Tiêu Bố Y một mực muốn giúp Tư Nam tìm
kiếm thản nhản, tìm kiếm bí mật. Nhưng hắn không có nghĩ đến, bí mật cùa TưNam còn chưa có phát hiện, lại lơ đàng phát hiện được hành tung cùa
Côn Luân.
Nếu như muốn Tiêu Bố Y miêu tả về Côn Luân mà nói. Tuyệt đối có thể dùng thẳn long thấy đằu không thấy đuôi để ầìrih dung.
Hắn nghe qua quá nhiều lòi đồn đài về Côn Luân. Nhưng không biết, Côn Luân
lại đà cứu Trần Tuyên Dung. Nhưng nghĩ lại, thì lại cảm thấy có nhiều
khả năng. Côn Luân đà cứu được mẹ con Tư Nam, hơn nữa dạy Tư Nam một
thân võ công cực cao. Hắn từ rất sớm đà biết TưNam cũng không có gi lạ.
Quay đằu nhìn về phía Tư Nam, TưNam như là rò ràng tâm tư của Tiêu Bố Y, chậm rãi lắc đằu. “Ta không nhớ rõ”.
Dựa theo miêu tả của Từ lão đầu, Tiêu Bố Y thiết tường đến, TưNam nếu như
là con gái củ Tĩần Tuyên Dung, nàng kia tuổi còn rất nhò, tất nhiên
không nhớ rõ chuyện cũ lúc trước, cũng không biết chírih mình đã sớm gặp qua Côn Luân.
Mặc dù không có chứng cớ gì rõ ràng, nhưng Tiêu Bố Y đà khẳng định, Tư Nam chính là một trong chị em sinh đôi kia. Bằng
không căn bản không cách nào giải thích nàng vì sao giống Tĩần Tuyên Hoa như vậy. Cái này đương nhiên là có loại nhân tố di truvền. Nhưng chính
vì như thạ hắn thoáng qua lại có loại nghi hoặc khác. Bởi vì căn cứ theo tin tức hắn có được. Tư Nam cũng biết, lão Cao Lệ vương có một phi tử
gọi là Dung phi, mà lúc trước Vũ Văn thuật tiến hiến Trần Tuyên Hoa giả, chính là con gái của Dung phi. Trẳn Tuyên Hoa giả hẳn là con gái của
Trần Tuyên Dung. Nhưng nghi hoặc chính là ờ đây. Dung phi một mực ờ Cao
Lệ, nhưng Tư Nam vẫn nhớ từ nhò vẫn có mẫu thân, cái này có thể nói rõ,
Dung phi tuyệt đối không phải mẫu thân của TưNam. Vạy cái này giải thích như thế nào?
Tiêu Bố Y thận trọng suy nghĩ, phát hiện chỗ mâu
thuần, nghĩ mãi mà không rõ chuyện gi xảy ra. Khăn che mặt của Tư Nam
lại không gió mà bay. hiền nhiên trong lòng cực kỳ kích động.
Tiêu Bố Y hiểu rằng Tư Nam thông minh, quá nửa cũng nghĩ đến nghi vắn này. Lúc này đây lấy tay đặt lên lưng bàn tay của nàng.
Không ngờ Tư Nam dùng sức tránh ra, kêu lên: “Không được”.
Tiêu Bố Y không ngờ Tư Nam sẽ có phản ứng lớn như vậy. ngược lại bị đọa cho
nhảy đựng. Tư Nam lập tức cảm thấy được mình thất thốị lại không biết
nói gì. đành quay đầu sang một bên.
Tuy biết muốn giải tầích rõ ràng han nghi hoặc của mình, thì hỏi khỏng cũng không đù. Nhưng Tiêu Bố Y vẫn nhịn không được hỏi.
“Lào nhân gia. Thần tiên có che mặt không. Người có nhìn thấy khuôn mặt của thằn tiên hay không”.
Tiêu Bố Y dù là tĩắn định, khi hòi tới đây tim cũng đập thinh thịch. Hắn chỉ sợ được câu trả lời trong dự liệu, nhung lại là đáp án cực kỳ thất
vọng. Khỏng ngờ Từ lào đầu lắc đầu nói: “Thẳn tiên che mặt làm cái gì?”
“Vậy hắn trông ra sao?” Tiêu Bố Y gấp giọng hòi.
“Thần tiên đương nhiên là tiên phong đạo cốt rồi” Từ lão đầu đáp.
Tiêu Bổ Y được một đáp án chính xác. nhưng căn bản không có chỗ hữu dụng.
Nhưng hắn cũng không nóng nảy, mỉm cười nói: “Thẳn tiên cũng có nhiều
loại, nói thí dụ như phật Di Lặc chính là mặt cười bụng phậ Chẳng lẽ
người nói thằn tiên cũng như vậy?”
