếm, ra tay so với kia người ít nhắt nhanh gắp đôi, cho nên có thể phát sau mà đến
trước, lấy tính mạng người nọ.
Người nọ mắt như không tin, nhưng
cũng không thể không tin, bất đắc dĩ hướng về phía dưới cây rơi xuống,
Tiêu Bố Y không chịu buông tha giá trị của hắn, một phát bắt được, ờ
trong lòng ngực của hắn sờ soạng, sau đó đem hắn ném ra ngoài.
Mục tiêu ném ra bên ngoài, lại là chỗ vừa rồi hắn muốn đặt chân, chỉ nghe
thấy phành một tiếng vang lên, bụi mù tràn ngập, khói trắng nồi lên bốn
phía, trong khói trắng, có vô số bóng đen tung hoành, nhìn thấy đông
đen.
Tiêu Bố Y thờ dài, hiểu rằng nơi đó không có hố to. nhung có mai phục, hắn nếu một cước giẫm lên. quá nùa sẽ bị bắn thành cái sàng.
Ngoài rùng đã phát ra tiếng kêu thất thanh thảm thiết, hai tiếng kèu rèn.
Tiêu Bố Y hiểu rằng, đối phương quá nùa đã chết hai người. Thủ hạ của Tiêu
Bố Y hắn, đều là hán từ, cho dù chết, cũng sẽ không kêu thảm thiết đả
kích sĩ khí đồng bạn.
Nhưng hiện tại, hắn đà không cố được quát nhiều, tiến nhặp rừng rậm, cho dù là lớn gan. Tiêu Bố Y da đằu cũng có chút run lên.
Hắn thoáng nhìn trong đó. đà phát hiện hành tung gằn trăm người, trên cây
dưới cây. sau đá trong đất, đều có khả năng có kẻ địch mai phục, đường
này không thông, đối thù đà phong kín đường lui cùa bọn họ!
Tiêu
Bố Y người ờ trên cây, đà thấy ít nhất có sáu người vọt tới. Sáu người
kia cực kỳ dũng mãnh, trong tay binh khí thiên kì bách quái, nhung mục
tiêu chỉ có một. đó chính là Tiêu Bố Y ờ trên cây.
Tiêu Bố Y lại
nhìn về phía nghe được tiếng ồ nhẹ, chỉ thấy được bóng đen lấp ló, thấy
không ra chân tướng. Đối thù có thể nhanh như vậy tụ tập sát thù chờ bọn họ. hiền nhiên đà nhìn thấu cách làm cùa Tiêu Bố Y.
Tiêu Bổ Y
thích mạo hiểm, việc đều muốn tự làm. đà muốn đánh Đậu Kiến Đức. đương
nhiên muốn xem xét địa thế. Cho nên bọn họ đà đợi đến cơ hội này đến ôm
cây đợi thò. Đậu Kiến Đức không đi. chính là muốn chờ thiết lập cái bẫy
này? Có lẽ Đậu Kiến Đức không có phần tâm cơ này. nhưng có một người có
thể có! Dương Thiện Hội chậm chạp không chịu ra tay, có phải đợi đến lúc này cho hẳn một kích trí mạng hay không?
Bố cục này, chẳng lẽ là Dương Thiện Hội bố trí?
Danh tướng đương nhiên không chỉ lãnh binh chiến tranh, còn có thể phỏng
đoán tâm lý đối thù, lúc này mới có thể trong thời gian nhanh nhất, định ra thủ đoạn đả kích sắc bén nhất.
Dương Thiện Hội tại sao lại rõ ràng tâm lý của hắn nhưthế?
Nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y không muốn lại mạo hiểm, đã ra quyết định, rút lui! Rút lui lẻn trên núi!
Hắn vừa rồi lấy lui làm tiến, thẳm nghĩ thét ra lệnh mọi người lẻn núi.
khiến cho địch thù nghĩ lầm muốn chạy trốn, nhân cơ hội mờ một đường
máu, sau đó phá vòng vây đi ra ngoài, nhưng trước mắt xem ra, chiêu này
không được.
Kẻ địch quá nhiều, chẳng những trong rừng có, ngoài
cánh rừng cũng có bước chân dồn dập. Kẻ địch hiển nhiên không chỉ một
tầng mai phục, mà là bày ra thiên la địa vòng, biết được mặt này đã phát động, chạy đến trợ giúp.