Từ lào đằu cười nói: “Đương
nhiên không phải Thần tiên cùng phặt không giống nhau được” Hắn nói
những lời này có chút khó có thể giải thích. Mông Trằn Tuyết vốn một mực trầm mặc không nói gì, đột nhiên nói: “Hắn là một đạo sĩ sao?”
Từ lào đầu gật đầu, “Xác thực là như thế”.
Tiêu Bố Y trong lòng kinh hoàng, khuôn mặt đò tới đọa người. Từ lão đầu thấy khỏng khòi sợ hãi.
Mông Trần Tuyết đè lên tay Tiêu Bố Y, ôn nhu nói: “Lão nhản gia. hắn trước
kia cũng được thần tiên chiếu cố, cho nên rất kích động”.
Từ lão
đầu khẽ thờ dài: “Thi ra là thể. Thần tiên thẳn thòng quãng đại. đương
nhiên đà cứu người không chỉ là chúng ta” Đối với Mông Trần Tuyết, Từ
lão đằu cũng không có bất luận hoài nghi gi, ngược lại đã có cảm giác
nhưtri kỷ, lẩm bẩm nói: “Thẩn tiên cũng không giống như phật Di Lặc.
Ngược lại, hắn so với khách quan người còn tiêu sái hơn chút ít”.
Tiêu Bố Y nhịn kích động xuống, lại cười nói: “Ta chỉ là một phàm nhân.
Đương nhiên so ra vẫn kém thần tiên. Lào nhàn gia. phiền toái người miêu tả lại kỹ càng. Ta không biết, ta và người gặp được có phải là cùng một thẳn tiên hay không”.
Tư Nam cũng bị câu hòi cùa Tiêu Bố Y hấp
dẫn, nghiêng đầu sang chỗ khác, cần thận lắng nghe. Từ lão đầu nói: “Hắn sắc mặt hồng nhuận, râu đài để ba chòm. Nói hắn tuồi rất trẻ cũng có
người tin, nhưng nếu nói là hắn tới năm sáu chục thì cũng có nhiều khả
năng. Các người phải biết rằng thần tiên dung nhan không già, cho nên
hắn có thể sống mấy ngàn tuổi cũng là có khả năng. Nhưng hắn có được đôi mắt rất trẻ trung, cũng rắt dể coi, như có hàm nghía thương xót chúng
sinh”.
Từ lão đầu càng nói càng tầái quá, Tiêu Bô Ý lại càng nghe càng cảm thấy kinh hãi. Nghe được Từ lão đầu miêu tả, hắn mơ hồ nghĩ
tới một người. Bởi vì hắn lúc trước trông thấy người nọ, cũng có cùng
một cảm giác lihư Từ lão đầu. Đó là một người mà hắn chưa bao giờ hoài
nghi tới. Thậm chí có thể nói là người khiến cho hắn cực kv ngưỡng mộ.
Nhưng người nọ lại là Côn Luân?
Tư Nam đem ánh mắt từ trên người Từ lão đầu chuyển qua trên người Tiêu Bố
Y. Nàng tâmtưtinhtế, đã từ vẻ mặt củả Tiêu Bố Y nhìnracáigì. Nhưng nàng
cái gì cũng không có nói.
Từ lão đầu lại nói: “Chuyện đã cách nhiều năm, ta nghĩ thẳn tiên có thể vẫn là bộ dáng trước kia”.
Tiêu Bố Y tiệp tục hòi. “Vậy LýBátBách kia trông như thế nào?”
Từ lào đầu lắc đầu, “Ta không biết. Lý Bát Bách mang một mặt nạ dữ tợn, ta không dám đi xem. Nhưng mà Lý Bát Bách đối với thẳn tiên chán ghét, cho dù mặt nạ cũng che không nồi”.
Mông Trần Tuyết muốn nói cái gì.
rốt cuộc vẫn nhịn xuống. Tiêu Bố Y thấy nàng sắc mặt có chút kỳ quái,
trong lòng cũng kinh ngạc. Nhưng dù sao Từ lào đầu nói, cũng rất đáng để lắng nghe. Nên tạm thời đem nghi hoặc dấu xuống. Tiêu Bố Y lại hòi: “về sau thi sao?”
“về sau thần tiên nóL Ta cănbản không cần bất luận kẻ nào sợ. Lý Bát Bách, ngươi cũng đã biết, hậu quả sau khi phá lòi thề là cái gì?” Từ lão đầu nghi ngờ nói: “Khách quan. Thẳn tiên nói vậy là
có ý gì?”
Tiêu Bố Y suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Lý Bát Bách lúc trước quá nừa là có lời thề gi đó.
Nhưng đà phản bội. Thần tiên hẳn là muốn trừng phạt hắn?”
Từ lão đằu hưng phấn nói: “Quá nùa là như thấ Lý Bát Bách này là ác quỷ
trong địa ngục.Nhiệm vụ của thần tiên chính là phải thu hắn!”
Tiêu Bố Y hiểu rằng tuyệt đối không phải như vậy. nhung vẫn gật đằu nói: “Quá nừa là nhưthấ về sau thì sao?”
Từ lão đầu trầm giọng nói: “Lý Bát Bách hung dữ nói: Côn Luân. Ta không
phục! Thần tiên nỡ nụ cười, cười rất dể coi, hắn nói. Ta cũng không cần
ngươi phục! Ngươi đà phản bội lòi thề, Thái Bình lệnh hạ, nên chịu tròi
phạt!”
Từ lão đầu thản nhiên nói ra mấy chữ. Tiêu Bố Y suy nghĩ
ngàn vạn, cũng đà bình phục lại. lẩm bẳm nói: “Ta không cần ngươi phục.
Nói rất hay”.
Từ lão đầu khó hiểu ý nghĩa, lại tiệp tục nói:
“Thẳn tiên sau khi nói xong, giơ tay lên chường. B àn tay của hắn vốn
như thường, nhưng khi giơ lên, lại nổi lên hào quang màu vàng nhàn
nhạt”.
Tư Nam hô nhò một tiếng, Tiêu Bố Y lập tức hỏi: “Tư Nam.
Làm sao vậy?” Tư Nam thấp giọng nói: “Lào nói không sai. Côn Luân thật
có loại công phu này. Có một lần, ta thấy hắn một mình thi triển công
phu. một chường đánh lên trên cự thạch. Cự thạch không có vỡ, nhưng chờ
mấy ngày sau, trên cự thạch lưu lại một chưởng ấn, cho dù thợ đá đi tạo
hình, chỉ sợ cũng làm không được rò ràng đầy đủ như vậy”.
Tiêu Bố Y âm thầm chợt lạnh. Hắn sau khi tập luyện Dịch Cân kinh, võ công đột
nhiên tăng mạnh. Nhưng muốn nói luyện võ công đến loại xuất thần nhập
hóa này. đương nhiên là làm không được.
Từ lào đằu nghi ngờ nói: “Thì ra cô nương cũng biết thần tiên?”
TưNam gật gật đầu. “về sau, thần tiên có giết Lý Bát Bách không?”
Từ lão đầu lắc đầu, “Ta không biết”.
TưNam khó hiểu nói: “Lão cũng ở tại chỗ đó. tại sao lại không biết?”
Từ lão đầu nói: “Lý Bát Bách nghe nói sẽ bị tròi phạt, ta xem ra được, hắn thực sự rất sợ hãi. Hắn quát lên, chờ một chút. Thần tiên lại hòi, chờ
cái gi? Lý Bát Bách nói, ta mặc dù phá thề, nhung trừ bị tròi phạt ra,
đương nhiên còn có một lựa chọn. Thần tiên cười nói. đúng vậy, còn được
lựa chọn chính là thang trời. Lý Bát Bách, ngươi quả thực cảm thấy, mình có thể đi qua được thang trời sao? Gặp tròi phạt, ngươi chưa chắc sẽ
chết. Nhưng mà thang trời, dựa vào công phu của ngươi hiện tại. Không có bất kỳ cơ hội còn mạng sống nào!”
Tiêu Bố Y nhịn không được chắn động, “Qua thang trời?”
Từ lão đằu nghi hoặc hòi: “Khách quan, chuyện năm đó. Những lòi bọn họ nói ta đều không hiểu. Nhưng ta vẫn nhớ rõ rành mạch. Vậy thang tròi là cái gì?”
Tiêu Bố Y lắc đầu, chỉ nói: “Gó lẽ là bầu tròi có một cái thang?”
Hắn nói cùng chưa nói cũng như nhau. Từ lão đằu lại như rò ràng. “Đúng vậy. Nhất định là cái thang lên bầu trời, hơn nữa rất khó đi qua Ta nghe nói loại thang đi lên bầu trời này, té xuống chinh là địa ngục, có núi đao
biển lùa. Nhất định là loại thang này. Bằng không Lý Bát Bách cũng sẽ
không nghe được lời thẳn tiên nói, thì rất sợ hài. Hắn chỉ nói là. hắn
có quyền lựa chọn. Nếu hắn sau khi bị tròi phạt, sống không bằng chết.
Vậy hắn không bẳng qua thang trời”.
Từ lão đằu tạm thời lâm vào
trong trầm mặc, Tiêu Bố Y trong lòng lại như nước thủy triều, khó có thể tin được. Hắn hiểu rằng nếu giải thích, chỉ sợ một ngày một đêm cũng
nói không rõ. Huống chi hắn vốn cũng không phải quá rõ ràng. Thang trời
hắn đương nhiên biết rõ. Lúc trước đi Ba Thục, Đại Miêu Vương nói hắn
vẫn nhớ rõ. Đại Miêu Vương từng nói. hơn trăm năm, chi có một người qua
được thang trời, ngã chết mười ba người. Miêu vương sẽ không nói dối,
cũng không cần thiết phải nói dối. Người qua được nọ đương nhiên là cầu
Nhiêm Khách. Lý BátBách đương nhiên chính là một trong mười ba người ngà chết?