Khi Tiêu Bố Y quyết địrih rút lui, cũng không dây đưa, cổ tay xoay chuyển, dảv thừng đárih ra, đính ờ trên cây
không xa, trực tiệp lay động qua. Trong rừng sát khí trùng trùng, trên
mặt đắt tình huống không rò, hắn không dám đơn giàn phạm hiểm. Cũng không nghĩ đến, trên cây cũng không an toàn!
Chợt ánh đao ló lên, đã tháy một người đánh xuống dưới cây, Tiêu Bố Y đột nhiên sinh
lòng cảnh giác, quay đầu lại trông qua, chỉ thấy được một bóng đen lớn
từ trên cây bay ra, từ xa mà đến gằn, đà hướng về phía trước mặt hắn
đánh tới.
Bóng đen cực lớn, thanh thế to lớn, sau khi phá không mới phát ra một tiếng vù.
Bóng cây rung động, ngọn cây kích động, bóng đen đến thật nhanh, thoáng qua đà đến trước mặt Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y cũng đã thấy rõ, đó là một mũi tên trúc cực lớn. Mũi tên trúc là
một cây trúc già chế thành, lớn cỡ cái chén ăn cơm, trên mũi vót nhọn
giống như mũi tên nhọn, mượn lực đàn hồi cột vào ở trên cây, chỉ cần
chém đứt dây thừng trói buộc, mũi tên trúc sẽ phát ra.
ở trên
cây. đương nhiên không chỉ một mũi tên trúc, địch thủ đã thùa dịp khi
Tiêu Bố Y lên núi, đà ở tại mọi noi trong rừng rậm, trên cây trong rừng
bày ra nhiều bẫy rập sát thù như vậy, tâm cơ có thể nói thâm trầm, thủ
đoạn có thể nói độc ác.
Tiêu Bố Y nhìn thấy mũi tên trúc, càng
nhíu mày. nhung lại gặp nguy không loạn. Chợt ngừa ra sau một cái, trúc
mũi tên hầu như lao sát qua mặt hắn bắn qua, gió lạnh ù ù, sát khí lành
lạnh.
Ngay thời khắc nguy hiểm đó. dây thừng ờ tay trái Tiêu Bố Y tung ra. đà cuốn lấy mũi tên trúc, mượn lực dùng lực, đà từ trên cây đi theo mũi tên trúc bay ra ngoài.
Sát thủ trong rừng thấy mà choáng váng.
Bọn họ cũng đều biết Tây Lương vương võ công cao cường, cũng biết người này ở trong ngàn quân lấy thù cấp tướng địch, biết chắc muốn giết Tiêu Bố
Y, tuyệt đối phải trả giá một cái giá thê thảm đau đớn, nhưng bọn họ
không ngờ Tiêu Bố Y sẽ trốn, như phi điểu chạy trốn.
Trong mắt
bọn hắn, Tiêu Bố Y đà không phải người, nếu là người, tại sao có thể có
thản thủ như thế? Tiêu Bố Y giờ phút này càng giống một u linh, ở trong
rùng lay động bay đi, làm cho người ta khó có thể bắt.
Mũi tên
trúc gào thét, lại đem Tiêu Bố Y đưa ra khỏi vòng vây. Phành một tiếng,
mũi tên trát trúc cắm trên sườn núi, kích khời vô số mảnh vụn. Tiêu Bố Y lại đã sớm rang dây thừng, buông ra khỏi mũi tên trúc, đã hạ xuống mặt
đất, lông tóc không tổn thương.
Các thân vệ không tự chủ được thờ phào nhẹ nhõm.
Tiêu Bố Y một phát chụp lấy mũi tên trúc, xoay tay lại ném đi.
Một cú ném này của hắn, tiếng gió ù ù, thậm chí mạnh hơn thế tới vừa rồi,
chi nghe hét thảm một tiếng, trong rừng hoi tĩnh một lát. Thì ra dưới
một cú ném cùa hắn, lại giết một người.
Tiêu Bố Y mới vừa rồi vừa xông ra, có thể nói là mỗi bước sát khí. nhung Tiêu Bố Y can đảm cẩn
trọng, vũ kỹ hơn người, vừa xông vừa lui, giống như rồng bay, địch thù
mặc dù xệp đặt trùng trùng, nhưng vẫn bắt hắn không được.