Thang trời thần bí nhưth4 nhưng thang trời là ờ trong vùng của người Miêu. Mà ba Tư vốn là người trong Ngũ Đấu Mẻ giáo. Côn Luân
là thù lĩnh Thái Bình đạo. Chẳng lẽ Ngũ Đấu Mễ cùng Thái Bình đạo lại có liên quan gi? Côn Luân trừng phạt phản nghịch cho Thái Binh đạo, vì sao phải mượn thang trời củaNgũ Đấu Mẻ giáo?
Người sáng lập Thái
Bình đạo là Trương Giác. Ngũ Đấu Mễ là Trương Lăng. Bọn họ đưa ra chù
trương cực kỳ tương tự. Chẳng lẽ hai giáo phái này còn có gút mắc gi
không thể tưởng được được?
Hoặc là nói, thang trời theo như lời Côn Luân cùng thang tròi cùa Ba Thục hoàn toàn khác nhau?
Lý Bát Bách họ Lý. Vậy hắn có lẽ cùng Lý gia đạo có quan hệ. Có thể để cho Côn Luân ra tay, Lý Bát Bách khẳng định cũng là một nhân vật kiệt xuất. Tiêu Bố Y hiện tại đà sớm hiểu rằng, trong Thái bình bốn đạo. Mao Sơn
đạo chủ là Vương Viễn Tri, Long Hổ đạo chù là Cầu Nhiêm Khách, Lâu Quan
đạo chủ là Bùi Cù. Nhưng dù là hắn thám thính như thế nào. cũng không
biết được đạo chù cùa Lý gia đạo. Hắn đương nhiên không ngờ rằng, thi ra đạo chù Lý gia đạo đã sớm chết. Lý Huyền Bá, rốt cuộc trong hành động
của Lý gia là loại nhân vật gì?
Tiêu Bố Y tâm loạn như ma, thoáng nhìn Tư Nam thì thắy ánh mắt cũng phức tạp. hiểu rằng nàng cũng giống
nhưmình, kiệt lực được muốn từ trong đó tìm ra đầu mối.
Mông Trần Tuyết ngược lại trấn tĩnh nhất, lại hỏi: “Chẳng lẽ nói. thần tiên về sau mang Lý Bát Bach đi?”
Từ lão đằu liên tục gật đằu. “Phu nhân nói được một điểm cũng không sai.
Nhưng mà thần tiên trước khi đem Lý Bát Bách đi, còn trị bệnh cho chúng
ta. Hắn quả thực là thằn tiên, dễ dàng khiến cho người bị thưong hết đau nhức”. Nhìn thấy Tiêu Bố Y sắc mặt khác thường. Từ lão đầu nói: “Khách
quan, người không thoải mái sao?”
Tiêu Bố Y lúc này. lại nhớ tới
chuyện khi mới vào thảo nguyên. Hắn một mực kỳ quái Cầu Nhiêm Khách vì
sao có linh đan diệu dược cùa Tôn Tư Mạc. Nhưng mà chưa bao giờ nghĩ sâu hơn. Nhưng hiện tại, hình như tất cả đều có giải thích!
Hắn
không thể tường tượng đáp án này, chưa bao giờ nghĩ đến là loại đáp án
này. Nhung trừ ngoài nó ra, hắn còn có cách giải thích nào khác?
Mông trần tuyết có chút lo lắng, nhẹ nhàng cầm lấy tay cùa Tiêu Bố Y. Nàng
biết mình không làm được gi. Nàng duy nhất có thể làm được là yên lặng ở bẽn người Tiêu Bố Y, hy vọng sự ân cần của mình có thể mang đến cho
Tiêu Bố Y một phần lực lượng.
Tiêu Bố Y rốt cục phục hồi lại tinh thẩiỊ hướng về phía Mông Trẳn Tuyết cười cười, chuyển qua nhìn qua Từ
lào đầu nói: “Vậy về sau người có gặp qua thần tiên nữa không?”
Từ lào đầu lắc đầu nói: “Không có. Ta có thể gặp thần tiên một lằn, thi đà là tiên duyên. Ta đã cảm thấy mỹ mãn”.
“Còn Dung nhi công chúa về sau đi nơi nào?” Tiêu Bố Y hỏi. Hắn vốn mục đích
chính là dò xét chân tướng năm đó. Không ngờ lại vô tình biết được
chuyện cũ cùa Côn Luân. Có thể xem như vô tâm mà từng chút một lại đang
dằn dần hội tụ. Tiêu Bố Y đà biết, chân tướng không còn xa. Nhưng mà hắn còn không có quên mục được tìm Từ lào đầu.
Từ lào đầu nghiêm nghị nói: “Thủ hạ Lý Bát Bách đoạt đi một con gái cùa
Dung nhi công chúa. Dung nhi công chúa một mực nhớ nhưng người con thất
lạc này. Thẳn tiên sau khi biết nói sẽ đi tìm. Nhưng tiếc thần tiên cũng cung không có làm được chuyện này. Dung nhi công chúa nhớ con gái,
trượng phu đã chết, cực kỳ bi thương. Nhưng lại chưa bao giờ buông tha
tìm kiếm người con gái này.
Nàng đẵn theo chúng ta, không biết ờ
đâu tìm được tin tức, một đường nhằm hướng bắc mà tìm, đau khồ kiếm tìm. Nào đâu nghĩ đến trời xanh trêu người. Chúng ta trẽn đường đụng phải
bọn cướp, đều bị tách ra. Từ đó về sau ta cũng không có gặp lại Dung nhi công chúa. Ta từ sau đó chìm nổi lưu lạc. nhung tìm mấy năm cũng tìm
không Dung nhi công chúa. Sau đó bởi vì một chuyện ngoải ý muốn lưu tại
Mã Ắp cho tới bây giờ. Chỉ sợ các nàng cũng đà không còn”.
Nói
đến đây, trong hai mắt đục ngầu cùa Từ lão đầu roi xuống mấy giọt nước
mắt. Lau đi, lúc này mới nói: “Bài hát nọ, Dung nhi công chúa học được.
Chủ công sau khi qua đời, nàng đều mỗi ngày hát. mỗi lần người ta nghe
được thậm chí muốn roi lệ. Ta năm đó hát cũng không hiểu được. Qua một
thời gian khúc chiết lưu lạc lâu dài. mới chính thức rõ ràng ý tứ cùa
bài hát này. Nhưng ta đà quá già rồi”.
Hắn nói đến đây. thổn thức thờ dài, lại ca lên bài hát.
Trong sảnh tràn đầy thanh âm tầê lương tang thương. Mông Trẳn Tuyết khi nghe
được ‘Phú quý trăng rằm khó lâu dài. Hồng nhan già ờ trước nến đỏ’,
trong lòng cay cay, muốn rơi lệ. thoáng qua lại cảm thấy có chút may
mắn.
Lòng chua xót là vì cảm khái thế nhân nhiều nỗi khổ. May mắn là bời vì minh gặp được Tiêu Bố Y.
Mọi người tâm tư phức tạp. Tiêu Bố Y hòi: “Bài hái này. Người thường xuyên hát sao?”
Từ lào đầu lắc đầu, cay đắng cười nói: “Rất ít. Ta vẫn cho là, có rất ít
người biết được ý tứ chân chính cùa bài hát này. Nhưng ngày đó trông
thấy người cùng tiểu thư kia cùng một chỗ. Ta cảm thấy được nàng rất bi
thương, ta hy vọng người có thể khuvên nhủ nàng”.
Tiêu Bố Y khẽ
giật mình. Chua bao giờ nghĩ đến. lào nhân vậy mà lại có tâm tư như vậy. Nhìn thấy lão nhân đầy mặt tang thương. Tiêu Bố Y không khỗi cảm thấv
kinh trọng.
Tất cả mọi người lại rơi vào trầm tư. Tư Nam đột
nhiên run giọng nói: “Trong tỳ nữbên người Dung nhi công chúa, có một cô gái trên mặt có một vết sẹo hay không, vết sẹo từ trán cho đến bên
tai?”
Từ lào đằu chắn động, “Cô nói là Hồng Anh sao? Lúc trước vi bão vệ con gái của Dung nhi công chúa BỊ kẻ cướp chém một đao, chọ nên
để lại một vết đao rất khó coi”.
Tư Nam bỗng nhiên đứng lên, tbãn liìnli có chút run rẩy. Từ lão đầu bị dọa cho nhảy dựng, “Cô nương, cô
làm sao vậy?” Lão vốn đối với Tư Nam một mực cũng không lưu tâm. Nhưng
nhìn thấy Tư Nam đứng lên, đột nhiên sắc mặt biến đổi lớn. duỗi ngón tay nói: “Cô... cô là..
Từ lão đằu lời còn chưa dứt, Tư Nam đà xoay
người chạy ra khỏi sảrih. Nàng cừ chỉ mười phần đột nhiên, Tiêú Bố Y
thậm chí ngay cả cơ hội ngăn đón cũng không có. Nhưng Tiêu Bố Y trong
lòng lóe sáng, đà rò ràng tâm tư của nàng, cũng không ngăn đón.
Từ lão đầu nhìn thấy Tư Nam chạy đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng
cùa nàng, lầm bầm nói: “Không phải là Dung nhi công chúa. Công chúa sẽ
không chạy đi nhanh nhưvậy”.
Tiêu Bố Y hiểu rằng hắn là người hầu cùa Trằn Tuyên Dung, đối với Trẳn Tuyên Dung tất nhiên quen thuộc. Tư
Nam tuy che mặt. nhưng Từ lão đầu vẫn có loại vừa quen vừa lạ, không dám xác nhận.