Nhưng
người khác cũng không có vận tốt như vậy, Triển Kình Thiên, Đường Chính
hai người thấy Tiêu Bố Y giết ra, tâm tư mau lẹ. đà sớm xoay người lao
ra. Thiết Giang lại quá mức dũng mãnh, đã vọt vào trong rừng.
Hắn không có bản lãrih như Tiêu Bố Y, thoáng qua bị mấy người vây quanh,
ctLỈ thấy được ánh đao lập lòe, trường thương tung bay, Thiết Giang tả
xung hữu đột, lại giết không ra khòi vòng vây.
Hắn lúc này đã
liên tục giết ba người, nhưng mà ít nhất bị thương hơn mười chỗ. Triển
Kình Thiên, Đường Chírih mắt muốn nứt ra, muốn đi cứu. nhung lại ráng
nhịn xuống.
Bọn họ nhìn về phía Tiêu Bố Y, chức trách của bọn họ là bảo vệ Tiêu Bố Y, mà khỏng phải đi cứu huynh đệ.
Bọn họ mặc dù đau đớn, cũng không thể tự ý tạm ròi chức vị, tựa như tại bờ
sông Tứ Thủy vậy, ai cũng muốn đi giết địch hoàn thành nhiệm vụ, mà
không phải đi cứu huynh đệ bên người. Bảo vệ Tiêu Bổ Y, là quang vinh
cùa bọn hắn, cũng là bi ai của bọn họ!
Mâu thuẫn chỉ là ờ trong
suy nghĩ, Tiêu Bố Y chân mày cau lên, còn chưa quyết định, Thiết Giang
đã bị một người chặn ngang ôm lấy. Tiêu Bố Y mới định tiến lên cứu.
nhung đă ngoải tẳm với, chỉ thấy được Thiết Giang một đao đã trở lại đâm xuống.
Trường đao vào bụng, xuyên thấu bụng Thiết Giang, cũng đâm vào bụng người sau lưng
Chỉ một tích tắc này, một đao đã bổ vào trên mặt Thiết Giang, một thưcmg
đâm trúng ngực Thiết Giang. Thiết Giang khi ngã xuống, cũng không nói
một lời, thậm chí ngay cả rên cũng không có phát ra một tiếng.
Hắn vốn là người trầm mặc, đến chết cũng là như thế. nhung hắn cho dù chết, cũng đà không có nhục sứ mạng. Hắn vốn có thể chống đờ được, nhung mà
hắn không muốn các huynh đệ tới cứu hắn, cho nên hắn lựa chọn đấu phép
tự sát thức.
Tiêu Bố Y trong lòng đau xót, Triển Kình Thiên, Đường Chính cánh mũi cay cay, các thân vệ đà lộ vẻ bi thống.
Nhưng càng nhiều hơn là lừa giận. Bọn họ đã muốn khai chiến, vì huynh đệ đà
chết đi. Địch thủ có mạnh mẽ như thế nào, thì cọn người cũng chỉ có một
cái mạng, nhung bắt quá cũng chỉ là một cái mạng mà thôi, bọnhọ cũng
không để ý!
Nhưng Tiêu Bố Y nói rút lui, mọi người áp chế lừa
giận, đà hướng về phía trên núi chạy đi. Nếu muốn báo thù, đầu tiên là
phải còn sống cái đã, trên núi có địa thế. nhung trên núi cũng không có
đường lui. bọn họ đến lúc này, chẳng phải là tự tuyệt sinh lộ sao?
Nhưng mà cùng có câu nói, tìm đường sống trong cõi chết, bọn họ trước tuyệt đường lui, sau đó dốc sức chiến một trận.
Trong rừng, dưới, sau đá địch thù đều ngạc nhiên, nhưng tiếng cười chợt vang lên, tất cả mọi người xông ra, trực tiệp đuổi theo.
Bọn họ nhất địrih phải thừa dịp cơ hội này giết Tiêu Bố Y, vô luận trả giá một cái giá lớn tới bao nhiêu!
Đám người Tiêu Bố Y trông qua, hít một ngụm khỉ lạnh. Vừa rồi Tiêu Bố Y còn trỏng thấy hơn tiăm người, nhưng đến khi truy tới, mới phát hiện đã
tăng đến hơn ba trăm người, nhưng càng làm cho người ta sợ hãi là, địch
thủ còn đang không ngừng tiệp viện.
Trong kẻ địch như nước thủy
triều, có hai người bình tĩnh tự nhiên. Trong khi những người còn lại ra sức đi về phía trước, thi vẫn đứng yên không chút hoang mang.