Tư Nam đã không nhận, Tiêu Bố Y không muốn miễn cường, chuyển hướng chù đề nói: “Lào nhân gia. Mà Ắp rất loạn, chỉ sợ qua một
thòi gian ngắn sẽ càng loạn hơn! Người đà tới Đông Đô, không bằng ờ lại
chỗ này an hường tuổi già có được không?”
Tiêu Bố Y là thành tâm
giữ lại, Từ lão đầu lại lắc đầu, “Ta muốn trờ về”. Hắn nói cực kỳ kiên
định. Tiêu Bố Y không rõ lão vì sao kiên trì phải trở về, cũng không giữ lại. phân phó binh sĩ đem vàng tới.
“Người ngàn dặm xa xôi chạy
đến. Ta thực sự rất cảm kích người. Nếu có thể giúp người làm chuyện gi, ta nhất định sẽ làm. Nhưng người nếu không có chuyện gi để cho ta đi
làm. thi những cái này coi như là tâm ý của ta”.
Từ lão đầu nhếch miệng cười, “Khách quan. Người quá khách khí rồi. Lúc trước người phái
người tìm ta, bọn họ đà giúp ta giải quyết một vẩn đề khó khăn rắt lớn.
Nói đến. biết có người biết được bài hát này. Ta nghĩ đến cố nhân” Lão
nói đến đây, quay đầu nhìn về phía bên ngoải phòng, như có chờ mong.
Tiêu Bố Y đành phải nói: “Không có cố nhân, chỉ là ta cảm thấy tò mò”.
Từ lào đầu trên mặt tĩàn đầy vẻ mất mát, môi nhúc nhích hai cái rồi nói:
“Ta là người vô đụng. Bảo vệ không được Dung nhi công chúa. Khách quan,
người nếu có cơ hội gặp được các nàng, xin giúp ta nói cho các nàng
biết. Ta thực sự vô năngvô lụe, hy vọng các nàng chớ có trách ta”.
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Muốn trách cũng chỉ có thể trách vặn mệnh trài đùa”.
Từ lão đằu trong mắt tràn đầy cô tịch, lẩm bẩm: “Vặn mệnh?” Lào chậm rãi
đứng lẻn. đối với mâm vàng lại làm như không thấy. Tiêu Bố Y nhắc nhở:
“Lào nhân gia. Người đà quên cái gì đó”.
Từ lào đằu quay đằu lại
nhìn về phía mâm vàng, lắc đằu nói: “Cho đến bây giờ. ta lẻ loi một
mình. Còn cần nó làm cái gi? Những vật này đối với ta mà nói, là vô
dụng. Bất quá khách quan, người nếu muốn, cho ta một con la giúp ta trờ
về là được rồi?”
Tiêu Bố Y nhìn hắn thật làu. lúc này mới nói: “Được!”
Chờ Từ lão đầu rời đi. Tiêu Bố Y tìm Lô lão Tam tới, phân phó vài câu, để
cho hắn đưa Từ lão đầu trở về MăẮp. lúc này mới nghỉ ngơi một lát. Mông
Trần Tuyết một mực yên lặng chăm chú nhìn cừ động của Tiêu Bố Y, thấy
hắn nhìn về phía mình, thi nói khẽ: “Bố Y, chàng hẳn là nên đi xem
TưNam”.
Nàng trong sự ôn nhu có chứa sự kiên quyết. Tiêu Bố Y
đứng lẻn. gật gật đằu. Khi sắp đi ra khòi sảnh, đột nhiên hỏi: “Nàng đà
sớm hoài nghi là hắn? Vì sao không có nói với ta?”
Mông Trần
Tuyết nhìn sang bóng lưng của Tiêu Bố Y, lắc lắc đầu nói: “Thiếp không
biết là hắn! Thiệp cũng không muốn ảnh hưởng tới phán đoán của chàng!
Nhưng thiếp hiểu rằng, hắn cho dù là Côn Luân, thì cũng như cẩu Nhiêm.
Hắn cho đến bây giờ. chưa bao giờ làm chuyệnbất lợi cho chàng”.
Tiêu Bố Y thờ dài, lắc đầu, cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.
Đi ra khói sảrih, Tiêu Bố Y đi đến gian phòng cùa Tư Nam, đẩy cừa phòng ra. Tư Nam không có đi xa, đang đứng ờ trước tường.
Nghe được có người đến gần, Tư Nam không có bất kỳ phản ứng gi. Nàng cũng
biết, người có thể đi vào gian phòng này, ngoại trừTiêuBố Y thì cũng
không còn ai khác.
Tiêu BỐ Y khi cách nàng chừng ba bước, đà ngừng bước lại. Trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào.
Hai người yên lặng đứng, không biết qua bao lâu, Tư Nam mới nói: “Ta nghĩ ngươi đà biết Côn Luân là ai?”
Tiêu Bố Y thở dài nói: “Ta nghĩ không đến là hắn. Nhưng trừ hắn ra. ta lại không thể nghĩ ra được người thứ hai”.
Tư Nam đưa lưng về phía Tiêu Bố Y nói: “Côn Luân chính là Tôn Tư Mạc. Sẽ không còn có người thứ hai”.
Tiêu Bố Y mặc dù sớm đà nghĩ đến đáp án này. nhưng trong lúc nhất thời trong lòng vẫn khiệp sợ. Rất nhiều chuyện, Tư Nam đã trải qua. Rất nhiều
chuyện, Tiêu Bố Y cũng đà nói qua với TưNam. Tư Nam hiện tại hiểu biết
cũng đà không thua gi Tiêu Bố Y.
“Vì sao không nói lòi nào. Ngươi còn không muốn thùa nhặn sự thật này sao?” Tư Nam
Tiêu Bố Y thật lâu mới nói: “Ta không lòi nào có thể nói”.
TưNam cũng không xoay người lại, “Ngươi đối với Tôn Tư Mạc rò ràng bao nhiêu?”
Tiêu Bố Y chỉ có thể nói: “Rõ ràng thi thật sự không coi là nhiều. Nhưng cô
vì sao khẳng định như thế? Cô hình như cũng không có gặp qua Tôn Tư
Mạc”.
Tư Nam hỗi ngược lại: “Làm sao ngươi biết ta chưa từng gặp qua?”
Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Thì ra cô cũng đà gặp”. Hắn ngoại trừ trả lòi như
vậy ra. Thực sự không biết trả lời như thế nào. Chuyện hắn nói được, Tư
Nam luôn chăm chú lắng nghe. Nhưng TưNam thực sự rất ít khi nói với hắn
về chuyện quá khứ.
Tư Nam ánh mắt phức tạp nói: “Ngươi cũng tính
là hiểu khỏng được nhiều lắm. Ngươi cũng có thể hiểu rằng, Tôn Tư Mạc
một mực đều là nhân vật khó dò. Không có ai biết được tuổi chân thật của hắn. Có người thậm chí nói, hắn đến bây giờ đã gần trăm tuồi. Tuy thoạt nhìn, hắn chỉ như người mới hơn ba mươi”. Thấy Tiêu Bố Y trầm mặc. Tư
Nam lại nói: “Ngươi cũng tính là hiểu không được nhiều lắm. Ngươi cũng
có thể hiểu rằng. T ôn Tư Mạc đà cứu Lý Huyền Bá khi còn bé. Lý Huyền Bá là người sắp chết, lại có thể học được một thân vò công kinh thế hãi
tục. Hắn học được từ ai? Phải biết rằng. Lý kiến thành, Lý Thế Dân mặc
dù có thể nói văn võ song toàn, nhưng mà võ công cùng Lý Huyền Bá căn
bản không thể so sánh nổi. Nếu như Tôn Tư Mạc là Côn Luân. Thi tất cả
đều có thể giải thích”.
“Giải thích thế nào?” Tiêu Bố Y mất mát nói1. ( /
TưNamlập tức nói: “Tôn Tư Mạc là Côn Luân. Lý HuyềnBá được Côn Luân cứu giúp,
trờ thành đệ từ của Côn Luân. Cho nên mới có được một thân võ công kinh
thế hài tục. Đạo chủ Lý Bát Bách Lý gia đạo đã chết. Lý Huyền Bá lại có
thể tiếp nhặn vị trí đạo chù Lý gia đạo. Nhưng đó là một bí mật, bí mật
không thể để cho ai biết! Lý Uyên có lẽ biết, Lý Huyền Bá biết, Côn Luân biết. Nhưng mà bọn họ không có ý định để cho bất luận kẻ nào biết được. Bởi vì Dương Quảng nếu biết, người đầu tiên giết chính là Lý Uyên! Lý
Huyền Bá từ nhỗ quen thuộc Thái Bình đạo. cho nên hắn có thể lấy giả
thảnh thật chế tạo ra mai rùa lừa ngươi. Lý Huyền Bá bời vì rò ràng
chuyện cũ cùa Thái Bình đạo. mới có thể mượn Bùi Cù phát động ám sát tại Bồng Lai. để cho Lý Uyên trốn đi, thay đổi đại cuộc. Bùi cù cáo già.
nhung Lý Huyền Bá một điểm cũng không kém. Nếu nói hắn chính là đạo chủ
Lý gia đạo. Ta sẽ không nghi vấn, bời vì hắn thật có tư cách này!”
Tiêu Bố Y chậm rãi ngồi xuống. “Hắn thật có tư cách này. Hắn là người thòng
minh nhất mà ta đã từng gặp. Hắn so với ta cùng Bùi Minh Thúy đều muốn
thông minh hơn!”