Một người đáng người khôi ngô, đứng ờ noi đó, hai mắt sáng ngời, giống như
một tướng quân xuất chúng, làm cho người ta không để mắt đến người bên
ngoài. Một người dáng người phiêu dật. tuy là đêm tối, nhưng ngăn không
được phong thái của hắn.
Hai người sóng vai đứng ờ đó, chỉ nhìn lên Tiêu Bố Y trên sườn núi.
Tiêu Bố Y đao ra như điện, một đao xuống dưới, là cướp lấy một tính mạng,
cũng không sai lệch. Đao hắn đà như thần ma phụ thể, như tia chớp giáng
thể. mấy chục tên hộ vệ, dũng tướng cộng lại. hình như đều giết không có nhiều bằng một mình hắn.
Người phiêu dật thở dài, “Muốn giết Tiêu Bố Y cũng không dễ dàng”.
Người dáng người khôi ngô nói: “Không giết hắn, chết là chúng ta”.
Người phiêu dật thờ ra một hoi, “Lên núi không có đường lui. qua đinh núi là
vách núi, chúng ta dùng gằn ngàn hảo thù công kích hắn, đề phòng hắn
nhảy núi”.
Người dáng người khôi ngô nói: “Ta hy vọng hắn nhảy núi, bời vì dưới vách, mai phục càng nhiều”.
“Lẩn này không biết Tiêu Bố Y có thể chết hay không?”
“Không biết”.
“Ngươi không biết?” Người phiâi dật nhướng mày, trong giọng điệu đà có sự bất
đắc đĩ, bời vì hắn cũng không biết, hắn đã từng nắm chắc giết được Tiêu
Bố Y, nhưng vẫn thất bại trong gang tấc.
Người dáng người khôi ngô ngậm miệng, thật lâu mới nói: “Cái này hình như là một cơ hội cuối cùng của ngươi?”
“Cũng là một lần cơ hội cuối cùng của người” Người phiêu dặt lạnh lùng nói.
“Chúng ta cùng Tiêu Bố Y, không có khả năng hòa giải?”
“Không có!” Thanh âm như cắt băng đoạn tuyết, phi thường lạnh lùng.
Người đáng người khôi ngô nọ rốt cuộc thờ dài, “Ngươi cũng đã biết. Lưu Văn
Tình bởi vi tội mưu phản, đã bị Lý Uyên hạ chi bắt giết, đến bây giờ
sinh từ không rõ. Ta chỉ sợ, Lý Uyên biết được thân phận Lưu Văn Tĩnh.
Đậu Kiến Đức khó thành châu báu. chúng ta cho dù giết Tiêu Bố Y thì có
thể thế nào? Ngươi cảm thấy, chúng ta thật có thể dựa vào Đậu Kiến Đức
mà xoay người sao?”
Người phiâi dật trầm mặc xuống, thật lâu không nói gì.
Lúc này thân vệ đã lại chết ba người, nhưng đám người Tiêu Bố Y, ít nhất
giết chết ba mươi người. Ba trăm người ở chân núi không có giảm bớt.
thoạt nhìn chỉ có càng nhiều hơn.
Cái này không thể nghi ngờ cũng là một loại chiến thuật tâm lý thật tốt, lúc trước Trương Trấn Chu xuất binh Bắc Mang sờn, đánh lui quân Ngoã Cương, cũng dùng cùng một sách
lược, không ngừng tăng bịnh, đương nhiên cho địch thủ áp lực không
ngừng. Loại áp lực này, thậm chí có thể làm cho địch thủ vô vọng mà sụp
đổ.
Người chỉ huy tiến công, hiển nhiên cũng quen thuộc sách lược này.
Dũng sĩ Tây Lương không có ý thối lui, không có sợ MỊ càng khỏng có sụp đổ,
bọn họ lọi đụng địa thế ngăn địch, vừa đánh vừa lui, bọn họ dựa vào Vọng Phong sơn, khiến cho địch thủ mỗi một trượng tiến lên, đều phải trả một cái giá lớn bằng máu tươi.
Nhưng cái này không phải là bọn họ
không có lo lắng, kẻ địch có tăng khỏng giảm, bọn họ không có đường lui. Những người này bọn họ có thể họp lực giết chết, nhưng nơi này là Ngưu
Khẩu, ờ đây tiệp cận đại doanh quân Hà Bắc, chỉ cần Hà Bắc quân vận dụng đại quân tới áp chế, nhân thù ở đây. không có một người nào có thể còn
mạng sống!