Tư Nam lắc đầu nói: “Ngươi cùng Bùi Mirih Thúy
cũng thông minh. Nhưng mà các người đều bị hắn đem hư tình giả ý đà
động. Phải biết rằng đáng sợ nhất không phải là kẻ địch, mà là bằng hữu
ngươi tín nhiệm. Các ngươi ở ngoài sáng. Lý Huyền Bá ở trong tối Cho nên mới có thể đà lừa gạt các ngươi. Lý Huyền Bá cái gi cũng biết, càng rõ
ràng Tôn Tư Mạc. Cho nên vô cùng có khả năng cũng biết được người trong
Nhân thư của Thái Binh đạo. đem bọn họ đùa bỡn ờ trong bàn tay”.
Tiêu Bố Y sắc mặt khẽ biển, hưng vẫn không nói một lòi.
Tư Nam lại nói: “Ngươi nói lúc trước cầu Nhiêm Khách có linh đan diệu dược cùa Tôn Tư Mạc. Hôm nay cũng dể giải thích, cầu Nhiêm lăng phong. Côn
Luân tuyệt đỉnh. Bọn họ vốn là quen biết nhau, cho nên cầu Nhiêm Khách
mới có thằn được của Tôn Tư Mạc. Thật ra cằu Nhiêm Khách cũng không phải là giấu diếm ngươi, mà là đà sớm nói cho ngươi biết đáp án. Nhưng tiếc
ngươi một mực vì tư duy có hạn, không thể nghĩ ra được điểm ấy. Nhưng
Thiên Nhai đã có thể là Hoàng môn Thị lang. Vì sao Côn Luân không thể là Dược vương? Thái Bình đạo không noi nào không có. Cũng không phải là
nói bọn họ một mực ản mà không gặp. Mà là nói, bọn họ cho dù đứng ờ
trước mặt ngươi, ngươi cũng không biết thân phận chính thức cùa hắn”.
Tiêu Bố Y quay đầu qua, cảm khái ngàn vạn, “Cô nói khỏng sai. Ta khi gặp Tôn Tư Mạc, chưa bao giờ nghĩ đến cái khác”.
Tư Nam nói: “Tôn Tư Mạc là Côn Luân. Cho nên hắn mới có năng lực giải
quyết loạn ôn dịch. Lý Huyền Bá là đệ từ cùa Côn Luân. Cho nên mới có
thể đem sư phụ ra tính kế”.
Tiêu Bố Y cau mày nói: “Cô nói là ý gì?”
“Ý của ta là. Côn Luân có khả năng rất nhiều chuyện cũng không biết” Tư
Nam nói: “Côn Luân lúc trước ước thúc bốn đạo. Đem tất cả mọi chuyện
giao cho cầu Nhiêm Khách xừ lý. Sau đó đi nghiên cứu y đạo. phồ tế thế
nhân. Nhưng Lý Huyền Bá lại lợi dụng điểm ấy, lừa gạt sư phụ. lừa gạt
cầu Nhiêm mà gây sóng gió! cầu Nhiêm Khách không có giết Lý Huyền Bá, có lẽ chỉ bời vi hắn là đệ từ cùạCôn Luân!”
Tiêu Bố Y kinh ngạc nói: “Ta vốn cho rằng, cô sẽ hận Côn Luân. Khỏng ngờ cô lại vì hắn mà giải thích”.
Tư Nam lạnh nhạt nóị: ‘ĩíếù nói là dĩ vãng, ta có khả năng sè hận hắn. Tất cả mọi chuyện đều hướng tới chồ sai lằm mà suy nghĩ. Cho đù khi mới từ
trong sảnh lao ra, ta vẫn còn như vậy. Nhưng đi theo ngươi lâu như vậy,
ta đà thay đổi rất nhiều. Cho nên cho dù mẹ đẻ buông tha ta, đem ta giao cho nha hoàn. Ta cũng không có quá nhiều oán hận".
“Thì ra cô cái gì cũng biết” Tiêu Bố Y thờ phào một cái.
Tư Nam buồn bã nói: “Ta tất cả đều biết. Ta biết Côn Luân là Tôn Tư Mạc.
Cũng biết hắn vì sao lại thu ta làm đệ từ. Bời vì lúc trước Lý Bát Bách
làm loạn, hắn cũng có trách nhiệm. Cho nên hắn tìm được dường mẫu Hồng
Anh cùa ta, đem ta mang theo trên người, dạy ta một thân võ công. Mẹ đẻ
vì tìm tỷ muội của ta, đem ta bò lại không để ý tới. về sau cũng không
tìm đến ta. Nhưng ta cũng không có hận người”.
“Vì sao?” Tiêu Bố Y khó nhọc hòi. Hắn nhìn thấy TưNam xoay người lại. trong mắt mịt mờ nước mắt, lọc đi hào quang vốn có, trong lòng rất đau đớn.
“Bời vì
người trải qua hiển nhiên so với ta còn khổ hơn” TưNam trong sự hờ hững
mang theo nỗi đau xót khôn cùng, “Ta không cần chờ Côn Luân. Bời vì ta
đà biết được chuyện muốn biết. Tiêu Bố Y ta phải đi”.