Nhưng Tiêu Bố Y vẫn là tỉnh táo như thường.
Dũng sĩ không có kiến nghị, chỉ có thể liều chết chống cự. Hơn mười kẻ địch
bước nharih tiến lên. thoạt nhìn đà muốn giết đến trước mắt Tiêu Bố Y.
Lúc này hai bên đột nhiên xông ra mấy người, sát nhập vào trong địch
thủ.
Triển Kình Thiên, Đường Chính đã đò mắt, bọn họ vừa ra tay,
tựu lấy tính mạng bốn người. Nhưng địch thù thoáng qua đà đem hai người
bọn họ vây vào giữa.
Muốn đem đũng sĩ Tây Lương giết chết hết,
giết cho Tiêu Bố Y bẽn người không có giúp đờ, đây là mệnh lệnh mà tướng lành bọn hắn truyền đạt. Cho nên bọn họ cũng khỏng nóng nảy công kích
Tiêu Bố Y, thẳm nghĩ trước hết giết hai từ sĩ này.
Triển, Đường
hai người thân hãm trùng vây, tả xung hữu đột. xem ra muốn giẫm lẽn vết
xe đổ. Lúc này một đạo ánh đao sáng lên, giống như cẩu vồng sau cơn mưa. đột nhiên xuất hiện.
Ba địch thù vây công, đồng thời mất mạng!
Địch thù dù là dũng màrih không sợ. cũng bị đao pháp kinh thiên này làm cho
run sợ. không có ai biết, loại đao phép này, là dùng loại lực lượng dạng gi bổ ra
Tiêu Bố Y một lần nữa xuất đao, một đao chém liên tục ba người, giống như chuồn chuồn điểm nước, điểm tới là đi.
Hai người ở chân núi nhìn thấy, một người sắc mặt khẽ biến, một người khác, vẫn thản nhiên như thường.
Người khôi ngô kia hòi, “Đao này cùa Tiêụ Bố Y. khí thế rộng lớn. đà khỏng
phải chiêu thức tẳm thường, không phải là người có khí thế lớn thi khó
có thể sừ xuất. Ngươi nếu như ra tay, còn có nắm chắc giết hắn sao?”
Người phiêu dật chỉ nói một câu, “Khí thế không phải là võ công”.
Tiêu Bố Y sườn núi quát: “Đi!” Hắn một đao bổ mờ đường máu. Triển Kinh
Thiên, Đường Chính đà thùa cơ giết ra, Tiêu Bố Y cản ờ phía sau. Hắn một đao noi tay, bễ nghễ tứ phương, đối thù thấy th4 hơi có lường lự.
Trên núi đột nhiên vang lên thanh âm rẩm rẩm ẩm ầm, hai khối đá lớn từ trên
núi lăn xuống, mặc dù trì hoãn nhung lại làm cho người ta trong lòng
căng thẳng. Tiêu Bố Y mũi chân điểm một cái. đã vọt lên trên một tảng đá lớn. Trờ tay đẩy, một tảng đá lớn đột nhiên gia tốc lăn xuống, đà đụng
vào một người.
Người nọ còn không kịp kêu thảm, đã bị tảng đá
nghiền ở dưới mặt. huyết nhục mơ hồ. Tăng đá hoi bị cách trờ, rồi lại
gia tốc lăn xuống.
Địch thủ người đang đông, nhưng đông người
cũng có nhược điểm, đó chính là quá co cụm, trong lúc nhất thời khó có
thể né tránh. Nếu là binh sĩ tằm thường, lằn này. quá nừa sẽ tổn thất
thảm trọng, nhưng những người này huấn luyện nghiêm chinh, như thủy
triều tản ra, lại như sóng dữ hội tụ. Chỉ nghe thấy lại vài tiếng kêu
thảm, kẻ địch uy thế không giảm. Lúc này Tiêu Bố Y lạnh lùng nói: “Bắn”.
Chỉ nghe thấy ông một tiếng vang lên, trăng sáng vô sắc.
Tiêu Bố Y rốt cuộc một lần nữa vận dụng nò cơ, trước đó đã một lần đánh tan
binh mà nhưnước thủy triều, lúc này đây. sẽ là kết quả gì?